CHƯƠNG 253 : BIỆN HỘ VÔ TỘI
Sự chủ động của Thẩm Dĩnh không thể nghi ngờ là cổ vũ lớn nhất đối với Lục Hi, vốn anh đã rất khó kiềm chế, lúc này càng, giống như đã nhận được sự khích lệ nào đó, từ ban đầu chỉ là lướt qua bỗng càng trở nên kịch liệt.
Cuối cùng Thẩm Dĩnh vẫn băn khoăn chỗ này là cục cảnh sát, nên không quá buông lỏng, thở hồng hộc rồi đẩy anh xa một chút, nhẹ nhàng nói: ”Có camera giám sát…”
”Anh biết.” Lục Hi căn bản không quan tâm, tiếp tục quấn lấy, không cho cô một chút cơ hội nào để từ chối, lần gặp mặt này, anh đã mong chờ từ rất lâu, vài ngày trôi qua vất vả giống như vài năm, mãi mới chờ được cơ hội này làm sao có thể nói dừng là dừng?
Thẩm Dĩnh vốn lập trường đã không kiên định, bị anh tiến công mạnh mẽ đã mềm xuống, cũng không biết làm sao bị anh ép đến góc tường, hai tay chống lên tường, rõ ràng động tác mạnh như vậy, người này vẫn nắm chặt lấy tay cô mười ngón tay xen vào nhau, ngược lại còn nhiều thêm một chút dịu dàng tình cảm.
Lục Hi hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, bất đắc dĩ không đúng địa điểm nên chỉ có thể kiềm chế ý nghĩ này lại trong lòng, trước khi cơ thể mất khống chế, anh buông cô ra, thở hổn hển, ánh mắt nhiễm lên một vầng đỏ ửng mập mờ, nghiến răng thầm thì bên tai cô: ”Đợi em ra ngoài phải đền bù tổn thất cho anh thật tốt đấy!”
Thẩm Dĩnh vốn không nghĩ đến chuyện ấy, vừa nghe anh nói khuân mặt lập tức đỏ bừng, trừng mắt lườm anh trong ánh mắt mang theo vẻ hờn dỗi mà bản thân cũng không nhận ra: ” Đến lúc nào rồi mà anh còn nghĩ ngợi lung tung!”
”Bản tính của đàn ông, không có cách nào khác.”
“. . .”Chuyện tình dục lại bị anh nói thành chuyện nghiêm túc như vậy cũng được sao?
Thẩm Dĩnh bĩu môi: ”Anh chính là đang kiếm cớ.”
Ánh mắt Lục Hi nhìn dáng vẻ giận dữ của cô, cảm thấy vừa đáng yêu lại buồn cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô: ” Ngoan, biết thế là được.”
Dù sao trước mặt cô, anh lúc nào cũng không giữ nổi hình tượng, anh không ngại thẳng thắn thêm.
Thẩm Dĩnh dứt khoát im lặng, không biết nên nói điều gì cho phải, chẳng qua cô cảm thấy giờ phút này tựa vào trong ngực anh, hình như phòng thẩm vấn cũng không còn lạnh lẽo đáng sợ như vậy nữa.
Thời gian vui vẻ dù sao vẫn rất ngắn ngủi, cho dù có muốn ở cùng cô nhiều hơn nữa, Lục Hi vẫn phải đi.
Từ trong cục cảnh sát ra ngoài trời đã sẩm tối, bên ngoài cục cảnh sát, tài xế đã đứng bên cạnh xe đợi anh rất lâu rồi, vừa thấy anh ra ngoài đã cung kính bước đến mở cửa xe ra.
Lục Hi đi đến trước xe lại không lên xe ngay, mà dừng chỗ ánh chiều tà trên bầu trời xa xa, ánh sáng màu đỏ nhuộm nửa bầu trời trở thành màu sắc tươi đẹp, từ đỏ đến vàng lan xuống từng tầng, cảnh đẹp hiếm khi thấy, đáng tiếc Thẩm Dĩnh lại không nhìn được.
Dáng vẻ tươi cười vừa rồi của Lục Hi tại phòng thẩm vấn đã biến mất, chi còn lại sự lạnh lùng trước mắt, nghĩ đến vẻ mặt của mình khi phải rời khỏi cô vừa lưu luyến lại không dám nhiều lời, anh hận không thể đấm cho mình hai cái.
Người phụ nữ của anh, anh không bảo vệ tốt, làm cho chính anh phải nhận lấy nhiều thứ không thể thừa nhận nổi như vậy,sự đau đớn trong lòng anh còn nhiều hơn cô gấp trăm gấp nghìn gấp bội phần vẫn không dừng lại.
Nói cái gì giúp cô xử lý rồi đón cô về nhà, đều là nói nhảm để tự an ủi mình, nếu quả thật có thể, anh tình nguyện những cô chưa từng xảy ra chuyện này, tình nguyện cô không gặp phải tất cả.
Lái xe thấy vẻ mặt cô đơn của anh, tuy là cấp dưới, nhưng trong lòng cũng có vài phần tình nghĩa, không đành lòng thấy anh đứng một mình ở chỗ này nhẹ giọng nhắc nhở: “Tổng Giám đốc Lục, anh lên xe trước đi.”
Nghe vậy, Lục Hi thu lại ánh mắt nhấc chân rảo bước lên xe, cảnh sắc lướt qua ngoài cửa sổ, anh lại không để vào trong mắt, trong lòng chỉ có nhớ đến cô gái nhỏ kia.
“Tổng giám đốc Lục, về công ty sao?”
Lục Hi ngửa đầu nhẹ nhàng dựa vào thành ghế sau lưng, giọng nói lộ ra mỏi mệt: “Ừ.”
. . .
Bốn mươi phút sau xe đã đến bãi đỗ xe ngầm công ty luật Hình Yên , tài xế dừng hẳn xe lại, Lục Hi đã nhanh chóng mở cửa xuống xe đi về phía thang máy.
Đi thẳng một đường đến văn phòng, Lưu Sinh Yên đã đợi ở đó rất lâu, thấy anh đi đến, người hơi ngồi thẳng lên: ”Đến rồi.”
“Ừ.” Lục Hi cởi áo khoác ra tiện tay ném lên trên ghế sofa: ”Những tài tiệu tôi đưa anh đã xem chưa?”
”Xem rồi.” Lưu Sinh Yên nhìn về phía anh muốn nói lại thôi, dò hỏi: ”Anh thật sự chuẩn bị tiếp nhận vụ án Thẩm Dĩnh?”
“Ừ.” Cái người này cũng không ngẩng đầu lên, mà cầm lấy tài liệu trên bàn xem, giống như chuyện này căn bản không phải một việc đáng để suy tính.
”Hi, tôi và anh là anh em nhiều năm như vậy, tôi cũng nói thẳng, anh đừng trách tôi lắm miệng.” Lưu Sinh Yên bất đắc dĩ thở dài: ”Vụ án này của Thẩm Dĩnh xem qua các tình hình từ đầu đến giờ, tỷ lệ thắng kiện vô cùng nhỏ, chỉ có thể tranh thủ giảm hình phạt hoặc là phán nhẹ, nếu muốn phán vô tội… Hầu như không có khả năng.”
“Việc này không phải do cô ấy gây ra.”
“Làm sao anh biết không phải cô ấy?”
“Tôi có mắt, nhìn ra được.”
Lưu Sinh Yên thấy anh không nghe lọt, hơi nhíu lông mày: ”Anh đã xem camera giám sát còn có chứng cứ bên phía cảnh sát đưa ra…”
“Đã xem, nhưng không phải cô ấy.” Lúc này Lục Hi mới ngẩng đầu nhìn lại: ”Thật sự không phải.”
“. . .” Lưu Sinh Yên chưa bao giờ nhìn thấy một mặt bướng bỉnh như vậy của anh, người đàn ông này từ trước đến giờ đều khách quan tỉnh táo, ngoài tài liệu và chứng cứ trong tay ra không tin điều gì khác.
Nhưng bây giờ. . . Quả thật giống như thay đổi thành người khác, nếu như không phải quen biết Thẩm Dĩnh, hiểu rõ cô là loại người nào, có lẽ ngay cả anh cũng cảm thấy cử chỉ của Lục Hi rất điên rồ.
“Anh tỉnh táo đi, mấy thứ này phải khách quan đối mặt.”
Nghe vậy, Lục Hi cười lạnh một tiếng nói: ” Thẩm Dĩnh vì không liên lụy đến tôi và La Quyết Trình mới vào cục cảnh sát, cô ấy tin tưởng tôi, chờ tôi mang về nhà, anh bảo tôi làm sao có thể chỉ cố gắng giành lấy giảm nhẹ hình phạt cùng với phán nhẹ?”
Đừng nói là Thẩm Dĩnh, ngay cả anh cũng không thể chấp nhận nổi.
”Vậy anh định làm thế nào? Biện hộ vô tội? Anh cảm thấy có bao nhiêu phần thắng, nếu như thua kiện gặp hậu quả thế nào, anh từng nghĩ đến sao?” Lưu Sinh Yên không nhịn được cao giọng nhắc nhở anh, để cho anh nhìn rõ sự thật bày ra trước mắt.
Người đàn ông nắm chặt lấy tài liệu trong tay, nắm chặt đến nỗi tài liệu ấy đều có chút biến dạng.
Lưu Sinh Yên không đành lòng nhìn anh như vậy, đưa tay vỗ vỗ vai anh, cho dù có tàn khốc nhưng vẫn phải nói ra như cũ: ”Hi, tôi biết rõ anh không muốn như vậy, nhưng nếu như cố biện hộ vô tội có thể sẽ bị phán quá nặng, đến lúc đó cơ hội kháng án cũng không lớn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!