CHƯƠNG 302: CÔ ẤY CÀNG HẤP DẪN HƠN NĂM NĂM TRƯỚC
Vương Thông thấy tình thế không có gì thay đổi, vội vàng bước đến bên cạnh hai người, cười giở lở: “Tổng giám đốc Lục, đây là vị luật sư được giới thiệu từ bạn bè, tên là Suran. Hai năm nay phát triển trong giới cũng không tồi, cũng có chút danh tiếng.”
Lục Hi cong môi, đôi mắt tối đen thâm thúy đang đè nén gợn sống, anh mở miệng hỏi một câu hỏi mà chỉ có hai người hiểu: “Cô tên là Suran?”
Thẩm Dĩnh bị anh hỏi thì hô hấp trở nên gấp gáp, cô cũng đã từng suy nghĩ nếu như gặp lại thì sẽ trong tình cảnh như thế nào, lại không ngờ rằng sẽ như bây giờ.
Thế giới lớn như vậy, sao bọn họ lại có thể trùng hợp mà đụng nhau?
Nhưng có thể làm thế nào nữa, cô cũng chỉ có thể kiên trì giả vờ trả lời: “Phải.”
“Tham gia vào con đường pháp luật?”
Trong lòng Thẩm Dĩnh siết chặt: “Ừm.”
Ánh mắt của người đàn ông rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, đôi môi mỏng cong lên, bên ngoài nhìn vào trong như một nụ cười lịch sự mang tính nghề nghiệp, nhưng cũng chỉ có Thẩm Dĩnh mới cảm thấy nụ cười kia tràn đầy trào phúng: “Pháp luật bên nước Anh cũng không giống như trong nước, cô Suran cảm thấy có ổn không?”
Thẩm Dĩnh biết anh muốn hỏi cái gì, anh đây là giễu cợt cô đã mất tích nhiều năm như vậy.
Vết sẹo nơi đáy lòng cô như nứt toạc ra khi nghe anh hỏi như vậy, cô buộc phải đè ép những cảm xúc riêng tư dâng lên trong lồng ngực của mình, giọng nói bình thường như đang nói chuyện với một người xa lạ mới gặp: “Câu hỏi này nên hỏi khách hàng của tôi mới đúng trọng tâm.”
Không khí trong phòng cực kỳ quái dị và khác thường, trong lòng bốn người đều có tâm tư riêng. Vương Thông và Lý Nham sợ chuyện liên quan đến tai nạn lao động sẽ truyền vào trong tai của Lục Hi, mà Thẩm Dĩnh thì một mặt luống cuống sau khi bị bất ngờ, chỉ có sắc mặt nặng nề của người đàn ông kia khiến cho người khác không nhìn ra được anh đang suy nghĩ cái gì.
Vẻ mặt không chút biểu cảm của anh đã có sự thay đổi, nhẹ nhàng giật giật khóe môi: “Ngược lại là tôi đây chưa từng biết ở nước Anh còn mở Sở Sự Vụ của người nước T.”
Sắc mặt Thẩm Dĩnh có chút khó coi, sự lạnh nhạt cố gắng duy trì chẳng mấy chốc sẽ nhịn không được nữa: “Cái vòng tròn này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tôi cũng không phải là người nổi tiếng nhất, người bận rộn như tổng giám đốc Lục đây không biết cũng là chuyện rất bình thường.”
“A? Xem ra cô Suran hiểu tôi rất rõ.” Lục Hi nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn không ngừng đóng mở kia, từ lúc bước vào cửa đến giờ, cả trái tim anh đều đang run rẩy liên hồi. Khi nhìn thấy bộ dáng của cô, nghe được âm thanh của cô, loại cảm giác lạc lỏng trong năm năm qua cuối cùng mới buông lỏng được.
Người ngoài nhìn không ra, thật ra ngón tay của anh có chút run nhè nhẹ, nhưng mà anh đã che giấu rất tốt.
Cô chưa chết, đồng thời cũng phát triển rất tốt, so với năm năm trước thì càng động lòng người hơn, anh đã tìm cô năm năm, rốt cuộc đã được rồi.
Nhưng cô thì sao?
Sau khi nhìn thấy anh xuất hiện, đôi mắt êm dịu như nước kia ngoại trừ xuất hiện kinh ngạc còn có sợ hãi, hoàn toàn không có chút mừng rỡ nào, không hề có loại cảm giác vui mừng khi gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách, cô không hề có chút rung động nào mà gọi mình là tổng giám đốc Lục, giống như đang đối mặt với một người xa lạ.
Hai tay Lục Hi cuộn lại thành nắm đấm, tức giận, phẫn nộ và uất ức.
Anh hận hiện tại không thể lập tức chất vấn cô, tại sao vẫn còn sống mà năm năm qua không hề đi tìm mình.
Thẩm Dĩnh không thể chịu đựng được ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông cô cụp mắt xuống, cố gắng che giấu âm thanh run rẩy: “Tôi không hiểu rõ tổng giám đốc Lục, nhưng tôi lại hiểu rất rõ công ty Bit, tin tưởng bọn họ cũng không xa lạ gì tôi, nếu như tổng giám đốc Lục tò mò, không cảm thấy ngại thì cứ hỏi.”
Lý Nham nghe xong câu nói này của cô, trong lòng thầm kêu lên một tiếng không tốt, nhanh chóng bước qua hòa giải: “Đây đều là lần gặp mặt đầu tiên của hai người, nói không chừng sau này còn có rất nhiều cơ hội để hợp tác. Thời gian cũng không còn sớm nữa, không bằng chúng ta đến bữa tiệc trước đi…”
Hai mắt Thẩm Dĩnh sáng lên, nhìn thái độ lúc này của Lý Nham, cô đã bắt được điểm mấu chốt, cô nhìn sang: “Tổng giám đốc Lý, lúc nãy tôi đã thương lượng cùng với anh, anh còn chưa cho tôi câu trả lời đó.”
Nụ cười trên mặt Lý Nham trở nên mất tự nhiên, qua loa đáp: “Đợi chút nữa, đợi chút nữa đi, còn có nhiều thời gian mà.”
“Tôi sợ đợi lát nữa có quá nhiều người thì tổng giám đốc Lý sẽ không để ý đến tôi, không bằng cứ nói ngay bây giờ đi.” Lập trường của Thẩm Dĩnh rất kiên quyết, cô mở miệng nói từng câu từng chữ: “Quý công ty là một công ty nghiên cứu và phát triển chủ yếu dựa trên công nghệ bảo vệ môi trường, trong những năm gần đây cũng đã có cống hiến rất nhiều. Mà Davy với cương vị quản lý nhân viên, cho dù không tiếp xúc đến cái cốt lõi của công ty, nhưng cũng đã bỏ ra rất nhiều. Bây giờ mắt trái của anh ta đã vì tai nạn lao động mà dẫn đến sắp mù lòa, yêu cầu và điều kiện đưa ra đều hợp lý với pháp luật, quý công ty có nên đứng ra đối mặt hay không?”
Giọng nói của cô không lớn không nhỏ, nhưng lại tràn ngập khí thế, nếu không phải bây giờ đang mặc lễ phục, thì nhìn cô giống như đang ở trên tòa án.
Lục Hi nhìn bộ dáng này của cô, hiển nhiên vẫn là hình dáng trong năm năm trước, không thể phủ nhận là bây giờ cô đã chuyên nghiệp hơn, trầm ổn hơn, nhưng tinh thần coi trọng sự thật phát ra từ trong người kia vẫn thủy chung không thay đổi.
Lý Nham nghe xong mấy lời nói này, theo bản năng liếc mắt nhìn về phía Lục Hi, thấy anh nhìn chằm chằm vào Thẩm Dĩnh, trong lòng lẩm bẩm một hồi, đưa tay đẩy gọng kính trên mặt một chút, gương mặt mang theo mấy phần không tiện: “Luật sư Thẩm à, không phải là hôm nay cô đến chỉ vì chuyện này thôi chứ?”
Anh ta muốn cho Thẩm Dĩnh một cái bậc thang để leo xuống, chỉ tiếc là…
“Không sai, hôm nay tôi đến đây chính là muốn biết suy nghĩ của tổng giám đốc Lý.” Cô không có chút ý tứ nhượng bộ nào, dù sao cũng đã nói rõ rồi, Lý Nham này còn rất e ngại Lục Hi, sao cô lại không làm chứ?
Nhưng lại khiến Thẩm Dĩnh không ngờ tới là không đợi Lý Nham mở miệng, người đàn ông đứng trước mặt đã lên tiếng trước một bước.
“Cho anh nên cô Suran cũng không có thiệp mời của bữa tiệc ngày hôm nay, là cô thông qua thủ đoạn của chính mình mà vào đây à?” Đôi mắt phượng của người đàn ông nhướng lên, chỉ trong một lát liền vạch trần trò vặt của cô.
Thẩm Dĩnh không ngờ đến đột nhiên anh lại hỏi cái này, lông mày thanh tú nhíu lại, Chẳng lẽ trọng điểm bây giờ không phải là bản án của Davy hay sao?
Sự nghi ngờ của cô cũng không duy trì được lâu, rất nhanh Lục Hi lại mở miệng nói: “Cho dù cô không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ vì người bạn đã mang cô vào đây chứ?”
Một câu nói này đã đính Thẩm Dĩnh đứng nguyên tại chỗ, không còn gì để nói.
Anh đây là đang uy hiếp mình, quang minh chính đại không hề che giấu.
Cô âm thầm cắn chặt răng, năm ngón tay trắng nõn nắm chặt lại, cố gắng làm cho mình bình tĩnh: “Chờ tổng giám đốc Lý cho tôi một câu trả lời, tôi lập tức sẽ rời đi chỗ này…”
“Cô Suran tưởng chỗ này của tôi là chỗ nào.” Giọng nói của người đàn ông trầm xuống: “Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, là một nơi tự do hả?”
Anh chính là có loại bản lĩnh này, chỉ một câu nói cũng khiến bạn muốn tiến cũng không tiến được, muốn lùi cũng không lùi được. Nếu nói về tài ăn nói thì mười người như cô cũng không phải là đối thủ của Lục Hi, năm năm trước cô đã biết cái này.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!