Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

10 Triệu Một Đêm Em Đi Không?

Dọc hành lang, người người đi lại đông đúc. Tiếng giày dép nện trên sàn thiếc cho thấy sự khẩn trương của tất thảy bọn họ. 

Chưa bao giờ mà Tử Thượng lại mở ra một cuộc họp lớn như vậy.

Hôm nay, những nhân vật lớn nhỏ, những sát thủ khét tiếng trong giới thuộc tổ chức đều trở về căn cứ dưới sự triệu tập của Tề Vỹ Thiên. 

Ngô Hạo dĩ nhiên cũng có mặt. Vì sống ngay tại căn cứ nên anh đã đến phòng họp từ sớm. Anh ngồi trước sẵn, tựa vào lưng ghế, ngón tay thon dài không kiên nhẫn nhịp nhịp lên mặt bàn. Ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn luôn nheo lại bắn ra một tia âm trầm, lạnh lẽo.

Phòng họp của Tử Thượng được đặt ở tầng lầu cao nhất với diện tích 200 mét vuông. Chính giữa kê một chiếc bàn cực đại, xung quanh là những vị trí từ cao đến thấp và Tề Vỹ Thiên ngồi ở vị trí cao nhất.

Khi mọi người đã có mặt đông đủ, Tề Vỹ Thiên đứng dậy, gương mặt lạnh băng mang theo nửa phần sát khí. Ánh mắt cuồng nộ, sống mũi thẳng tắp, nửa mặt góc cạnh bị ánh sáng chia làm hai phần sáng tối. Kết hợp với mái tóc dài quá cổ được buộc cao lên phân nửa một cách tùy ý, càng khiến hắn trông như vị chúa tể sơn lâm đầy quyền lực nơi rừng xanh.

Tề Vỹ Thiên mở miệng, cơ hàm góc cạnh khẽ động đậy, kèm đó là một thanh âm trầm thấp đã hạ nén nộ khí đến cực hạn.

" Về vụ việc Jexcell công khai ám hại năm sát thủ đắc lực bên ta, mọi người biết cả rồi chứ! "

Năm sát thủ nói trên gồm bốn nam một nữ, đều là những thuộc hạ đắc lực của Tề Vỹ Thiên. Hắn vốn xem họ không chỉ là cấp dưới mà còn là đồng đội.

Ấy vậy mà chỉ sau một đêm, tất cả đều đã chết thảm. Năm tử thi chẳng còn nguyên vẹn cùng lúc được gửi đến trước căn cứ của Tử Thượng vào rạng sáng mùng 2 Tết. Người bị xiên cổ, người bị chặt đầu, có người bị bắn đến hổng cả lồng ngực, thậm chí là ngũ mã phanh thây.

Vì vậy mà Tề Vỹ Thiên phải từ Đông Sơn trở về ngay lập tức. 

Tất cả mọi người đều gật đầu đáp.

Jecxell là một băng đảng tổ chức Mafia lớn mạnh nhất trong giới Hắc Băng. So với Tử Thượng chỉ thuộc top 10 thì Jexcel giữ vị trí dẫn đầu.

Tử Thượng cho dù hùng hậu, lẫy lừng đến đâu cũng không dại dột chọc vào Jexcell. 

Lại nói hai bên trước giờ đều nước sông không phạm nước giếng, càng không thù không địch không oán. Vậy thì tại sao Jexcell lại tấn công trước, thậm chí công khai khiêu chiến như vậy?

Tề Vỹ Thiên đương định hỏi là ai đã xâm phạm đến tổ chức nọ thì bỗng nhớ đến một chuyện. Hắn khựng lại một lúc, rất nhanh sau đó đã đưa ra một chiến lược phản kích.

_________________________________

Ở một diễn biến khác. 

Trên giường, nữ nhân ngồi ủ mình trong chiếc chăn bông lớn, buồn chán nháy nháy chiếc điều khiển TV. Bấm mãi vẫn chưa tìm thấy được một chương trình hay ho nào để xem.

Diệp Mai Chi bực dọc tắt TV, vứt điều khiển sang một góc. Đúng lúc có tiếng chuông điện thoại reo lên. Cô lười biếng dở chăn đi đến bên bàn nhìn xem mới biết đó không phải điện thoại của mình.

" Ngô Hạo ngốc, có cái máy để gọi nghe cũng để quên cho được! "

Cô dẩu môi mắng một tiếng, thấy trên màn hình hiển thị bác sĩ Đồng liền nhớ tới anh có từng trị liệu tâm lý. Hẳn là người ta gọi tới hỏi thăm tình trạng đi!

Diệp Mai Chi không nghĩ ngợi nhiều liền bắt máy nghe. Còn chưa kịp mở miệng " Alo! " bên kia đã mở lời trước:

" Alo, anh Hạo, tôi đã cho anh thời gian, anh đã suy nghĩ lại phương pháp mà tôi nói chưa? "

Diệp Mai Chi không vội đáp, mơ hồ cảm thấy giọng nói này rất quen, dường như đã từng được nghe qua ở đâu.

Bên kia lại nói tiếp:

" Có vẻ như anh vẫn còn đang lưỡng lự nhỉ? Nhưng anh phải biết một điều rằng, để có thể làm tiêu biến hoàn toàn ẩn khuất trong lòng, anh chỉ còn một cách duy nhất ấy là trừ khử nó. Anh hiểu ý tôi chứ? "

Nói đến đây, Diệp Mai Chi lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. Chẳng phải Ngô Hạo muốn điều trị chứng bệnh ghét em gái sao? Nói vậy chẳng khác nào… 

Vị bác sĩ tâm lý này, thần kinh có phải cũng đang gặp vấn đề không?

Thấy đầu dây bên kia vẫn im lặng không đáp, Đồng Giai Lị thầm mắng chửi trong lòng, ngoài mặt vẫn kiên nhẫn nói tiếp:

" Anh là đang không tin tưởng vào phương pháp của tôi ư? Vậy tôi xin được giới thiệu lại. Tôi là bác sĩ Đồng Giai Lị, chuyên viên điều trị tâm lý tốt nghiệp đại học XX tại Mỹ sở hữu kinh nghiệm nhiều năm. Có rất nhiều người thực hiện theo cách thức của tôi. Tất thảy bọn họ đều đã hoàn toàn thoát khỏi mọi ẩn khuất và đang có cho mình một cuộc sống vô cùng an yên… "

Đùng.

Diệp Mai Chi há hốc mồm thất kinh, kiểm tra lại tên hiển thị trên màn hình: Bác sĩ Đồng.

Thế giới này thực sự quá nhỏ bé!

Cô biết người phụ nữ này, cách đây không lâu cũng từng thấy qua một lần ở Châu gia, tại bữa tiệc sinh nhật của Châu Sở Kiệt. Bảo sao cô lại cảm thấy giọng nói này thực quen.

Cũng sau lần đó, vì tò mò mối quan hệ giữa Cao Lãng và cô ta nên cô đã cho người điều tra tường tận. Từ đó mà biến đến cái tên Đồng Giai Lị kia.

Thật không ngờ, cô ta lại là bác sĩ điều trị tâm lý của Ngô Hạo. 

Diệp Mai Chi bỗng ý thức được lời nói kia. Cái gì mà phương pháp trị liệu tốt nhất. Đó chỉ cái cớ để Đồng Giai Lị có thể mượn Ngô Hạo, thay cô ta bài trừ Tư Duệ. 

Diệp Mai Chi không nói không rằng thẳng tay cúp máy. Cô muốn đi tìm Ngô Hạo, nói với anh sự việc này. Nhưng có lẽ, phải chờ đến khi cuộc họp Tử Thượng kết thúc. 

***

Cuộc họp kết thúc là chuyện của một tiếng sau. Ngô Hạo theo đoàn người từ bên trong phòng họp bước ra, thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, môi anh vẽ lên một nụ cười. 

Diệp Mai Chi thấp thỏm đi qua đi lại trên hành lang trước cửa phòng họp. Hai tay đan vào nhau tự mình dày vò. Vừa nhìn liền biết cô gái này đang rất khẩn trưởng. 

Ngô Hạo bất thình đi tới, đúng lúc Diệp Mai Chi không để ý, cô xoay người, đầu lập tức va phải lồng ngực rắn chắc. 

" Làm sao thế? " Ngô Hạo hơi nghiêng đầu nhìn cô hỏi.

Diệp Mai Chi chau mày phụng phịu, tay xoa xoa chóp mũi, ủy khuất đánh lên ngực anh một cái:

" Đáng chết! "

Ngô Hạo cười, để cho cô đánh thêm mấy cái sau đó khoác vai cô kéo đi:

" Làm sao lại phải chạy tới đây? "

Lúc nãy bị va phải, cơn đau làm Diệp Mai Chi quên béng đi mất nguyên nhân mình chạy tới đây, bấy giờ mới sực nhớ ra. Cô ngó nghiêng xung quanh, xác định không có ai đi gần mới nhướng người nói khẽ bên tai Ngô Hạo. 

" Cô bác sĩ điều trị tâm lý cho anh, tuyệt đối đừng liên hệ nữa! Càng không được nghe theo những gì cô ta nói! "

Ngô Hạo nhíu mày nhìn cô:

" Vì sao? " Anh vốn đã không còn cần điều trị từ lâu. Hơn nữa những phương pháp của cô ta, anh cũng chẳng định làm theo. 

Suy đi tính lại, vẫn là có gì đó rất bất bình thường. Nhưng bất bình thường chỗ nào, Ngô Hạo lại không đoán ra được. Cứ vậy, anh tự mình thả lỏng bản thân, cũng là buông tha cho Tư Duệ. Cả hai hiện giờ đều đang rất tốt!

Theo như lời kể của Tề Vỹ Thiên, Tư Duệ hiện đang ở chỗ Cao Lãng - Tổng Giám Đốc của tập đoàn Cao Thị. Anh ta rất yêu cô, cho cô một cuộc sống tốt. Người anh trai cùng cha khác mẹ như anh cũng phần nào đỡ áy náy và cảm thấy yên lòng. 

Còn về chuyện Tư Duệ mất tích, sau hơn hai tháng rốt cuộc cũng tìm lại được. Biết cô vẫn bình an, đáy lòng anh thầm thở phào nhẹ nhõm. 

Ngô Hạo nhiều lúc cũng không hiểu nổi mình. Trước đây chán ghét cô thế nào, ra tay tàn nhẫn với cô ra sao, bây giờ lại quan tâm thấy rõ. Cứ cho là trị liệu thành công đi, dù gì bên cạnh những phương pháp trái đạo lý, nữ bác sĩ kia cũng đưa ra không ít lời khuyên có nghĩa. 

Trở lại với cuộc đối thoại giữa hai người. Diệp Mai Chi sắp xếp câu từ một lúc, hạ giọng đáp:

" Cô ta thực chất là tình cũ của Cao Lãng, cái người đang nuôi dưỡng em gái anh… Không đúng! Là đang có quan hệ tình cảm với em gái anh! Vậy nên… "

Ngô Hạo tiếp thu thông tin rất nhanh, chỉ cần nghe như vậy, kết hợp với nội dung cuộc họp vừa rồi đã có thể hình dung ra được sự việc.

Anh gật đầu, cắt ngang:

" Anh hiểu rồi! Diệp Mai Chi, nếu em không còn mâu thuẫn với con bé, phiền em đến Đông Sơn một chuyến! Anh sẽ phái người đi cùng em! "

" Được! "

_________________________________

Chủ nhật ngày 4 tháng 1.

Đông Sơn.

Tư Duệ ngồi chiếc bàn gỗ, cách một hàng rào là bụi hoa Cẩm Tú Cầu.

Hôm nay, trời rất lạnh.

Cô chôn cằm cằm trong chiếc khăn len màu trắng sữa, chính là chiếc mà Hướng Mạc Tâm đã tặng cho cô đêm giao thừa.

Hương Cẩm Tú Cầu từ chiếc khăn phả quanh chóp mũi Tư Duệ. Trong cơn gió bấc mùa Đông, thoáng có ngửi thấy mùi vị đặc trưng của núi rừng, mát lạnh lại hoang dã. Cô hít sâu một ngụm khí ấy, lòng càng thêm thập phần bất an.

Lúc này, Cao Lãng bỗng từ trong nhà hớt hải đi ra, trên người còn mang một chiếc tạp dề caro màu đỏ. Nhìn thấy bóng lưng cô độc của Tư Duệ bên ghế gỗ, lòng anh thắt lại, tiến đến bên cạnh cô.

" Không phải đang ở trong nhà rất ấm sao? Em chạy ra đây làm cái gì? " Anh hạ giọng, trước đó một giây còn muốn quát cô, sau đó bồng cô về phòng ngay lập tức. Cho đến khi nhìn thấy đôi mắt vô hồn cùng hàng chân mày đang nhíu chặt, cơn giận trong anh cũng tự nhiên bị gió thổi bay mất. 

Đúng vậy! Anh chính là không quát nổi cô! Nói đúng hơn, Cao Lãng không nỡ lớn tiếng với cô gái nhỏ này, cho dù cô có bướng bỉnh tới mức nào.

Tư Duệ như có như không nghe thấy, vẫn ngồi im bất động. Mái tóc đen dài bị gió thổi vô tình che đi một nửa gương mặt non nớt, xinh đẹp. Cô không thể nói chuyện là một phần, phần lớn vẫn là không muốn nói chuyện với anh.

Cao Lãng thở dài một tiếng, đi vào lại trong nhà. Sau khi trở ra trên tay còn cầm theo một chiếc chăn bông, tự tay choàng kín lên người cô. 

" Chờ anh dọn cơm một lát nhé! Sẽ xong ngay thôi! "

Cao Lãng nói rồi liền rời đi. Căn bản không để ý tới sau đó Tư Duệ đã ngẩng đầu ngoái về phía sau nhìn theo tiếng bước chân anh.

Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, miệng hơi hé mở với một nỗi kinh ngạc. Kinh ngạc ở chỗ không thể tưởng tượng được rằng người đàn ông này lại biết nấu ăn.

Từ khi trở lại đây không có Tiểu Hà, Tư Duệ đều ăn cơm mẹ Thanh nấu, Cao Lãng cũng không ngoại lệ. Lúc có thêm A Tài, cậu liền đảm nhận việc bếp núc. Cô và anh lúc này mới không cần phải ăn trực nhà người ta nữa. 

Trước kia, Cao Lãng luôn bận rộn với công việc, còn cô bận học. Cơm nước của hai người đều do một tay dì Liễu lo tất. Cô chưa bao giờ thấy anh xuống bếp.

Nhưng ngẫm lại, theo như lời Châu phu nhân và cả câu chuyện quá khứ anh từng kể. Cao Lãng đã mất mẹ từ khi còn nhỏ, bố anh thì chẳng khỏe mạnh gì, anh phải sớm làm quen với cuộc sống tự lập, tự lo liệu, tự chăm sóc bản thân. Cho nên bây giờ việc anh xuống bếp cũng không hẳn là quá lạ. 

Nghĩ rồi Tư Duệ khẽ thở dài một tiếng. Trước mắt là một màu đen, sự tối tăm ấy đã che lấp tầm nhìn cũng như tình cảm mà cô dành cho anh, lớn lao và sâu đậm đến nhường nào.

Tư Duệ phân vân giữa sự tha thứ và tiếp tục trừng phạt. Nếu cô chọn vế thứ nhất, cả hai đều sẽ đi đến một kết cục tốt đẹp. Thế nhưng, như vậy trái tim đã bị băm nát của cô sẽ phải chịu thiệt thòi. Cô nghĩ cho nó, vì vậy, cô buộc phải chọn vế thứ hai. Tiếp tục trừng phạt anh và cũng đồng nghĩa với việc tự dày vò chính mình.

Đoạn Hướng Mạc Tâm mới từ trường học trở về, lần này là A Tài mượn xe máy của mẹ Thanh đi đón cô. Hôm nay trời lạnh hơn thường ngày, cậu vốn muốn đưa cô đi học bằng xe Jeep cho ấm. Nhưng Hướng Mạc Tâm không chịu, bảo như vậy quá khoa trương, cô sẽ khét tiếng khắp trường mất.

Cũng không biết tự bao giờ, mối quan hệ giữa A Tài và Hướng Mạc Tâm lại trở nên thân thiết như vậy. Cậu vốn được điều tới đây là để coi quản công trình xây dựng bên cạnh. Bây giờ thì kiêm luôn việc đưa đón Hướng Mạc Tâm đi học và còn rất nhiều công việc khác nữa.

Nghe tiếng xe máy, Tư Duệ biết được Hướng Mạc Tâm đã về. Nét phiền muộn trên mặt lập tức tan biến theo chiều gió. Cô đứng dậy, mò mẫm đi về phía cổng.

Chờ A Tài dừng xe trước cổng, Hướng Mạc Tâm liền phóng nhanh xuống đi đến chỗ Tư Duệ.

" Hello! Chị Tiểu Duệ! "

Tư Duệ cười, mấp máy môi:

' Hôm nay em đi học về sớm thế? '

Hương Mạc Tâm đưa cặp sách cho A Tài, đoạn nói:

" Mang vào nhà hộ tôi nhé! " Dứt câu mới đáp lại Tư Duệ: " Em làm kiểm tra xong trước nhất cho nên được về sớm ạ! " 

Tư Duệ gật đầu, trong lòng thầm thán phục cô bé.

Đúng lúc Cao Lãng từ trong nhà đi ra, anh gọi lớn:

" Duệ Duệ, cơm được rồi! Anh dẫn em vào ăn nhé! "

Thấy còn có Hướng Mạc Tâm ở đây, anh hơi khựng lại. Sau đó gật đầu cười nhẹ với cô:

" A Tài đâu? Gọi cậu ta về ăn cơm đi! "

Hướng Mạc Tâm nhìn chằm chằm Cao Lãng:

" Anh nấu hả? "

Cao Lãng híp mắt, gật đầu một cái:

" Có vấn đề gì sao? "

" Tới công chuyện luôn chứ sao! " Hướng Mạc Tâm bịt miệng nín cười. Thật không dám tin người đàn ông không nhóm nổi cái bếp củi lại có thể nấu được cơm ăn.

Ở đây, không phải là nấu cơm bằng bếp củi. Nhưng nếu đã không biết nhóm lửa, tức là vụng về trong chuyện bếp núc. Từ đó mà Hướng Mạc Tâm suy ra Cao Lãng không thể nấu cơm.

Hướng Mạc Tâm nghĩ vậy nhưng đã quên béng đi mất rằng chính mình thì ngược lại. Cô nhóm bếp củi rất chuyên nghiệp, nhưng đến rán một cái trứng cũng khó khăn.

Trong khi đó Cao Lãng đen mặt câm nín. 

Tư Duệ nghe hai người đối thoại cũng cảm thấy buồn cười. Cô mím môi, cúi gằm mặt, chôn cằm trong khăn cổ.

Cao Lãng không thích nhiều lời, trực tiếp bế Tư Duệ trên tay đi vào trong nhà. Lúc này, anh mới chợt để ý thấy khăn quàng cổ của cô và Hướng Mạc Tâm kiểu dáng và màu sắc là giống hệt nhau.

Hướng Mạc Tâm không đi gọi A Tài mà nối gót theo sau. Rất đỗi tự nhiên ngồi vào bàn ăn, hít hít ngửi ngửi mùi đồ ăn nóng hổi thơm phức tỏa ra trên mặt bàn.

Cô chép miệng:

" Ay da, cũng không đến nỗi 'tới công chuyện' nha! "

Cao Lãng đặt Tư Duệ ngồi vào ghế, tranh thủ lườm cô một cái bằng nửa con mắt sau đó cũng yên vị. 

Vừa lúc A Tài trở lại, cậu ngồi vào chỗ trống bên cạnh Hướng Mạc Tâm, quay sang nói với cô:

" Biết chắc là nhóc ở đây dùng bữa mà! "

Hướng Mạc Tâm nhe răng:

" Anh nói với cha mẹ tôi một tiếng hộ chưa? "

Hai người đàn ông cười nhạt, ra hiệu với nhau bắt đầu dùng bữa. 

A Tài nhìn Cao Lãng gắp thức ăn đút cho Tư Duệ, cậu cũng cầm thìa lên nhưng không xúc thứ gì mà đem gõ nhẹ lên trán Hướng Mạc Tâm một cái:

" Xem tôi là tay sai hả? Cái gì cũng làm thay nhóc. "

Hướng Mạc Tâm " Ui da! " một tiếng, xoa xoa trán:

" Chẳng phải anh cũng tình nguyện sao? "

Tư Duệ tuy không thể nhìn thấy nhưng tai lại rất thính. Hai người ngồi ở phía đối diện nói gì, cô đều nghe được rất rõ. Vừa nghe liền cảm nhận được có một mùi vị thê nô ở đây. Trong lòng bỗng dưng hứng khởi vô cùng. Hướng Mạc Tâm và A Tài, cũng thật hợp đi!

Nhưng còn A Thiển thì sao? 

Nghĩ đến hắn, Tư Duệ bỗng giật mình. Chẳng phải A Thiển rất để tâm đến cô bé ư. Nhưng hình như gần đây, hắn lại đang cố tránh mặt Hướng Mạc Tâm. 

Cô biết Hướng Mạc Tâm căn bản không có tình cảm với A Thiển, nhưng cũng đâu đến nỗi cạch mặt nhau như vậy. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với bọn họ rồi? 

Ở cùng với Hướng Mạc Tâm, cô bé kể đủ chuyện trên trời dưới đất cho Tư Duệ nghe, nhưng lại rất ít khi nói đến vấn đề của chính mình.

Những người như vậy, luôn luôn là những cá thể kín đáo, cất giấu rất kĩ nội tâm, khiến cho người ta không thể nào nhìn thấu và hiểu rõ được. 

Nước sốt thịt dần tan trong khoang miệng, có chút mặn, lại có chút ngọt ngọt. Tư Duệ khẽ thở dài một tiếng. Đáy lòng lại vô thức trào dâng lên một nỗi bất an. Lúc này, mí mắt đột nhiên giật giật mấy cái.

_________________________________

Chiều thứ bảy, Hướng Mạc Tâm không phải đến trường. Cô ngồi ở hàng hiên, trên bàn gỗ bày la liệt đủ loại sách vở, toàn chữ là chữ. Bàn tay thon dài cầm chắc trong tay ngọn bút, không ngừng múa lượn trên mặt giấy. Thoáng nhìn thấy những sợi gân xanh xanh nổi mập mờ trên mu bàn tay trắng nõn.

Hướng Mạc Tâm đang chuyên tâm luyện đề, trước mắt bỗng bị bóng đen tiến đến che khuất ánh sáng. Cô nhíu mày ngẩng đầu, miệng nhỏ hé mở:

" Cao Lãng, anh bất lịch sự quá! Rõ ràng thấy người ta đang học, che chắn cái gì? "

Cao Lãng bộ dáng thư thái, có chút lười nhác nhét hai tay vào túi áo. Mắt chăm chăm vào một vị trí trên người Hướng Mạc Tâm, trả lời không chút liên quan:

" Cái khăn quàng cổ này… bán cho tôi! "

Hướng Mạc Tâm buông bút, lần này nghiêm túc nhìn anh:

" Bán cho anh? "

Cao Lãng gật đầu:

" Muốn bao nhiêu? "

Hướng Mạc Tâm không suy nghĩ liền đáp:

" Này là vô giá! Không bán! " Đây là khăn đôi của cô và Tư Duệ, là sản phẩm tâm đắc nhất của cô, hà cớ gì phải bán cho người khác chứ!

Trước thái độ kiên quyết ấy, Cao Lãng cũng chẳng lấy làm lạ, càng không vì thế mà bế tắc. Anh thản nhiên ngồi xuống ghế gỗ đối diện, rút trong túi áo trong ra một tờ chi phiếu, sau đó lấy bút của Hướng Mạc Tâm viết vào một dãy số. Dãy số mà Hướng Mạc Tâm nhìn vào phải nuốt nước bọt đổi ý: 

10.000.000 triệu.

___________________________________

-Còn tiếp-

Nhấn Mở Bình Luận