Giống như đã trải qua một thế kỷ lâu như thế, Lục Hi cuối cùng cũng ngừng hành hạ cô.
Thẩm Dĩnh không thể không nôn mửa, nước mắt trào ra với khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt và bất lực, cô gục xuống giường, cơ thể khẽ run lên, gương mặt tái mét không giọt máu, nhưng hai má cô đỏ ửng, làm tôn lên vẻ tuyệt đẹp.
Đôi môi cô gần như tê liệt, đau cả hai bên má, nhưng có thể thấy rằng vừa nãy thực sự anh không có chút thương hại nào cả.
Lục Hi nhìn người phụ nữ nằm trên giường, đôi môi hồng phấn của cô sưng phồng, mái tóc rối bù và vẻ mặt bất lực, ngây thơ là sự gợi cảm không thấy ở những người phụ nữ khác.
Anh nâng cằm cô, vén những sợi tóc dính ở mặt cô ra, mạnh mẽ và độc tài: “Thẩm Dĩnh , khi làm điều đó với tôi thì đừng nhớ đến người đàn ông khác, cho dù là chồng cũ hay người khác, tôi đều không cho phép.”
Những thứ của anh ta, chỉ có thể thuộc về anh ta.
Thẩm Dĩnh không thể nói gì, những gì vừa xảy ra nghĩ lại còn rùng mình. Nếu như trước đây cô sợ Lục Hi, bây giờ cô thậm chí còn sợ hãi hơn.
Cô chỉ hiểu rõ một điều rằng, trước mặt Lục Hi , cô tuyệt đối không được nhắc đến, nghĩ đến hay nhớ đến bất kỳ một người đàn ông nào.
Vừa nãy là hình phạt mà anh dành cho cô, anh hoàn toàn coi cô là công cụ để thỏa mãn dục vọng và không quan tâm đến cảm nhận của cô.
Thẩm Dĩnh từ từ nhắm mắt lại, những mảnh vụn vỡ lóe lên trong tim cô, điều đó thực sự nhục nhã.
Lục Hi nhìn cô như thể cô đã mất ý thức, anh nhướn lông mày, bàn tay to lớn véo lấy hai má cô: “Nói!”
Thẩm Dĩnh khàn giọng thỏa hiệp: “Tôi biết rồi.”
…
Đêm nay, Thẩm Dĩnh hoàn toàn quay lưng lại với người đàn ông bên cạnh mình, lúc đầu cô không dám ngủ, cô sợ rằng anh sẽ lại không kiểm soát được bản thân mà nhào tới. Trải qau mấy lần không vui vẻ, cô có chút bóng đen tâm lý về việc này.
Nhưng nửa đêm, cô bị đau đầu và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học của Lục Hi luôn chính xác và anh tỉnh dậy đúng sáu rưỡi và nhìn bóng lưng nhỏ bé và yếu ớt của Thẩm Dĩnh dưới tấm chăn.
Người đàn ông ngây người ra, dường như đang nhớ lại rằng tại sao lại có một người phụ nữ trên giường của mình, nhưng anh nhanh chóng nhớ ra.
Vẫn chưa tỉnh sao?
Anh có thói quen tập thể dục buổi sáng, cũng muốn làm đi làm lại với Thẩm Dĩnh , anh đưa tay ra và đẩy người phụ nữ nhỏ bé sang một bên: “Dậy đi.”
Thấy cô không đáp lại, Lục Hi lại đẩy mạnh hơn: “Thẩm Dĩnh , dậy đi tập thể dục buổi sáng.”
Cô vẫn ngủ, hơi thở rất nặng nề.
Lục Hi dừng tay và đặt tay lên trán cô, mới chạm vào thì không nên vội, lòng bàn tay anh bị trán cô hâm nóng rồi co lại.
Nhiệt độ này, ít nhất cũng phải 37 độ.
Lục Hi cau mày, lập tức kéo cô lại, nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng phát sốt của người phụ nữ.
“Chết tiệt!” anh rủa thầm, anh ra khỏi giường và lấy hộp thuốc, anh tìm miếng dán hạ sốt và dán lên trán cô và vội vã lấy thuốc hạ sốt, không bằng lòng đặt nó lên đầu giường và gọi cô: “Dậy uống thuốc đi.”
Thẩm Dĩnh ngủ rất say, bị làm phiền, giọng mũi nặng nề, âm thanh yếu ớt: “Đi ra đi…”
“Uống thuốc xong thì tôi sẽ đi.” Lục Hi kiên nhẫn thuyết phục.
“Không muốn uống.”
“Vậy cũng phải uống.” Lục Hi chưa từng chăm sóc người bệnh, anh cáu kỉnh túm lấy tóc: “Thẩm Dĩnh , sự nhẫn nại của tôi có hạn.”
Bình thường khi tỉnh dậy, Thẩm Dĩnh sớm đã bị nghẹt mũi rồi, nhưng bây giờ cô sốt cao và chóng mặt, cô nào có biết sợ, cô cáu kỉnh vung tay qua loa: “Tôi sẽ không uống!”
Lục Hi hết kiên nhẫn, nhếch mép và gật đầu: “Vậy thì đừng uống.”
Nói xong, anh quay lại bước ra khỏi phòng ngủ, để lại một cốc thuốc hạ sốt nóng và người phụ nữ co quắp trên giường.
Mười năm phút sau, cánh cửa lại mở ra, Lục Hi bước vào cùng một người đàn ông mặc áo choàng trắng. Lông mày của người đàn ông đó rất rõ ràng, nước da trắng bóc, chỉ thấp hơn Lục Hi một chút, nhìn khiến cho người ta nghĩ đến Ngọc thụ lâm phong.
Tên của người đàn ông là La Quyết Trình – một trong những người anh em tốt nhất của Lục Hi . Anh ta điều hành một bệnh viện tư nhân và bí mật nghiên cứu và phát triển các loại thuốc và thiết bị y tế mới, có thể coi là một đại gia ngầm.
“Chỉ là sốt nhẹ, anh còn gọi một ông chủ lớn như tôi đến đây.” La Quyết Trình nhìn người phụ nữ trên giường, nói đùa.
“Ít nói những lời vô nghĩa, anh khám đi.” Sắc mặt Lục Hi không đổi, anh bước đến bên cạnh giường.
La Quyết Trình đo nhiệt độ của Thẩm Dĩnh , ba chín độ tám, sốt cao, lập tức bào chế thuốc cho cô ấy để truyển dịch. Sau khi mọi việc được làm xong, Diêu Quyền dọn thuốc ở đầu giường, không kiềm nổi sự vui mừng: “Thật hiếm thấy, anh vẫn còn thời gian để chăm sóc mọi người sao?”
Lục Hi đưa mắt lướt nhìn: “Không còn việc gì thì cút ra.”
“Đừng mà, lợi dụng tôi xong liền đá tôi ra, quá vô tình rồi.” La Quyết Trình giảo mồm nhìn Thẩm Dĩnh : “Là ai đáng để cho anh hao tâm tổn trí?”
Lục Hi thấy anh ta đang nhấn mạnh, anh đột nhiên nói: “Muốn biết sao?”
“Rất muốn.”
“ Thú cưng mới của tôi.”
“…” La Quyết Trình đóng băng một lúc, sau khi nhìn thấy ánh mắt lờ mờ của Lục Hi , anh ta dường như hiểu được điều gì đó và chế giễu: “Thú cưng nhỏ của bạn không tệ, đợi cho đến khi ngán rồi thì gửi ở nhà tôi nuôi hai ngày thấy thế nào?”
Đúng như dự đoán, nghe những lời này, nét mặt Lục Hi sa sầm xuống, ngay cả không khí xung quanh anh cũng giống như cơn gió lạnh thổi từ Siberia, khiến mọi người rùng mình.
La Quyết Trình nhanh chóng giải thích: “Là chính anh nói là thú cưng, đã là thú cưng thì ai nuôi chẳng được…”
Anh ta cố tình trêu chọc, Lục Hi cso thể nghe ra, chỉ là nghĩ đến khả năng này, anh không thể không cau mày: “Tôi nhớ rằng bệnh viện của anh vẫn còn một vụ kiện vào tháng trước vẫn chưa xong…”
“Tôi sai rồi!” La Quyết Trình lập tức nhận lỗi sợ hãi nói: “Người ta nói rằng thú cưng chỉ nhận một chủ trong đời, tôi cũng muốn nuôi , thú cưng nhỏ của anh không bằng lòng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!