CHƯƠNG 292: DỤC VỌNG NHỊN NĂM NĂM
“Thế nhưng con…”
Thẩm Dĩnh còn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang: “Có ghế an toàn.”
Nói đến đó thì cô cũng không tiếp tục kiên trì nữa, dù gì hôm nay anh cũng đáp máy bay đến đón mình, thôi thì cứ thuận theo tâm ý của anh một chút.
Thẩm Dĩnh dặn cậu nhóc vài câu rồi ngồi vào ghế trước.
Thẩm Tiếu thấy mẹ đi ra, không tình nguyện lầm bầm: “Chú đáng ghét! Cứ muốn chiếm lấy mẹ, mẹ là của cháu!”
Ánh mắt lành lạnh của anh nhìn cậu nhóc qua gương chiếu hậu: “Không có chú, lấy đâu ra cháu.”
Thẩm Dĩnh thắt xong dây an toàn, nhìn một lớn một bé đang tranh cãi cũng chả biết phải nói gì, sờ sờ tai, thật sự một chút mặt mũi cũng không có, người lớn cũng chả có dáng vẻ của người lớn, đứa nhỏ cũng không có bộ dạnh của đứa nhỏ.
Đặc biệt là sắc mặt của Mã Thiên Xích lúc này, thật sự khá để ý…
Thẩm Dĩnh thở dài bất lực, đưa tay nhéo eo của anh, nhỏ giọng nói: “Anh bao nhiêu tuổi còn con mới bao nhiêu, anh không thể nhường một chút sao, thật sự muốn tính toán với nó?”
Người đàn ông bên cạnh còn chưa nói chuyện, cậu nhóc ngồi sau nghe thấy thế, biết mẹ đứng về phía mình thì cũng chề môi ra nói: “Đúng thế đúng thế, chú sao có thể tính toán với cháu được chứ? Cháu mới bao nhiêu tuổi? Chú là người lớn, chú không thể khi dễ cháu được.”
“Chú khi dễ cháu?” Mã Thiên Xích thốt lên: “Cháu thật sự là bạch nhãn lang mà.”
Thẩm Dĩnh tự nói với mình, nhưng khi nghe thấy Thẩm Tiếu nói như thế, nên dạy dỗ vẫn phải dạy dỗ, liền quay đầu nhìn cậu nhóc: “An An, không được cãi chú.”
Mã Thiên Xích thương cậu bé, thật sự rất thương, năm cô mới sang chưa có công việc không có thu thập gì cả, miễn cưỡng sống tạm, căn bản không đáp ứng được yêu cầu vật chất cho con trai, tất cả mọi thứ của cậu nhóc từ bé đến lớn đều là anh chuẩn bị, mỗi ngày đều phái người đưa đến những thứ khác nhau, toàn bộ đều là thứ tốt nhất.
Mà anh trừ yêu cầu Thẩm Dĩnh giúp đỡ xử lý một số việc trong cuộc sống hằng ngày ra thì cũng không có yêu cầu quá đáng gì, hơn 3 năm đến Anh, khoảng cách giữa hai người vẫn cách xa như trước, luôn giữ mối quan hệ như thế đến nay, trong lòng Thẩm Dĩnh rất cảm kích, cũng hy vọng Thẩm Tiếu từ nhỏ có thể đủ hiểu phần tâm ý này, nhất định phải đối xử tốt với Mã Thiên Xích.
Thẩm Tiếu bị dạy dỗ thì mặt mày vô hại nhìn ra cửa sổ, dáng vẻ không biết phát giận ở đâu cực kỳ giống người đó ở trong ấn tượng của cô.
Máu mủ thật sự là thứ rất thần kỳ, cho dù trước nay chưa từng tiếp xúc, nhưng trong cốt tủy vẫn có vài thứ giống nhau như đúc.
Ánh mắt của Thẩm Dĩnh dần tối lại, nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ người đàn ông đó sao? Có Thẩm Tiếu bên cạnh nhất định sẽ nhớ đến, chỉ là số lần nhớ sẽ ít đi, khi nhớ đến trái tim cũng sẽ không đau như vậy nữa, ngay cả dáng vẻ của người đó cũng dần mơ hồ.
Thời gian hơn 3 năm, cô đã buông xuống được rồi.
Cô thu hồi ánh mắt lại, nhìn cảnh vật đang lùi lại phía sau bên ngoài cửa xe, không tiếp tục nghĩ nữa.
…
Sau khi về đến nhà, Thẩm Tiếu chạy về phòng của mình chơi đồ chơi, là chiếc xe mô hình mà Mã Thiên Xích mua cho cậu nhóc khi trở lại.
Con trai tương đối thích những cái này, đồ chơi đều là phiên bản giới hạn, anh mua Thẩm Dĩnh cũng sẽ không nói gì, chỉ là xót tiền.
Cô rót ly nước rồi đi vào: “Tôi biết anh thương Thẩm Tiếu, nhưng không cần mua nhiều như vậy, thằng bé còn nhỏ, lại đều là những thứ tiêu khiển, lãng phí tiền.”
“Em cảm thấy tôi sẽ để ý?” Anh cúi đầu xay hạt cà phê, nhìn chúng từ những hạt bé bé biến thành lớp bột mịn.
Thẩm Dĩnh biết anh không để tâm, người này làm đầu tư, lượng tiền không ước tính được, chơi mấy trò đó đều là tiền sinh tiền, một chút tiền này đối với anh mà nói căn bản không tính là gì.
Chỉ là…
Cô để ly nước trong tay xuống, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi không thể dựa vào anh cả đời được, anh cứ chiều theo ý thằng bé, đợi sau này độc lập rồi, Thẩm Tiếu của tôi sẽ không thích ứng được.”
Từ nghèo mà giàu lên thì rất dễ thích ứng nhưng từ giàu có biến thành nghèo đói lại rất khó chấp nhận được, đây chính là một đạo lý.
Nghe đến câu này, động tác của Mã Thiên Xích đột nhiên dừng lại, nhấc bổng cô lên bàn, cánh tay giữ chặt thân thể của cô, thân thể cao lớn của anh cũng ép tới.
Thẩm Dĩnh hoảng sợ nhìn anh, hai tay chắn trước cơ thể của hai người: “Anh, anh bỏ tôi ra!”
Hắn cứ như thế, cô căn bản không nhúc nhích được, chỉ cần hơi nhúc nhích thì có thể chạm phải địa phương không nên chạm.
“Tôi không biết một ngày nào đó có phải em muốn xóa sạch mối quan hệ với tôi không?” Anh lên tiếng đã mang theo sự không vui trong đó, giọng nói âm u xen lẫn vài phần giễu cợt, khiến người khác không thoải mái.
Thẩm Dĩnh biết là anh đã hiểu lầm, liền vội vàng giải thích: “Tôi không phải có ý đó, tôi chỉ muốn sau này sống vào sự cố gắng của chính mình, chứ không phải mãi dựa vào anh, như kia sẽ khiến tôi cảm thấy cuộc đời của mình không có giá trị.”
“Thế nào mới có giá trị?” Mã Thiên Xích híp mắt lại nhìn cô: “Sau khi cố gắng thì muốn đá tôi đi thì là có giá trị?”
Thẩm Dĩnh bị lời anh nói mà trợn trừng mắt: “Tôi nói không phải ý đó…”
“Vậy ý của em là gì?”
“Hôm nay sau khi từ chức trở về tôi vốn định nói với anh.” Cô nhẹ nhàng nói, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, không chịu sự ảnh hưởng bởi cảm xúc của anh: “Tôi làm việc ở công ty luật đã được hơn hai năm, sau thời gian tôi luyện dài như vậy. Tôi tự thấy mình có khả năng làm việc độc lập cho nên muốn đơn độc mở văn phòng luật sư.”
Cô thấy sắc mặt không vui của anh, từng từ từng câu nói ra kế hoạch tương lai của mình: “Tôi biết có thể sẽ không dễ dàng nhưng tôi có kế hoạch rồi, cũng có cách nghĩ của chính mình, không phải nhất thời nông nổi, cũng không phải tưởng tượng vu vơ, mọi sự cố gắng trong hơn ba năm này chính là muốn có một ngày dựa vào sự cố gắng của chính mình mà tự đứng lên, tôi biết anh đã giúp tôi rất nhiều, đặc biệt là chuyện của thằng bé, ân tình tôi nợ anh có thể cả đời này cũng không trả hết, chứ đừng nói cái gì mà chở mặt không nhận người, qua cầu rút ván, anh biết tôi sẽ không như vậy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!