CHƯƠNG 192: CHẠM ĐẾN GIỚI HẠN CUỐI CÙNG
Lục Hi không rõ vì sao cô lại cố chấp như vậy, chỉ là một chiếc váy, anh có thể mua lại cho cô, đưa tay kéo cô đến bên người, thấp giọng an ủi cô: “Coi như em cho cô ấy, được không?”
“Em chủ động cho thì mới gọi là cho, bây giờ cô ta không hỏi một tiếng nào liền mặc vào, đây là ép buộc em không thể không cho.” Giới hạn cuối cùng của Thẩm Dĩnh chính là ở chỗ này, cô căn bản không có cách nào thỏa hiệp, cũng không qua được cửa ải này của chính mình, hôm nay là quần áo, ngày mai ngày mốt có phải liền muốn người đàn ông của cô luôn không?
Lục Hi coi cô ta là em gái, nhưng chỉ sợ cô ta là có ý khác.
Ngay khi bầu không khí đang rơi vào trạng thái đóng băng, Giang Sở Tinh vừa rồi vẫn luôn im lặng không lên tiếng, bỗng nhiên thân hình lung lay, sau đó cô ta cúi đầu, giọng nói mất mát mở miệng: “Lục Hi, anh đừng nói cô Thẩm, em không biết cô ấy sẽ để ý như vậy, chính xác là em không đúng, thật xin lỗi, tôi đổi cho cô là được.”
Đổi cho là được?
Cô ta mặc bộ quần áo của minh, lại giống như mình đã làm gì sai sao?
Thẩm Dĩnh thật sự là bội phục, một người có thể đem lập trường thay đổi nhanh như vậy, giống như tất cả mọi việc là cô không đúng.
Giang Sở Tinh vào phòng, khóa trái cửa lại, Thẩm Dĩnh và Lục Hi đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô đang chờ Giang Sở Tinh đem quần áo cho mình.
Lục Hi nhìn bộ dạng của cô, hỏi ngạc nhiên: “Dĩnh Dĩnh, em sao vậy?”
Thẩm Dĩnh đang tức giận, nghe thấy anh hỏi mình, cỗ lựa giận kia lập tức bốc cháy: “Em làm sao? Lời này anh không phải nên hỏi cô ta sao?”
Lục Hi dù sao cũng là một người đàn ông, cách thức suy nghĩ vấn đề cũng thiên về nam tính, chỉ là một chiếc váy ngủ mà thôi, cô cũng chưa từng mặc, Sở Tinh mặc nó cũng được, lần sau không tiếp tục là được rồi, cần gì đến mức phải khó chịu, về sau cô ấy ở nhà càng khó xử hơn.
Nhưng đối với Thẩm Dĩnh mà nói, việc này không đơn giản chỉ là một bộ quần áo như vậy, cô ta tùy ý ra vào không gian riêng của mình, lại còn cầm quần áo của cô về mặc, đơn giản chính là coi ngôi nhà này là của riêng cô ta, muốn làm gì thì làm.
Cô không cảm thấy mình nên có bất kỳ sự nhượng bộ nào, cũng không chỗ nào đáng phải nhượng bộ, lời xin lỗi của Giang Sở Tinh cũng không có một chút thành ý, chẳng qua là để cho Lục Hi nghe mà thôi.
Một lát sau Giang Sở Tinh liền đổi lại bộ váy ngủ, cô ta còn không quên gấp lại sau đó mới đưa cho Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh cũng không khách khí, sau khi lấy xong, nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: “Cô Giang, tôi không thích cô tự ý đụng vào đồ đạc của tôi, hi vọng đây là lần cuối cùng.”
Trong lời nói của Thẩm Dĩnh là cố ý nói cho Giang Sở Tinh nghe, đồ đạc của cô chính là của cô, không tới phiên cô ta làm chủ và thèm muốn.
Giang Sở Tinh hơi chớp mắt, kìm nén cơn ghen tuông cuồn cuộn: “Thật xin lỗi!”
Thẩm Dĩnh cũng không trả lời, quay người tiến vào phòng ngủ.
Lục Hi cúi đầu nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, môi mỏng khẽ mở: “Sở Tinh…”
“Anh không cần an ủi em.” Giang Sở Tinh lần đầu tiên ngắt lời Lục Hi, vô cùng ‘Khéo hiểu lòng người’ chỉ về phía Thẩm Dĩnh rời đi nói: “Cô Thẩm dường như là hiểu nhầm, anh đi an ủi cô ấy đi.”
“Vậy em…”
“Em không sao.” Cô ta mỉm cười, mượn nụ cười che giấu tia sáng trong đáy mắt: “Thật xin lỗi, anh Lục Hi.”
Lục Hi nghe cô ta xin lỗi hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng không đành lòng, đưa tay vỗ vai cô ta: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Nói xong, anh liền quay người rời đi, tiến vào trong phòng ngủ.
‘Phanh’ một tiếng cánh cửa đóng lại, ngăn cách tất cả âm thanh, sự ngụy trang trên khuôn mặt Giang Sở Tinh cũng dần bị xé toạc, dưới lớp mặt nạ là cảm giác thực tế đang dần hiện ra.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa gian phòng, hận không thể đốt hai cái lỗ để nhìn xem bọn ở trong kia rốt cuộc đang làm gì.
Giang Sở Tinh nhìn một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, cô ta quay người trở về phòng, thân thể tựa vào cánh cửa, trong lòng không thể bình tĩnh nổi, cô phải nhịn, muốn nhịn được chỉ có thể như vậy, mới có thể một lần nữa cướp Lục Hi trở về.
…
Sau khi Thẩm Dĩnh vào phòng, trực tiếp đem áo ngủ vo viên ném vào thùng rác.
Lục Hi bước vào thấy một ống tay áo vẫn đang vắt ở trên thùng rác, đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mím lại, ngồi trên giường đối mặt với người phụ nữ: “Vì sao lại ném đi?”
Thẩm Dĩnh không để ý tới anh, tâm trạng tốt đẹp lúc vừa rồi ở chợ đêm đã không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại buồn bực không có chỗ nào phát tiết ra.
Người đàn ông cao giọng, lặp lại một lần nữa, trong giọng nói đã có thêm mấy phần dồn nén: “Anh đang hỏi em đấy, vì sao lại ném đi?”
Thẩm Dĩnh thở hổn hển quay đầu: “Người khác đã mặc qua bộ quần áo của em thì sao em còn có thể mặc, đây là áo ngủ chứ không phải áo khoác.”
“Nếu đã như vậy, vì sao vừa rồi em lại muốn lấy về.” Trong ấn tượng của Lục Hi, Thẩm Dĩnh từ trước đến nay không phải một người thích làm khó người khác, cho nên vừa rồi cô cố chấp như vậy ngay cả anh cũng cảm thấy bất ngờ.
Anh không hiểu nổi ý của Thẩm Dĩnh, cho nên không thể giải thích nổi.
Nhưng Thẩm Dĩnh lại không muốn giải thích, những lời này của nah đã đủ để cô mất đi tâm trạng để giải thích.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!