CHƯƠNG 312: DỊU DÀNG CỦA ANH KHÔNG CÓ CHỖ DÙNG.
Hắn ta cố ý giảm bớt tầm quan trọng của chuyện này, giống như việc tạo một cảm giác nhỏ bé không đáng kể, nhưng lại không biết rằng làm như vậy lại phạm phải điểm mấu chốt của Lục Hi.
Anh nghe Kevin nói xong liền cười, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, trà Ô Long thượng hạng, vị đắng tan đi còn đọng lại vị ngọt thơm dịu, khoang miệng như được thả một quả bom tươi mát, thanh dịu.
”Anh có biết vì sao lúc đầu tôi lại chọn đầu tư vào Bit không?” Anh đột nhiên hỏi một câu khiến người khác bối rối.
Kevin vẫn nhớ bộ dạng lần đầu tiên hắn gặp Lục Hi, lúc ấy anh ta đã thành công hơn hắn rất nhiều. Còn hắn vì chuyện xoay vốn mà chịu khổ không ít, gặp không biết bao nhiêu chủ đầu tư, chỉ có duy nhất Lục Hi chịu đầu tư cho hắn.
Thậm chí hắn vẫn còn nhớ ngày hôm đó anh mặc một bộ tây trang màu đen không thắt cà vạt. Chiếc đồng hồ trên cổ tay anh là thứ hắn trong mơ cũng muốn có được. Trợ lý của anh nói rằng anh còn có một cuộc họp sau đó và chỉ có thể cho hắn hai mươi phút.
Trong hai mươi phút này, hắn trực tiếp nói, mà Lục Hi từ đầu đến cuối rất ít khi mở lời, chỉ trả lời hoặc ném cho hắn một hoặc hai câu hỏi, chỉ vậy mà thôi.
Kevin tưởng là xong rồi, nhưng không thể ngờ hôm sau lại nhận được vốn đầu tư của người đàn ông này.
Hắn như trút được gánh nặng, cả Bit bởi vì chuyện này mà thay đổi rất lớn.
Lúc này hắn tự hỏi anh vì sao lại đầu tư vào Bit?
Kevin nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ rõ ràng không có ưu thế gì, duy nhất chỉ có những lợi thế của ngành công nghiệp này thích hợp với sự lựa chọn của anh, vì vậy hắn đã đã đưa ra một câu trả lời an toàn: “Vì văn hóa và giá trị của công ty.”
Mặc dù câu trả lời chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nó lại rất hữu ích đối với phần lớn các nhà đầu tư.
Lục Hi lại nở nụ cười, rất ngắn ngủi, đủ khiến cho người khác khẩn trương: ”Không, bởi vì công ty của anh công ty khoa học kỹ thuật và bảo vệ môi trường, hơn nữa cũng dốc sức trong sự nghiệp làm từ thiện.”
Kevin run sợ, có điều nhanh chóng cẩn thận suy nghĩ lại, đây cũng là chuyện nằm trong dự kiến. Trước khi đầu tư, Lục Hi vẫn luôn làm từ thiện, cũng không có bất kì tranh chấp nào.
”Tôi đầu tư vào Bit ngoài việc cảm thấy cái anh có tiềm lực ra, thì nguyên nhân chính lại là Bit là một công ty xứng đáng được tồn tại.” Lục Hi chưa bao giờ nói những điều này với hắn, nhưng bây giờ không thể không nói đến: ”Cho nên sau khi xảy ra chuyện này, mặc dù đối với anh không phải là chuyện to tát gì, nhưng nó lại phá hỏng toàn bộ ý định ban đầu của tôi.”
Điều này mâu thuẫn với nguyên tắc ban đầu anh chọn, nên cảm giác này không quá quen cho lắm..
Kevin nghe anh những lời này liền biết anh đang nghiêm túc, bản thân cũng lập tức nghiêm túc trở lại: ”Lục, chuyện này không phải không thể giải quyết, anh biết là chỉ có hơn 10 năm kể từ khi công ty được thành lập thôi, còn những cái khác đều đã được giải quyết tốt đẹp rồi.’’
Hắn dùng từ ”tốt đẹp” để hình dung tai nạn lao động.
Lục Hi nghe xong chỉ biết cười gật đầu: ”Vậy lần này anh định giải quyết ”tốt đẹp” thế nào?”
Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ này, giọng điệu vô cùng trào phúng.
Kevin nghẹn một lúc sau đó mới nói: ”Chúng tôi có thể bồi thường anh ta bất kì thứ gì, đủ cho anh ta sống nửa đời sau mà không phải lo cơm áo gạo tiền, hoặc là cam kết để anh ta quay lại vị trí cũ đến khi nào anh ta nghỉ hưu thì thôi.”
Lần thứ hai, Lục Hi đặt tách trà trong tay xuống, đôi mắt đen của anh nhìn vào con ngươi màu xanh của người đàn ông Anh, giống như sự tương phản giữa biển nằm dưới những đám mây và vực sâu vào ban đêm.
”Kevin, anh rất rõ ràng việc anh cần làm là giải thích và xin lỗi, chứ không phải là bồi thường.” Một câu nói của anh nói thẳng vào vấn đề, không cho phép hắn tránh né.
Sắc mặt của Kevin cuối cùng cũng thay đổi, có phần hơi bối rối. Hắn không hiểu tại sao Lục Hi lại ra mặt cho một nhân viên nhỏ. “Nếu chuyện đó bị làm ầm lên thì ảnh hưởng không tốt đến công ty.”
”Lúc mọi việc xảy ra, anh nên giải quyết chứ không phải là qua loa tắc trách.”
Kevin không biết nói gì, bởi vì những điều này đều là sự thật.
”Công bố xin lỗi đi.” Lục Hi không đợi câu trả lời của hắn đã đưa ra kết luận.
Kevin bị cản trở bởi số lượng cổ phần và đầu tư, hắn chỉ có thể chịu đựng. Nghĩ muốn chu toàn một chút: “Lục, bạn biết rằng Bit hiện đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, nếu bây giờ…”
”Bit nếu vẫn còn muốn không ngừng phát triển như hôm nay thì cần phải xin lỗi và giải thích.” Anh nhìn về phía người bên cạnh: ”Có biết bom mai phục là gì không? Anh có muốn bị nổ tung hoặc bị biến mất khỏi tầm mắt không? ”
Kevin bị anh hỏi, hắn ta vẫn luôn cảm thấy vấn đề này có thể được giải quyết theo cách khác đơn giản hơn.
”Anh nên cảm thấy may mắn vì người phát hiện ra chuyện này là tôi chứ không phải đổi thủ cạnh tranh, sẽ luôn có người sẵn sàng nắm đuôi gây khó dễ, đừng để cho người khác có cơ hội này.” Từng chữ Lục Hi nói ra đều thấu tình đạt lý.
Kevin sau khi nghe xong cũng không biết nói gì khác, một lúc lâu sau mới hỏi: ”Vậy chuyện này thì bao giờ ra mặt?”
Lục Hi đứng dậy, nâng tay lên nhìn đồng hồ: ”Nhất đinh phải làm, nhưng không phải bây giờ, lúc khác tôi sẽ gửi thông báo cho anh.”
Sau khi rời khỏi Bit, anh từ chối dùng bữa trưa với các vị quản lý cấp cao, trở về homestay của mình, nói là homestay nhưng thực ra là một chiếc biệt thự đơn lập cao cấp nằm bên cạnh khu đô thị. Tổng cộng có ba tầng, có ban công, vườn nhỏ và hồ bơi nước nóng. Phong cách kiến trúc tổng thể là màu trắng và nâu sẫm, thoạt nhìn trông khá hiện đại.
Phùng Thanh theo anh vào trong, bộ dáng có chút đăm chiêu. Lúc đỗ xe dưới tầng hầm thậm chí còn bị phân tâm. Trong lúc Lục Hi đợi thang máy, anh hỏi mà không ngoảnh đầu lại, “Cậu có gì thì cứ nói đi.”
Phùng Thanh bị gọi, sửng sốt một chút, lúc này mới kinh ngạc vì suy nghĩ trong lòng bị anh nhìn thấy, ho khan một cái, không được tự nhiên nói: ”Tổng giám đốc Lục, sao vừa nãy ngài không để Kevin trực tiếp công bố xin lỗi, còn có gì phải nghĩ ngợi ư?”
Nghĩ ngợi?
Cơ thể anh hơi di chuyển: “Là việc tư.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!