CHƯƠNG 112: QUỶ KẾ CỦA THIỆU MỘC GIAI
Đoàn Quý Phương tối đó sau khi về nhà liền lập tức gọi Đoàn Trí Thiên vào phòng làm việc, hai cha con cách nhau một cái bàn, không phí đều như ngưng đọng.
La Linh Phân đứng ngoài cửa phòng làm việc, gấp đến mức luống cuống.
Lần trước nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Đường Quý Phương, vẫn là vấn đề lớn công ty đứng trước sự xoay vòng vốn, lần này… e rằng cũng không đơn giản.
“Được lắm, lớn rồi bây giờ dám trực tiếp tìm đến bên Lục Hi cơ mà, tiêu tử con có phải ly hôn xong liền vứt não đi không hả?” Đoàn Quý Phương hét lớn.
Đoàn Trí Thiên lại không chút dao động, nhếch môi trào phúng: “Ba, có phải ba già rồi nên sức chịu đựng cũng kém đi không? Chút chuyện nhỏ này mà cũng hô to gọi nhỏ, ba sợ cái người họ Lục như vậy làm gì?”
“Bộp”…
Đoàn Quý Phương hung hăng đập tay lên mặt bàn: “Mày không sợ mà chỉ biết gây hoạ thôi! Tiếp quản công ty bao lâu đã làm được thành tích gì chưa? Có hạng mục nào làm tốt chưa? Vốn công ty đã trong tình thế nước sôi lửa bỏng rồi mày còn chọc giận Lục Hi, hôm nay cậu ta đã tìm tới công ty rồi đấy!”
Khó khăn lắm mới bồi thường được rồi vui vẻ đàm phán mấy hợp đồng, nhưng đều vì Lục Hi đột nhiên đến mà không thành công. Bây giờ công ty đã rất nguy hiểm, nếu như thật sự bị giải trừ hợp đồng một lần nữa, đến khi đó e rằng đến duy trì cơ bản cũng rất khó khăn.
“Lục Hi đến công ty?” Con ngươi Đoàn Trí Thiên căng thẳng, không ngờ Lục Hi lại vì tiện nhân Thẩm Dĩnh kia mà làm tới bước này: “Cũng chỉ là đồ mà con không cần nữa thôi, anh ta ngược lại còn thấy hiếm lạ!”
“Đâu chỉ là thấy hiếm lạ! Bây giờ Lục Hi đã bị Thẩm Dĩnh mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nếu như mày còn tiếp tục tìm Thẩm Dĩnh gây phiền phức thì thứ mày mất không chỉ là những thứ hiện tại có đâu, căn nhà này, đến cả công ty khoa học kỹ thuật Bác Vũ sớm muộn gì cũng có ngày rơi vào tay Lục Hi!” Nghĩ đến có thể sẽ xảy ra những chuyện này, Đoàn Quý Phương liền hít thờ không thông, ho sặc sụa.
Đoàn Trí Thiên thấy thế trong lòng cũng không biết có tư vị gì, nhưng vẫn không cam lòng: “Ba, có phải ba đã thần thánh hoá Lục Hi lên không, anh ta có thể một tay che trời sao? Thành phố J cũng không phải chỉ có một mình anh ta…”
Đoàn Quý Phương hừ lạnh: “Mày cho rằng thế nào? Thành phố J quả thật không phải chỉ có mình cậu ta, nhưng cả cái thành phố J này, không ai dám khiêu chiến cậu ta.”
Đoàn Trí Thiên không nói gì, cả người đều bị những lời Đoàn Quý Phương đè xuống không thở nổi.
“Ba biết con không cam lòng nhưng con người chính là như vậy, đã lăn lộn vào đây rồi nếu không bằng người ta chỉ có thể cúi đầu. Trí Thiên, Bác Vũ là thành quả cả đời phấn đấu của ba, con coi nhưu vì ba, đừng tiếp tục chọc giận Lục Hi nữa.” Đoàn Quý Phương vừa đấm vừa xoa, trong giọng nói đã mang theo ý khẩn cầu: “Chuyện tố hay xấu giữa con và Thẩm Dĩnh đã qua rồi, đừng để mất thêm nhiều hơn nữa, không có bao nhiêu đủ cho con tiêu xài đâu!”
“Nhưng ba…”
Hiểu con không ai bằng cha, biết Đoàn Trí Thiên định nói gì, Đoàn Quý Phương nâng tay cắt ngang lời anh ta, trực tiếp rút một tập tài liệu trừ trong ngăn kéo ra đưa cho anh ta: “Con tự xem đi.”
Đoàn Trí Thiên không hiểu nhận lấy, lật ra nhìn, là báo cáo tài vụ nội bộ công ty hai tháng gần đây, tất cả lớn nhỏ đều rất rõ ràng…
Anh ta đọc từng dòng một, càng nhìn sắc mặt càng trầm xuống.
Đến khi xem hết, anh ta mới biết vì sao ban nãy Đoàn Quý Phương lại nổi nóng đến vậy.
Tình hình công ty nghiêm trọng hơn nhiều so với anh ta tưởng tượng, xem xong những thứ này, thậm chí anh ta còn có rất nhiều ý nghĩ không tốt.
“Ba, sao… công ty lại đột nhiên trở nên như vậy!”
“Đúng thế.” Sắc mặt Đoàn Quý Phương hoàn toàn trầm xuống: “Cho nên con đừng có làm loạn nữa, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là có thể sẽ mất đi Bác Vũ, con biết chưa?”
Lúc này, trong lòng Đoàn Trí Thiên cho dù có không cam lòng hơn nữa, nuốt không trôi cục tức nhưng cũng không thể nói được lời gì khác, so với công ty thì những thứ khác đều có thể nhịn.
Chỉ là…
“Ba, vậy chúng ta cứ vậy dễ dàng bỏ qua cho Thẩm Dĩnh sao? Nếu không phải vì tiện nhân kia, nhà chúng ta cũng sẽ không trở nên như vậy!”
Đoàn Quý Phương thở dài một hơi sâu: “Trí Thiên à, bỏ đi, bỏ đi…”
…
Sau khi ra khỏi nhà họ Đoàn, tâm trạng Đoàn Trí Thiên cực trầm lên xe.
Trên xe, Thiệu Mộc Giai ngồi bên ghế lái chờ, mấy ngày nay cảm xúc Đoàn Trí Thiên vô cùng bất ổn, thường xuyên vô duyên vô cớ nổi giận, cho nên bây giờ cô ta nói chuyện cũng phải nhìn sắc mặt anh ta, mặc dù thuận lợi sống trong căn biệt thự Thẩm Dĩnh từng ở nhưng cô ta lại phải cẩn thận tỉ mỉ, cả ngày tinh thần đều căng thẳng.
Lúc này thấy sắc mặt anh ta không tốt, Thiệu Mộc Giai đến thở cũng không dám thở mạnh.
Sau khi Đoàn Trí Thiên lên xe không vội khởi động xe đi, mà hung hăng đấm lên tay lái một lát, phát ra tiếng kêu “tít tít’.
Thiệu Mộc Giai bị sợ đến run rẩy, ngồi bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Trí Thiên, anh sao thế?”
“Mẹ nó! Thẩm Dĩnh! Thẩm Dĩnh! Thẩm Dĩnh!” Đoàn Trí Thiên hét tên Thẩm Dĩnh ba lần, từng chữ đều được rít ra từ kẽ răng.
“Thẩm Dĩnh… lại làm sao?”
“Phân chia tài sản, ông già đã bắt anh đồng ý!” Giọng điệu Đoàn Trí Thiên căm giận, nghĩ tới mọi thứ sau này liền phiền não không thôi.
Tiền và nhà của anh ta hơn phân nửa đều là của Thẩm Dĩnh, những thứ đó không phải do gió thổi tới mà có! Thật sự như đã khoét thịt anh ta.
Thiệu Mộc Giai âm thầm kinh ngạc, con ngươi lay động: “Không còn cách nào khác sao?”
“Còn có thể có cách gì! Hôm nay Lục Hi đã tự mình tìm tới cửa, bây giờ quyền chủ động nằm trong tay họ, còn tiếp tục như này, e rằng đến Bác Vũ cũng khó mà giữ được!”
“Nghiêm trọng vậy sao!?” Thiệu Mộc Giai đảo mắt, nhìn biệt thự khí thế nhà họ Đoàn, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi.
Liệu Đoàn Trí Thiên có gượng dậy được không?
Người đàn ông Lục Hi kia dường như rất lợi hại, đến ông già và Đoàn Trí Thiên cũng phải kiêng kỵ, đến khi đó lỡ như mọi chuyện đều tan như bọt xà phòng…
Nghĩ đến đây, Thiệu Mộc Giai không nhịn được lạnh run, cô ta từ từ quay đầu lại nhìn Đoàn Trí Thiên bên cạnh, trước đây cảm thấy người đàn ông này ở bên Thẩm Dĩnh, cô ta ghen tỵ vì anh ta có tiền lại trẻ tuổi, diện mạo cũng không tệ, cho nên cô ta phản bội tình bản lựa chọn ở bên quấn lấy anh ta.
Nhưng bây giờ, cô ta lại nhìn thấy cảm giác bất lực đi tới đường cùng trên người anh ta.
Cho dù anh ta phẫn nộ, liều mạng muốn lật đổ đối phương nhưng anh ta lại không làm được gì.
Nếu như tài sản thật sự phải phân chia một nửa, Đoàn Trí Thiên còn lại gì? Không, quan trọng là, nhà họ Đoàn còn có thể cho cô ta cái gì.
Với tính tình giảo hoạt của La Linh Phân và Đoàn Quý Phương, e rằng sẽ chỉ càng đề phòng sự tồn tại của cô ta.
Cả người Thiệu Mộc Giai đều như đang trên mây, đến cả Đoàn Trí Thiên đã lái xe đến biệt thự Mạn Sơn lúc nào cũng không hay.
“Ngơ ngác cái gì, xuống xe!”Giọng nói hung dữ của Đoàn Trí Thiên truyền tới, không đợi cô ta phản ứng lại đã trực tiếp kéo mở cửa xe rồi hung hăng đóng sầm lại, miệng còn lầm bầm: “Thật con mẹ nó xúi quẩy…”
Thiệu Mộc Giai mím môi, nuốt xuống tất cả sự bất bình, đi theo vào phòng.
“Hai ngày nay em thu dọn đồ đạc đi, căn phòng này anh và ông già sẽ giao cho toà án.” Đoàn Trí Thiên đưa tay kép cà vạt, trên mặt tràn ngập sự tàn ác.
Tay đang thay giày của Thiệu Mộc Giai dừng lại: “Gì, gì cơ?!”
“Bảo em thu dọn đồ đạc, điếc à?” Ngữ khí Đoàn Trí Thiên rất kém, dường như coi cô ta là nơi phát tiết.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!