Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

10 Triệu Một Đêm Em Đi Không?

Vừa đi, nam nhân vừa trò chuyện với Hướng Mạc Tâm mấy câu:

" Tiểu thư năm nay là năm thứ mấy trung học? "

Hướng Mạc Tâm giơ mười ngón tay ra:

" Năm nhất trung học! "

Nam nhân gật đầu đột nhiên hỏi sang một chuyện khác:

" Cô có biết nơi nào ở thôn Hoài chuẩn bị xây một ngôi nhà mới không? "

" Tiến trình tới đâu? "

" Đang đào móng! "

Hình ảnh khu đất đang thi công bên nhà Tư Duệ sáng nay chợt hiện ra trong đầu cô:

" Có! Tôi biết! Cách nhà tôi một căn! "

Như đoán ra một điều gì đó, Hướng Mạc Tâm vỗ tay cái bốp kêu lên:

" Anh là chủ nhà đó sao? Vậy sắp thành hàng xóm mới của tôi rồi nha! " 

Gần đây đất ở Đông Sơn thật đắt giá. Đột nhiên lại có người hứng thú muốn chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này xây nhà.

Hoặc là muốn gần gũi với thiên nhiên hoặc là sở thích cổ quái - Ấy hay còn chính là suy nghĩ Hướng Mạc Tâm dành cho nam nhân ngồi ở ghế lái bên cạnh. 

Thế nhưng cậu ta chỉ cười, không đáp.

***

Xe dừng trước phần đất đang thi công để chuẩn bị đặt móng. Hướng Mạc Tâm chủ động mở cửa xuống xe, nam nhân sau đó mới đi ra đứng trước mặt cô:

" Hôm nay cảm ơn tiểu thư rất nhiều! Nhà cô ở đâu? Phải chăng là ngôi nhà bên cạnh? " Nói đoạn chỉ sang ngôi nhà gỗ hai tầng.

" Không phải! " Hướng Mạc Tâm lắc đầu: " Là ngôi nhà bên cạnh ngôi nhà đó! " Cô chỉ về phía ngôi nhà có khoảng sân tương đối rộng, trồng đầy cây hoa cỏ lá, nổi bật là hàng Cẩm Tú Cầu leo trên rào gỗ, 

Vừa dứt câu, từ trong ngôi nhà hai tầng xuất hiện một bóng người cao lớn.

Cao Lãng tay đút vào túi áo khoác, là áo dạ đen dáng dài phủ đầu gối. Cứ vậy thong thả mở cổng gỗ đi đến trước mặt nam nhân, hơi nhếch môi:

" Hơi lâu đấy! "

Nam nhân nhìn Cao Lãng gật đầu một cái đáp lại:

" Lỗi tại cậu để lại quá nhiều việc cho tôi! À! Tiểu phu nhân đâu rồi? "

Nhắc đến Tiểu phu nhân, Hướng Mạc Tâm lập tức liên hệ tới lời của hai người áo đen hôm trước bắt cóc cô. Bọn họ cũng gọi Tư Duệ là Tiểu phu nhân. 

Từ đó, Hướng Mạc Tâm ngờ ngợ đoán ra nhiều điều thú vị!

Thì ra là thế! Thì ra là thế!

Tất cả không phải là trùng hợp! Càng không phải đất Đông Sơn đột nhiên đắt giá. Mà đúng hơn thì những người này đều có liên quan đến Tiểu Tư. Sai rồi! Phải là Tư Duệ! Kể cả cha và anh trai của cô, hai người họ cũng có liên quan. Nhưng sự tình thế nào cô không biết! Cũng chẳng có ai nói cho cô biết. 

Hướng Mạc Tâm vuốt cằm trầm ngâm, chẳng hay rằng ánh mắt hai nam nhân đã dừng lại đặt trên người mình tự lúc nào.

" Cậu quen cô nhóc này? " Cao Lãng thu tầm mắt, nhìn A Tài hỏi.

" Là người đã chỉ đường cho tôi. Mà tiểu thư này và Tiểu phu nhân có quan hệ gì sao? "

Cao Lãng khẽ gật đầu:

" Vào nhà trước cho ấm! " Dứt câu, anh quay sang Hướng Mạc Tâm: " Nếu không phiền chăm sóc Duệ Duệ giúp tôi một lát! "

Bị triệu tập, Hướng Mạc Tâm mới dứt ra được sự tưởng tượng của chính mình. Cô theo phản xạ ngu ngơ " Dạ! " một tiếng, hồi sau mới tiếp thu kịp, vội vàng đuổi theo.

" Tôi phải về nấu cơm, nhưng nếu anh không có ý kiến gì tôi sẽ đưa chị ấy sang nhà tôi! " Bình thường cô muốn lôi kéo Tư Duệ đi đâu đều chẳng phải hỏi ai, bấy giờ trước hết mọi động thái còn cần phải có sự cho phép của người đàn ông này.

" Ừ! "

***

Tư Duệ đang lặng lẽ ngồi ở bộ bàn ghế gỗ, hai bàn tay nhỏ không ngừng bấu vào nhau. Nghe tiếng mở cửa, cô hơi giật mình theo bản năng hướng về phía phát ra động tĩnh.

Vừa nhìn thấy Tư Duệ, đồng tử A Tài bỗng co rút lại, dường như không thể tin được.

Đây là Ngô tiểu thư đó ư? Là Tiểu phu nhân năng động hoạt bát ngày nào thật sao?

Sau khoảng hai tháng, sao trông cô lại như thế này? Đặc biệt là đôi mắt kia, giống như không thuộc về cô. 

A Tài bỗng hốt hoảng, sự chăm sóc chu đáo tận tình của Cao Lãng dành cho Đồng Giai Lị bỗng ồ ạt trào dâng trong trí nhớ cậu.

Cậu vô thức liếc sang Cao Lãng. 

Trong khi anh mụ mị hết lòng vì một người phụ nữ giả dối, thì cô gái anh cần quan tâm, lại một mình bơ vơ ở đây, không những mù lòa, mà còn câm nín.

Tư Duệ cảm nhận được còn có người khác ngoài Cao Lãng, cô cúi gằm mặt, tay bấm vào nhau nén lại hồi hộp. Là ai? Là ai tới đây? 

" Chị Tiểu Duệ! " 

Đang còn suy đoán trong mơ hồ, giọng nói thánh thót của Hướng Mạc Tâm đã truyền đến. Tư Duệ một lần nữa ngẩng đầu, bàn tay đã liền cảm nhận được sự lạnh lẽo phát buốt.

' Tay em lạnh quá! '

Cô mấp máy môi, siết chặt tay Hướng Mạc Tâm hơn, xoa xoa làm ấm.

" Hehe! Em mới đi học về mà! "

Đoạn Cao Lãng bước đến trước mặt cô, nửa ngồi nửa quỳ bên ghế gỗ, trầm giọng nói:

" Em sang nhà Hướng Mạc Tâm một lát nhé! "

Cao Lãng còn chưa nói xong, Tư Duệ đã nhích người lại tránh khỏi anh, làm Hướng Mạc Tâm ngồi bên cạnh cũng phải lùi lại một chút nhường chỗ cho cô.

Bàn tay định đưa lên vuốt má cô khựng lại trên không trung. Anh mím môi, thu tay về đứng dậy, gật đầu với Hướng Mạc Tâm:

" Đưa cô ấy đi đi! "

Đính hôn với Đồng Giai Lị vì để tìm cô thì đã sao? Tư Duệ vẫn không tha thứ cho anh, ngược lại cho rằng anh không hiểu cô. 

Đúng vậy! Anh thật sự không hiểu cô! Anh chỉ muốn tìm cho ra Tư Duệ của anh mà thôi!

Bây giờ tìm thấy rồi, ở ngay trước mặt rồi! Thế nhưng, lòng lại càng thêm xa cách.

Khoảng cách ấy không chỉ đơn giản là hai tháng, mà còn là sự đau đớn dày vò mà cả hai phải chịu đựng. Nói quên, nói bỏ qua? Thực không dễ dàng gì!

Lúc Hướng Mạc Tâm dắt Tư Duệ đi ngang qua, A Tài bỗng lên tiếng:

" Được gặp lại Tiểu thư thật tốt! "

Tư Duệ dừng bước, nghiêng đầu nhìn sang, môi mấp máy:

' A Tài? '

Hướng Mạc Tâm nhìn theo khẩu hình miệng cô, lặp lại cái tên kia:

" A Tài? " Nói rồi đưa mắt nhìn nam nhân trước mặt: " Anh là A Tài à? Cái tên hài hước quá đi! "

A Tài thoáng chốc đen mặt. Cậu thôi chấp nhặt trẻ con, ánh mắt lại đặt lên gương mặt phá lệ thanh thoát của Tư Duệ:

" Vâng! Tôi đây! " Kỳ lạ, cậu có thể hiểu được ý Tư Duệ.

Nghe cậu đáp, Tư Duệ lại mấp máy môi:

' Cha tôi ông ấy ở đâu? Sống có tốt không? ' Làm sao cô lại không biết, sau khi rời đi nếu Cao Lãng không nhìn ra ẩn ý bên trong bức thư, cha cô chắc chắn sẽ chẳng còn mặt mũi nào ở lại Cao gia cùng Cao Thành nữa.

Nói đến Ngô Tiến, A Tài nhìn Cao Lãng một cái:

" Vẫn rất tốt! Tiểu thư yên tâm! "

Lúc này, Tư Duệ mới khẽ thở phào một hơi, ra hiệu cho Hướng Mạc Tâm cùng rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô, Cao Lãng cực kỳ không nỡ. Nhưng mọi cảm xúc đều phải được nén lại trong lòng, vì bây giờ, còn có một chuyện cần anh giải quyết.

" Nghe nói cô ta trốn rồi? "

A Tài trầm trọng gật đầu, hai người đàn ông có chiều cao tương đương cùng ngồi xuống ghế. 

" Là bên Hoắc gia đưa cô ta đi trước khi người của Tử Thượng kịp đến! " Cậu nhận lấy tách trà ấm mà Cao Lãng rót cho: " Dường như là luôn theo sát động tĩnh của chúng ta nên mới nắm bắt tình hình nhanh như vậy! "

" Hoắc gia… " Vừa nhìn chất lỏng trong tách sứ, Cao Lãng vừa lặp lại hai chữ này. Họ Hoắc kia… 

Còn không phải người đó? 

" A Tài, báo với bên Tử Thượng, chuẩn bị khiêu chiến! "

___________________________________

Sang bên nhà Hướng Mạc Tâm, còn có Hàn Tiểu Hy ở đó. Cô nàng đang trổ tài bếp núc cùng phụ mẹ Thanh nấu bữa trưa.

Hướng Mạc Tâm tranh thủ thời gian không phải làm việc gì lôi bài tập ra làm. Tư Duệ ngồi bên cạnh, im lặng lắng nghe tiếng bút giấy sột soạt thân thương.

Lâu rồi, cô cũng chưa từng chạm tới sách vở. Sợ rằng chữ trong đầu sẽ bay mất sạch sành sanh, Tư Duệ gõ gõ lên bàn gọi Hướng Mạc Tâm.

" Tiểu Duệ, chị sao vậy? " Hướng Mạc Tâm tròn mắt.

' Có thể đọc lên những thứ em đang học cho chị nghe vớ không? ' Tư Duệ trả lời không âm thanh.

Hướng Mạc Tâm gật đầu: " Không thành vấn đề! "

Cứ vậy, Hướng Mạc Tâm với chiếc giọng thánh thót đều đều đọc lên bài văn mà mình đang làm. 

Trước hết, Tư Duệ cảm thấy trầm trồ trước văn phong của Hướng Mạc Tâm. Bảo sao hai người lại hợp nhau đến thế! Ấy là bởi vì cô bé có cách cảm thụ và diễn đạt thực giống cô. Ví như Hướng Mạc Tâm vừa đọc xong câu này, Tư Duệ đã liền có thể đoán được ý tiếp ở câu sau.

Đột nhiên, cô thật muốn đi học lại biết bao. Kiến thức làm cô tỉnh ngộ hơn bao giờ hết.

Thế nhưng khi trở lại thành phố C, Tư Duệ tất cả đều phải lệ thuộc vào người đàn ông kia. Cô bây giờ không có khả năng lo cho bản thân, cha thì ốm nặng, không thể lao động. Tư Duệ không muốn dính dáng tới anh nữa! Nếu được, cắt đứt hoàn toàn với anh luôn thì càng tốt! Giống như những gì đã nói trước đó. Rằng cô sẽ buông tay anh, rời khỏi thế giới của anh, gìn giữ lòng tự trọng và đứa con kết tinh của hai người, chúc phúc cho anh với cô gái khác.

Tạm thời Tư Duệ sẽ ở lại căn nhà này một thời gian, chí ít, cô cũng đã mua nó bằng giác mạc của chính mình.

____________________________________

Tại một căn hộ cao cấp, người đàn ông dáng người cao lớn, khỏe khoắn, lười nhác ngồi trên ghế sofa. Một tay hắn cầm điện thoại đặt bên tai, tay còn lại vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn của người con gái bên cạnh, môi mỏng hơi bĩu:

" Gia thế họ Hoắc quả thật không tầm thường, nhưng so với Tử Thượng của tôi còn kém cỏi chán. Được thôi! Nếu cậu muốn! Ngày mai tôi lập tức khiêu chiến! "

Đầu dây bên kia không nhanh không chậm đáp lại:

// Chưa vội! Tôi chỉ bảo cậu chuẩn bị, còn bây hãy cứ chơi đùa với bên Hoặc thị một chút! //

Tề Vỹ Thiên tặc lưỡi, khóe môi nhếch lên đầy ý cười:

" Ái cha! Lãng Lãng, mượn chuyện năm này trả chuyện năm xưa, cậu thật xấu! "

// Không liên quan! Lãng Lãng cái đầu cậu! // Ai đó đen mặt.

Lúc này, người con gái bên cạnh Tề Vỹ Thiên bỗng khựng lại, cả gan giật lấy điện thoại trong tay hắn, gấp gáp nói với người ở bên đầu dây: 

" Cậu chủ, Tiểu Duệ thế nào rồi? Tôi nghe bảo mọi người đã tìm thấy cô ấy. "

Tề Vỹ Thiên lộ rõ nét không vui, nhưng cũng chẳng có ý kiến, để im cho cô hỏi chuyện. Trong hai tháng qua Tiểu Miểu vì Tư Duệ dằn vặt, lo lắng thế nào hắn đều thấy rõ. Bất quá xong việc xử lý Hoắc gia sẽ lập tức đưa cô đến Đông Sơn gặp người, cũng là du lịch một chuyến bù lại cho áp lực thi cử sắp tới của học sinh cuối cấp. 

Nghe Tiểu Miểu nói xong, Cao Lãng " À! " một tiếng, đáp:

" Ổn rồi! Cô yên tâm! Còn nữa, về sau không cần gọi tôi là 'cậu chủ'! " Dù gì từ sau khi Đồng Giai Lị thay hết người làm trong nhà, Tiểu Kiểu đã không còn làm ở Cao gia nữa. 

Hơn hết, bây giờ cô đang có quan hệ với Tề Vỹ Thiên, khả năng bước vào làm dâu nhà họ Tề là 99,9%. Đã là phu nhân của anh em chí cốt, sao có thể xưng hô chủ tớ như thế nữa! 

" Vâng ạ! Còn… mắt của em ấy… "

Nói đến đây, cả hai bỗng rơi vào trạng thái im lặng. Sự im lặng ngột ngạt, bứt rứt.

___________________________________

-Còn tiếp-

Nhấn Mở Bình Luận