CHƯƠNG 307: MỐI QUAN HỆ GIỮA CÔ VÀ MÃ THIÊN XÍCH
Anh là người sống trên đời này hơn ba mươi năm, sau khi trưởng thành cũng chưa từng sợ cái gì, duy nhất chỉ có lúc đối mặt với nước mắt của cô mới làm mất đi hết định lực, giọt nước óng ánh kia rơi xuống đủ để đánh bại anh.
Anh không nói thì còn tốt, đột nhiên lại dịu dàng như vậy, nước mắt cô càng không dừng lại được, đến bên miệng đều biến thành tiếng nghẹn ngào.
Lục Hi cũng không làm thêm động tác gì tiếp theo, dục vọng vẫn còn chưa biến mất, phản ứng của thân thể không làm dịu được. Ánh mắt chạm đến nước mắt và thân thể trần trụi trong không khí của người phụ nữ, ham muốn chỉ có tăng lên chứ không giảm đi.
Anh xoay người cầm áo khoác bên giường của mình choàng lên vai cô, kích cỡ áo rất lớn, đủ để bao lại bộ phận giữa hai đùi cô.
Làm xong những chuyện này, anh lùi ra đằng sau mấy bước, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, vội vàng hút, giống như dùng cái này sẽ che giấu được hương vị mê người kia.
Ngọn lửa dồn nén năm năm trời, không phải dùng một cách như vậy là có thể dễ dàng hạ được.
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng khóc nức nở kiềm chế của người phụ nữ lọt vào trong tai của anh rất rõ ràng, âm thanh không lớn nhưng lại có thể khiến người khác buồn bực đau lòng.
Nhưng vào lúc này, cửa của căn phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài gõ vang, sau đó truyền đến tiếng nhắc nhở cung kính của trợ lý: “Tổng giám đốc Lục, điện thoại của cô Thẩm vang lên.”
Hô hấp Thẩm Dĩnh cứng lại, người mà giờ này có thể gọi điện thoại cho cô không thể nào là người của công ty, người trong phòng giao tiếp xã hội tư nhân càng không có chuyện gì mà hơn nửa đêm rồi còn liên hệ với cô, chỉ có Mã Thiên Xích và Thẩm Tiếu.
Nghĩ đến bọn họ, tinh thần vừa mới buông lỏng của Thẩm Dĩnh lập tức lại căng cứng, cô vô thức nhìn về phía người đàn ông ở phía sau. mà người kia chỉ là cúi đầu hút thuốc, qua nửa ngày mới đi đến cửa phòng cầm lấy điện thoại di động của cô.
Đôi mắt tĩnh mịch không bỏ qua ba chữ hiển thị trên màn hình điện thoại – Mã Thiên Xích.
Người đàn ông hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn đưa điện thoại di động trả lại cho cô, sợ là không đưa thì cô sẽ khóc đến nơi.
Thẩm Dĩnh đưa tay cầm lấy, động tác có chút vội vàng, càng giống như là đoạt lại hơn. Cô nhìn thấy đáy mắt người đàn ông xuất hiện vẻ không vui, rụt rụt thân thể lại.
Đối mặt với bộ dáng này của cô, Lục Hi có tức giận thêm nữa cũng không phát ra được, chỉ có thể kìm nén và chịu đựng một mình, cố gắng tiêu hóa hết.
Thẩm Dĩnh níu lấy quần áo trên người, đi đến một nơi hẻo lánh cách xa anh, sau khi hít sâu hai cái mới khó khăn mở miệng: “A lô…”
“Sao bây giờ vẫn chưa về nhà?” Giọng nói của người đàn ông truyền đến, trong âm thanh bình thản kia xen lẫn một tia đau đầu và bất đắc dĩ: “Lúc nãy Thẩm Tiếu tỉnh lại nói muốn uống nước, ồn ào hỏi mẹ đi đâu rồi.”
Nghe được câu nói này, Thẩm Dĩnh có chút không nhịn được mà lo sợ, hết lần này đến lần khác lại sợ Mã Thiên Xích nghe ra được điều mờ ám, chỉ có thể cố nén, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đều đỏ hết cả lên. Sau lưng còn có một người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm đứng ở đây, cô không dám nói nhiều lời: “Tối hôm nay có chút chuyện xảy ra ngoài ý muốn cần phải xử lý, không sao đâu, lát nữa là kết thúc rồi.”
“Chuyện xảy ra ngoài ý muốn?” Mã Thiên Xích thu hồi lại cảm giác bình thản, giọng nói nghiêm túc hơn, anh ta hỏi cô: “Có nghiêm trọng không?”
“Không có chuyện gì đâu, tôi có thể xử lý tốt.”
“Có cần tôi phái người đi đón cô không.” Cách một cái microphone, Mã Thiên Xích luôn cảm giác trạng thái nói chuyện của cô có chỗ nào kỳ lạ, nhưng cụ thể là chỗ nào thì anh ta không nói ra được.
“Không cần, tôi có thể về với trợ lý, anh không cần phải lo lắng.” Cô có thể cảm nhận được mỗi lúc cô phát ra một câu nói, nhiệt độ trong phòng liền hạ xuống mấy độ, mà tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ người đàn ông đang hút thuốc kia.
Cô vội vàng nói qua loa: “Đợi chút nữa trở về sẽ nói cho anh nghe, cúp máy đây.”
Cuộc trò chuyện đã kết thúc, Thẩm Dĩnh luống cuống tay chân mặc nội y và lễ phục lại, mặc dù quần áo đã bị xóa bỏ một khoảng lớn, nhưng có áo khoác của anh nên cũng có thể che chắn được một chút.
Sau khi sửa soạn lại cho mình đàng hoàng, Thẩm Dĩnh Xoay người lại, vừa mới ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của người đàn ông: “Bạn trai à?”
Âm cuối của anh hơi nâng lên, nói là một câu hỏi, không bằng là một câu trào phúng thì đúng hơn.
Không đợi Thẩm Dĩnh mở miệng, anh lại nói tiếp: “Hai người đã ở cùng nhau rồi?”
“Tôi…”
“Chuyện vừa rồi mà anh làm với em, anh ta cũng đã từng làm với em rồi?”
Thẩm Dĩnh không biết nên trả lời như thế nào, bọn họ ở cùng nhau, nhưng chưa hề xảy ra chuyện gì. Chỉ là khi đối mặt với anh như vậy, cô có làm gì cũng không nói ra khỏi miệng được.
Mà sự trầm mặc của cô lọt vào trong mắt của Lục Hi liền trở thành ngành thừa nhận.
Trách không được cô lại phản kháng mình như vậy, hóa ra đã tiếp nhận người đàn ông khác.
Sự tức giận đã biến mất được một nửa, lúc này xuất hiện trong lòng đều là cảm giác khổ sở và thất bại, giống như đồ vật yêu mến nhất của mình bị người khác cướp đi, anh không cam lòng, không muốn chuyện đó xảy ra.
Nhưng có thể như thế nào được nữa?
Cột cô bên người mình hay là nhốt lại?
Cô là một cá thể độc lập, có suy nghĩ độc lập, cho dù người có ở đây, nhưng trái tim lại không ở đây, anh lại có thể làm thế nào nữa?
Ý nghĩ như vậy đã khiến Lục Hi sinh ra nỗi bất an và sợ hãi mà trước nay chưa từng có, anh không thể làm được gì khác, nhưng cũng không có cách nào nhìn cô đi yêu người khác.
Anh chỉ có thể tự an ủi mình rằng đây chỉ là tạm thời, bởi vì cô tức giận nên mới có thể nói ra như vậy.
Một điếu thuốc rất nhanh đã đốt đến đầu mẫu thuốc, anh suy nghĩ thất thần mới bị lửa nóng đốt đến lớp da trên ngón tay mà giật mình tỉnh ra, người đàn ông vùi tàn thuốc vào trong cái gạt, ánh mắt rơi vào trên người cô: “Anh cho người đưa em trở về.”
Dường như là không ngờ rằng anh đột nhiên lại nói ra một câu như vậy, Thẩm Dĩnh có chút ngoài ý muốn: “Anh…để cho tôi đi.”
“Nếu không thì em muốn ở lại đây cũng được.” Nhìn có vẻ như đây chỉ là một câu nói đùa của anh, nhưng thật ra bên trong lại ẩn chứa một phần chờ mong.
Nhưng cô lại không quay đầu lại mà kéo cửa đi ra ngoài.
Lục Hi đứng ở sau lưng cô, nhìn bóng lưng tuyệt tình rời đi của cô, sự âm trầm trong mắt đã rút hết, chỉ còn lại chua xót và yếu ớt.
Trong lúc vô tình, trợ lý quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt này của anh cũng không nhịn được lo lắng.
Những năm gần đây, người ở bên ngoài không hiểu anh, nói anh lạnh lùng, nói anh không có tình cảm của con người. Nhưng có bao nhiều người có thể hiểu được, anh đây là đang cố gắng để vượt qua tất cả, đã từng hoàn toàn chết một lần lên mới nơm nớp lo sợ, mới thu hồi lại ấm áp nơi đáy lòng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!