CHƯƠNG 300: LÀ DO ANH NHỚ THƯƠNG THÀNH BỆNH.
Cô quay lưng với toilet nam, lòng bàn tay cô lập tức đổ cả một tầng mồ hôi lạnh, đây là một cảm giác quen thuộc vô cùng đáng sợ.
Vốn dĩ đã tưởng quên rồi, nhưng hôm nay cô mới phát hiện ra chỉ cần một cái nhìn thôi là cũng đủ để khiến cô nhớ lại tất cả những chi tiết nhỏ rồi, cho dù bóng ảnh đó có mơ hồ, nhưng lại giống như là con người đó chưa từng rời khỏi bạn trong năm năm qua vậy, giống như là chỉ đứng ở sau bạn một bước chân thôi, bạn đã kiên trì đi được một đoạn đường xa như vậy rồi nhưng chỉ cần quay đầu lại một cái thì toàn bộ sẽ thất bại.
Thẩm Dĩnh trốn đằng sau cửa, nghe thấy tiếng nước rửa tay rào rào, nghe thấy cả thanh âm ai đó đang rút giấy lau tay, sau đó một thân ảnh xuất hiện ở ngoài cửa, càng lúc càng gần…
Một đôi giày da màu đen lộ ra trước tầm mắt của cô, cô đưa mắt nhìn lên, người đó có mái tóc đen điển hình của người đàn ông phương Đông, đôi con ngươi đen láy, ngũ quan dưới ánh đèn mờ mờ có chút không rõ ràng, nhưng Thẩm Dĩnh vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Không phải anh ấy.
Cái cảm giác nghẹt thở cuối cùng cũng được dịu lại, Thẩm Dĩnh thở phào, tinh thần của cô cũng được thả lỏng, cô còn tưởng là anh chứ, thật may quá.
Cô đưa tay đặt lên ngực để bình ổn tâm trạng, sau đó lại tự trào phúng bản thân mình, thế giới lớn như vậy, nước Anh và thành phố J cách nhau đến hàng vạn cây số, cách nhau bởi đại dương bao la rộng lớn, anh ấy làm sao mà xuất hiện tại nơi này được, hơn nữa làm sao có thể trùng hợp xuất hiện ở cùng một quán bar, cùng một toilet được chứ.
Xác suất chuyện này quá bé, bé đến không có khả năng, cô thật là trông gà hoá cuốc mà.
Thẩm Dĩnh không thể nói ra cảm xúc trong lòng mình được, rõ ràng là cảm thấy may mắn vì đó không phải là anh ấy, nhưng trong sự may mắn này lại phảng phất một sự ưu thương nhàn nhạt không nói thành lời.
Cô nhất định là đã uống quá nhiều rồi nên mới đa sầu đa cảm như vậy, nhất định là vậy rồi.
…
Trên chiếc bàn tròn nhỏ cạnh bức tường ở phía nam của quán bar, người đàn ông ngồi quay lưng vào nhà vệ sinh, anh nâng ly rượu lên rồi ngửa cổ một hơi nốc cạn, anh không quan tâm rượu đó có khiến dạ dày cay rát đến mức nào, cứ như vậy mà uống vào bụng.
Là do anh quá nhớ thương thành bệnh, là do anh hoang đường buồn cười cho nên mới ngửi thấy mùi hương trên người của cô ở nước ngoài thế này.
Lục Hi à, người ta nói mày điên rồi mà mày không tin, thì ra mày đã sắp điên dại thật rồi a.
Yết hầu của người đàn ông lên xuống liên tục, tâm tình nãy giờ vẫn chưa thể bình tĩnh được, dường như là anh không thể dung hoà được với thứ âm nhạc tuyệt vời và thư giãn ở đây nữa rồi. Anh đưa tay vẫy gọi một nhân viên đang ở cách đó không xa tới, sau đó lấy một tấm thẻ Visa vàng ra để thanh toán tiền rượu hôm nay.
“Thưa ngài, phiền ngài ký tên.” Nhân viên chỉ vào chỗ cần ký tên.
Người đàn ông cầm bút rồi viết xuống một chữ—Lục.
…
Mới chớp mắt mà ngày mốt đã đến, Thẩm Dĩnh và trợ lý Lily cùng lái xe đến lối vào của bữa tiệc. Họ đợi trong xe một lát, sau đó Ken và một cô gái đi tới.
“Đây là đồng nghiệp trước đây của tôi Suran và trợ lý của cô ấy Lily.” Ken giới thiệu đại khái cho bạn nữ đồng hành của mình.
Thẩm Dĩnh và người đó bắt tay nhau một cách lịch sự, và sau đó nhóm bốn người đi về phía nhân viên an ninh ở cửa. Quy định của bữa tiệc này tương đối cao, có hai nhân viên đứng ở bên trái và bên phải của lối vào kiểm tra thư mời.
Ken và cô bạn đồng hành của mình mỗi người đều có một tấm, nhờ vào tài ăn nói và diễn xuất mà họ đã thành công đưa hai người Thẩm Dĩnh vào.
Hiện trường diễn ra bữa tiệc rất lớn, được chia thành hai phần là trong nhà và ngoài trời, bố trí ngoài trời không quá cầu kỳ, toàn bộ chủ yếu là màu trắng, xanh lá cây và vàng, trông rất thanh lịch.
Người phục vụ bưng khay rượu đi tới, trên đó có sâm banh và rượu nho, đủ thể loại nên bạn có thể tìm được thứ mà mình thích.
Thẩm Dĩnh tuỳ tiện lấy một ly sâm banh, ánh mắt cô lia qua mọi góc mọi nơi trong sảnh, quay qua quay lại một lát, đáy lòng cô lại có chút tiếc nuối vì không thấy người phụ trách cấp cao của công ty Bit đâu cả.
“Có lẽ là lát nữa bữa tiệc chính thức bắt đầu thì người mới tới đó.” Lily bên cạnh an ủi cô.
Thẩm Dĩnh mỉm cười: “Có cả buổi tối mà, tôi không gấp đâu.”
Dù sao cũng rảnh rỗi, cô bắt đầu đi xã giao với người có mặt ở đây, thuận tiện tuyên truyền công ty luật của mình ra ngoài, đi một vòng về tốn cũng không ít thời gian.
Người nước T tại hiện trường cũng chiếm cỡ 10%. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu hồng nhạt với một lớp ren trên ngực, từ đường viền cổ áo đến thắt lưng được đính một số viên pha lên màu hồng đậm, chiếc váy bó sát chiếc đùi cô rồi từ từ xoè ra một chiếc tà đuôi cá màu hồng, trên đó được thêu những cánh hoa ba chiều để trang trí, một kiểu dáng và màu sắc rất thoải mái và không quá chói.
Rất nhiều người nước ngoài nhìn thấy cô cũng chỉ nở một nụ cười thân sĩ lịch sự. Thẩm Dĩnh đứng cũng khá lâu, hơn nữa đêm London vào tháng mười cũng có chút lạnh nên cô định đi vào trong nhà làm ấm một tý.
Bên trong và bên ngoài nhà được ngăn bằng một cửa kính, cô và Lily vừa đi đến cửa thì cánh cửa cảm ứng đó đột nhiên mở ra, sau đó có một nhóm đàn ông thân mặc com lê bước ra từ bên trong, lúc đó cô nghe thấy những tiếng nói nhỏ và cảm thán từ xung quanh vang đến, bởi vì sự xuất hiện của những người này mà bầu không khí ở hiện trường liền trở nên nóng hơn.
Thẩm Dĩnh ngước mắt nhìn lên, chính là tổng giám đốc của bộ phận quan hệ công chúng của công ty Bit. Anh ta cao hơn một mét tám, dáng người có hơi mập, trên sống mũi có một chiếc mắt kính gọng đen, ngũ quan cũng bình thường, cũng là một người nước T.
Cô nhớ lại tên trong danh sách, người này được gọi là Vương Vỹ.
Đáy mắt cô loé qua một tia sáng, cô không trực tiếp đến trước làm phiền, mà là đợi anh ta hàn huyên với người khác xong rồi mới xuất hiện trước mặt: “Xin chào Tổng giám đốc Vương, nghe đại danh đã lâu.”
Khi nhìn thấy cô thì đáy mắt anh ta chợt loé qua một tia kinh diễm, sau đó liền mỉm cười rồi nói: “Xin chào, cô gái xinh đẹp.”
Thẩm Dĩnh khẽ mỉm cười, cô thầm nghĩ, có khi lát nữa anh ta sẽ không còn thấy mình đẹp nữa, thậm chí còn tỏ ra chán ghét nữa cho xem.
Cô lấy danh thiếp của mình ra rồi đưa cho anh ta, trên đó có tên và chức vị của cô, Vương Vỹ cũng vô cùng lịch sự nhận lấy: “Không ngờ cô còn là một người làm pháp luật nữa.”
Thẩm Dĩnh cũng không nói nhiều thêm: “Vâng, cho nên tôi có một số chuyện muốn thỉnh giáo Tổng giám đốc Vương, không biết Tổng giám đốc Vương có tiện không, chúng ta có thể tìm một nơi nói chuyện một chút.”
Vương Vỹ có chút bất ngờ, tuy ai cũng thích mỹ sắc, nhưng mà… anh ta nhìn xung quanh một cái, rồi có chút khó hiểu hỏi: “Hoàn cảnh ở đây rất ưu mỹ, không thể nói ở đây sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!