CHƯƠNG 188: BẢO BỐI EM THẬT MẪN CẢM
Thẩm Dĩnh không biết rằng một bữa cơm của cô mà lại có giá trị lớn đến như vậy, thấy Lục Hi khăng khăng muốn đi ăn cơm cùng cô, thậm chí cô còn muốn từ chối.
“Anh đi với em nhiều người nhìn vào, như vậy làm sao em có thể ăn?” Người khác đều muốn che giấu, anh thì ngược lại, hận không thể đem cô bày ở trước mắt mọi người.
Nếu như là bình thường thì cũng không sao, nhưng bây giờ đang ở công ty, lộ liễu như vậy chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Lục Hi nghĩ nghĩ, dường như cũng cảm thấy không thỏa đáng, nhưng không thỏa đáng này cũng không phải là sợ người khác biết, mà là không muốn để cho nhiều ánh mắt như vậy làm bóng đèn.
Suy nghĩ một lát, cầm điện thoại lên thực hiện một cuộc gọi nội bộ, kết nối trực tiếp đến căng tin: “Đưa một chút đồ ăn lên văn phòng Tổng giám đốc.”
Chỉ một câu sau đó cúp máy, người phụ trách nhà ăn nhìn vào chiếc điện thoại bị cúp máy vẫn còn chưa hoàn hồn trở lại, trên màn hình báo hiệu số máy riêng đổ vào, vậy mà đúng là của…văn phòng Tổng giám đốc!
Lần đầu tiên trong đời nhận được điện thoại của ông chủ đích thân gọi đến, khỏi phải nói là tâm trạng kích động đến mức nào, vội vàng để đầu bếp đặc biệt xào riêng mấy món ăn tương đối thành tựu sau đó bưng lên.
Sáu món ăn, một món canh và một chút cháo, chỉ có hai người bọn họ ăn, nhìn những món ăn nóng hổi đang bốc hơi nghi ngút kia, mặc dù nhìn đồ ăn của Lục Hi không tồi nhưng Thẩm Dĩnh liếc mắt đã nhìn ra là đồ ăn ở căng tin.
Bình thường cô ăn nào có tinh tế như vậy, tôm phỉ thúy bóc vỏ bên cạnh còn trang trí bằng những chiếc lá xanh biếc…
Lục Hi cầm bộ đồ ăn đưa cho cô: “Ăn đi.”
Thẩm Dĩnh nhận lấy, cố ý trêu ghẹo anh: “Hóa ra anh nói muốn cùng em ăn cơm trưa chính là mời em ăn đồ ăn ở căng tin sao?”
Lục Hi hơi nhíu mày: “Nếu em không thích, sau này anh để Trinh Tinh Cung đặt trước.”
“Đùa thôi.” Thẩm Dĩnh mím môi cười trộm, cô cũng không phải là không thích, đồ ăn này là căng tin nấu riêng, cũng không kém đồ ăn ở bên ngoài.
Lục Hi đưa đôi đũa trong tay hướng miệng bát cơm, phát ra ân thanh ‘cùm cụp’ lanh lảnh: “Được lắm Thẩm Dĩnh, bây giờ dám lấy việc trêu gheo anh làm thú vui.”
Thẩm Dĩnh ngăn lại nụ cười trên môi, nghiêm túc lắc đầu: “Em đâu có.”
Hai tay người đàn ông vòng trước ngực, nhìn cái miệng nhỏ của người phụ nữ bên cạnh đang ăn đồ ăn, trong lòng mềm nhũn: “Em không có cũng không sao, chỉ cần không không tự tạo cho mình một cuộc sống ngột ngạt hoặc là trốn đi khóc nhè ở đâu đó là được.”
Nếu như chỉ cần trêu ghẹo anh hai câu có thể khiến cho cô dễ chịu hơn thì cũng không không thành vấn đề.
Thẩm Dĩnh miệng vẫn còn đang nhai cơm liền dừng lại, sau đó nuốt vội xuống, sợ mình nói chậm: “Thật sao?”
“Ừm.”
“Vậy em thương lượng với anh chuyện này.” Cô cũng đặt chiếc thìa trên tay xuống, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, đến mức trông không giống như bình thường.
Lục Hi hiếm khi thấy cô nghiêm túc như vậy, gật đầu: “Nói đi.”
“Không phải chỉ còn một tháng nữa là đến tết sao, anh xem, gần đây em phải chăm sóc anh, lại còn chăm sóc Giang Sở Tinh, có phải nên có chút biểu hiện không?” Cô vừa nói vừa nhìn ánh mắt của Lục Hi, ám chỉ đủ các loại, chỉ còn nước chưa nói thẳng ra mà thôi.
Lục Hi vừa nghe xong liền hiểu, có điều… anh giả vờ như không hiểu ý của cô: “Em muốn nói điều gì?”
Thẩm Dĩnh vẫn đang nghiêng đầu nhìn anh, nghe thấy anh nói như vậy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Anh đừng biết rõ rồi còn giả vờ như không biết, em nói gì anh còn không hiểu sao?”
“Biết.” Lục Hi cười, dù bận vẫn ung dung liếc nhìn cô: “Nhưng phải xem là chuyện công việc hay là chuyện cá nhân.”
“Vậy khẳng định là chuyện công việc.” Thẩm Dĩnh thấy mệt mỏi vì phải vòng vo, anh lại giả vờ không hiểu, dứt khoát nói rõ luôn với anh: “Tiền thưởng cuối năm không phải sắp phát sao, em nghe đồng nghiệp báo lên như vậy?”
Lục Hi đè ý cười trong mắt xuống, hóa ra là nhìn trái nhìn phải nói với anh nửa ngày, cũng là vì tiền thưởng cuối năm.
Anh nhịn cười, chững chạc đàng hoàng gật đầu: “Ừm, đã báo cáo lên.”
“Của em được nhiều hay ít?” Đôi mắt Thẩm Dĩnh đều sáng lấp lánh như sao, từ khi nhậm chức đến nay đây là lần đầu tiên cô nhận thưởng cuối năm, mặc dù thâm niên làm việc của cô không dài, nhưng Trần Thúy Nhiên nói phần thưởng cuối năm của Lục Hi dành cho người mới cũng không ít.
“Muốn biết sao?”
“Ừm!”
Lục Hi dang hai chân ra, một tay đặt ngang trên lưng ghế sô pha, một ngón tay chỉ vào mặt mình, đầu hơi nghiêng tới.
Động tác này đối với Thẩm Dĩnh thật sự là quá quen thuộc, vì tiền thưởng cuối năm…Cô nghiến răng chồm người qua, không hề khách khí thơm lên trên má anh một cái: “Bây giờ có thể nói chưa?”
Lục Hi đứng dậy đi đến trước bàn làm việc, lấy ra một phần tài liệu, hơi mở ra, sau khi tìm thấy nhóm làm việc của cô, xem một lát rồi lại đặt phần tài liệu trở về.
Thẩm Dĩnh cũng đi theo, hai tay chống ở trên bàn, nhoài người về phía trước hỏi anh: “Rốt cuộc là ít hay nhiều?”
“Không nhiều.” Lục Hi lắc đầu, lại nói: “Chính xác mà nói là ít đến đáng thương.”
“A?” Nụ cười trên môi Thẩm Dĩnh cứng lại, ngạc nhiên trừng mắt nhìn: “Của em…là ít nhất?”
“Ừm.” Lục Hi thấy khuôn mặt thất vọng buồn bã của cô, đưa tay kéo cô ngồi lên trên đùi: “Gần đây xem đã xin nghỉ phép lại còn bỏ bê công việc, có thể phát thưởng cho em đã là không tệ rồi.”
Ừ đúng, gần đây cô dường như luôn không đi làm liên tục, làm sao có thể quên chuyện rắc rối này chứ?
Thẩm Dĩnh vốn cho là mình tiếp nhận mấy vụ án đều hoàn thành không tệ, sẽ có một chút tiền thưởng, nhưng lại quên là mình đi làm ít đến mức đáng giận.
“Haizz, được rồi!” Thẩm Dĩnh thở dài thở ngắn, bị sự đả kích này làm cho tổn thương: “Trong nháy mắt đối diện với năm mới cũng không còn có cảm giác mong đợi nữa.”
“Trước đó ly hôn với nhà họ Đoàn không phải vẫn còn dư ra một phần sao, có đến mức mấy năm liên tục đã không vượt qua nổi rồi?”
“Cái đó không giống nhau.” Khuôn mặt Thẩm Dĩnh đau khổ: “Tiền kia cũng không phải em tiêu cho bản thân, em đã sớm cho ba mẹ rồi.”
Bây giờ nói đến chuyện ly hôn cảm giác dường như đã trôi qua thật lâu, nhớ rới Đoàn Trí Thiên trong lòng cô cũng không còn chút dao động gì nữa.
Lục Hi thực sự không đành lòng nhìn cô suy sụp như vậy, dịu dàng an ủi bên tai cô: “Yên tâm, thưởng cuối năm không thể cho thêm nhưng tiền lì xì anh vẫn cho.”
Ở công ty, anh là tổng giám đốc cũng không thể làm việc thiên vị, nhưng ở trong nhà, anh chỉ là người đàn ông của cô, như vậy muốn chiều chuộng thế nào thì liền chiều chuộng thế đó.
Không phải chỉ là một chút tiền thưởng cuối năm hay sao, anh sẽ cho gấp đôi.
Thẩm Dĩnh vẫn chưa hết đau lòng: “Anh không hiểu, thưởng cuối năm là sự công nhận đối với những nhân viên nhỏ như chúng em, tất cả mọi người đều hi vọng sẽ nhận được nhiều, ngoại trừ nhiều tiền sẽ còn có thêm cảm giác thành tựu.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!