CHƯƠNG 297: NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRONG KÝ ỨC
Bàn tay đặt dười bàn ăn của Thẩm Dĩnh nắm chặt lại, rõ ràng có thể cảm nhận được hai ánh mắt nóng bỏng đối diện đang thăm dò trên người cô.
Cô quay mặt không nhìn khuôn mặt quá mức đẹp trai của Mã Thiên Xích, có chút không tự nhiên khẽ dỗ nói: “Sao có thể, chúng ta sẽ không rời khỏi chú.”
“Quá tốt rồi!” Thẩm Tiếu vui vẻ vỗ tay, lại hưng phấn ăn thịt trong dĩa.
Vì khúc nhạc đệm nhỏ này, nửa sau bữa ăn Thẩm Dĩnh ăn có chút không thoải mái, nói chuyện cũng có chút không yên lòng, phần lớn sức lực đang đặt trên người bé con.
Không dễ dàng gì ăn xong, cô dỗ Thẩm Tiếu về phòng chơi đồ chơi, tự mình lại lần nữa quay lại phòng ăn dọn dẹp đồ thừa vừa nãy.
Mã Thiên Xích không thích có người lạ trong nhà, điểm này ngược lại có chút giống với người đàn ông đó, cho nên việc dọn dẹp đương nhiên rơi trên đầu Thẩm Dĩnh.
Cô vừa đem chén đũa bưng vào bồn nước, đang chuẩn bị khom người rửa thì sau lưng đột nhiên áp lại một người nóng hổi cứng rắn.
“A!” Thẩm Dĩnh sợ nhảy dựng kêu ra tiếng, nhanh chóng xoay người ngước đầu nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc phía sau: “Anh hù chết em rồi!”
Mã Thiên Xích liếc nhìn chén đũa trong bồn, cúi đầu áp lại gần một chút, cau mày: “Cả người đầy mùi khói.”
Thẩm Dĩnh dở khóc dở cười, giơ tay đẩy anh: “Ai kêu anh ngửi.”
“Hôm nay sao lại nghĩ tới chuẩn bị những thứ này?”
“Không phải là giáng sinh sao, muốn làm một chút đồ ăn.”
Người đàn ông cong môi, ý tứ sâu xa cười nhìn cô: “Như vậy à?”
Thẩm Dĩnh là một người ngại ngùng thể hiện cảm xúc của mình, bị anh hỏi vậy có chút xấu hổ gật đầu: “Gần đây công việc quá bận không quan tâm chuyện gia định, không dễ gì có thời gian…”
“Thẩm Dĩnh.” Mã Thiên Xích buồn cười lại bất đắc dĩ cắt ngang lời cô: “Em không thể trực tiếp nói vì đền bù cho anh, nhất định phải vòng một đường lớn như vậy, có mệt không?”
Đầu Thẩm Dĩnh cúi thấp xuống, không mặt mũi nhìn người.
“Em có biết ngoại trừ công việc, tất cả cảm xúc của em đều đặt trên mặt không?” Vừa vào cửa đã bắt đầu nhìn thấy bộ dạng chủ động của cô, trong lòng Mã Thiên Xích đã hiểu mười mươi.
Thẩm Dĩnh bị anh nói ảo não: “Anh biết thì biết không cần nói ra…”
“Không nói ra anh sợ em không nhận.” Anh lùi về phía sau vài phần: “Hôm nay Thẩm Tiếu nói vậy, em nghĩ thế nào?”
Anh đột nhiên nhắc tới Thẩm Tiếu, Thẩm Dĩnh có chút không biết nên trả lời thế nào: “Trẻ con nói chuyện linh tinh, nó trong lòng rất thích anh, không muốn rời khỏi anh mà thôi.”
“Em đừng lén thay đổi khái niệm, nó nói là muốn em và anh ở cùng nhau.” Mã Thiên Xích một chút cũng không định che giấu: “Năm năm rồi Thẩm Dĩnh, đứa bé cũng nói vậy, em thật sự không định ở cùng anh?”
“Anh nói bậy gì vậy…” Thẩm Dĩnh cảm giác xung quanh rất nóng, có chút không yên, cô lùi về phía ngoài một bước nhỏ, cách anh xa một chút.
“Được rồi, nói hai câu thì muốn chạy, em có thể chạy đi đâu?” Mã Thiên Xích hoàn toàn buông ra kiềm kẹp cô, phòng bếp không mở đèn, mà là ánh sáng ở phòng ăn chiếu vào, không quá tối cũng không sáng, rất thích hợp để nói lời trong lòng, ánh mắt người đàn ông nhìn cô tràn ra vài phần tình cảm ấm áp: “Đây là giáng sinh vui vẻ nhất anh từng có, thanks.”
Thẩm Dĩnh nhỏ giọng thì thầm: “Anh và em không cần nói cảm ơn.”
Người đàn ông này với cô mà nói sớm đã không chỉ đơn giản là ân nhân, điều anh làm vì cô thật sự quá nhiều, gần giống Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh.
Suy nghĩ chợt lóe lên, nghĩ tới Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh, qua hôm nay chính là nguyên đán, cũng không biết họ thế nào…
Mấy năm nay, Mã Thiên Xích luôn giúp cô để ý tới tình hình của hai người trong nước, đáng chúc mừng là sức khỏe hai người không có vấn đề lớn.
Mã Thiên Xích quan sát thấy thay đổi cảm xúc của cô, nhớ tới bộ dạng ngây ngốc của cô nhìn hình ba mẹ trên màn hình điên thoại mấy lần trước, trong lòng có vài phần rõ ràng: “Nhớ nhà rồi?”
Anh không nói còn tốt, vừa nói thì cảm xúc của Thẩm Dĩnh giống như vỡ đê, không thể thu lại được, mắt đỏ lên: “Ừa, có chút.”
Lễ tết nhớ thân nhân, trước khi tới Anh cô còn không có cảm xúc quá sâu sắc, năm năm ly biệt, cô bây giờ cảm nhận được sâu sắc hàm ý của câu này.
Trong những chuyện này, người vô tội nhất và đau khổ nhất chính là người thân nhất.
Thỉnh thoảng đêm tối yên tĩnh Thẩm Dĩnh cũng sẽ nhớ, nếu Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh biết cô còn sống, thậm chí có con lớn như vậy, sẽ phản ứng thế nào đây?
Nhất định sẽ vui mừng đi, không gì có thể làm họ vui hơn biết cô còn sống.
Chỉ là càng nghĩ vậy, trong lòng cô càng thấy nợ họ.
Đột nhiên một bàn tay khô ráo che lên mu bàn tay cô, Thẩm Dĩnh ngước mạnh đầu, rơi vào đôi mắt sâu thẳm, anh từ từ mở miệng: “Có muốn quay về xem một chút không?”
Một câu, khuấy động dòng suối xanh trong lòng cô.
Năm năm này, họ luôn yên lặng giao ước vô tình cố ý tránh đề tài liên qua tới trong nước, Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh là ngoại lệ, trừ chuyện này thì chưa từng thảo luận qua điều khác.
Như lúc tới nói, Thẩm Dĩnh ‘quên’ tất cả về nơi đó, cho dù trong lòng có dấu vết nhưng cô lại trước giờ không chủ động nhắc tới.
Mã Thiên Xích mặc dù trước giờ chưa từng yêu cầu cô điều gì quá đáng, nhưng người và chuyện cùa thành phố J tuyệt đối là vùng cấm kỵ của người đàn ông này.
Bây giờ anh đột nhiên mở miệng nói vậy, Thẩm Dĩnh ngoài ý muốn lại cũng có chút không hiểu: “Tại sao?”
“Quay về xem thử, cũng để em đặt xuống suy nghĩ đó trong lòng.” Ánh mắt người đàn ông lúc sáng lúc tối, lời anh có hàm ý, Thẩm Dĩnh sao có thể không nghe ra.
Sắc mặt cô cứng lại: “Em không có gì không thể buông xuống, chỉ là có chút nhớ ba mẹ.”
Mã Thiên Xích nhìn cô thật sâu, cũng không nói gì nữa: “Em tự mình cân nhắc.”
“Chú, chú! Con ghép hình xong rồi chú mau đến xem này, chú không phải nói con ghép không tốt sao, con thắng rồi!” Thẩm Tiếu mở cửa phòng kêu lên về phía phòng ăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!