Rời khỏi bệnh viện, Thẩm Dĩnh đưa Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh về nhà sau đó bèn lập tức quay về công ty.
Bắt chuyến xe trưa đến phòng làm việc, Trần Thúy Nhiên vội vàng đưa nội dung cuộc họp sáng nay cho cô xem, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Cô không biết, hôm nay Liên Vân nghe nói cô xin nghỉ thì vẻ mặt rất khó chịu, không biết còn nghĩ là cô trốn việc nữa đó.”
Xin nghỉ?
Thẩm Dĩnh ngẩn ra, cả ngày hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, sáng hôm nay lại đi bệnh viện, cô cơ bản ngay cả tâm trạng xin nghỉ cũng không có, vậy ai xin nghỉ giúp cô?
Ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ, Thẩm Dĩnh bèn nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng kia. Trừ Lục Hi, người khác cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.
Chỉ là một lần như vậy, Liên Vân sẽ xem cô là cái gai trong mắt.
“Có lẽ là tôi đã đắc tội với cô ta chỗ nào đó.” Thẩm Dĩnh có chút bất đắc dĩ, ôm lấy hồ sơ và tài liệu trên bàn: “Thúy Nhiên, tôi đi họp với Luật sư Dư ”
Trần Thúy Nhiên ra dấu ok: “Đi đi, đi đi, có việc gì tôi sẽ nói cho cô biết, yên tâm ~”
Lúc Thẩm Dĩnh vào phòng họp, Dư Quyết Đông và Nhậm Mai Phi đã ở đó rồi, thấy cô đi vào, Dư Quyết Đông cũng không nói gì, tiến hành một cuộc họp ngắn.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Dư Quyết Đông bỗng nhiên mở miệng: “Cô ra ngoài trước đi, Thẩm Dĩnh ở lại.”
Nhậm Mai Phi sửng sốt, không cam lòng liếc mắt nhìn Thẩm Dĩnh liếc mắt, cho dù không cam lòng, nể Dư Quyết Đông ở đây nên cô cũng không tiện nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn ra ngoài.
Phòng họp chỉ còn có hai người, Thẩm Dĩnh cúi đầu nghiêm túc xem tài liệu, chợt nghe Dư Quyết Đông hỏi cô: “Thẩm Dĩnh đúng không?”
Cô ngẩn người, hiền lành gật đầu: “Vâng.”
Người đàn ông cầm cây bút trong tay đặt trên bàn, cả người ngả về sau, tư thế thoải mái này lại khiến cho cô có cảm giác áp bức mãnh liệt: “Tôi đã nói với cô là ở chỗ của tôi không có tình cảm hay đi cửa sau gì không?”
Đánh phủ đầu như vậy, Thẩm Dĩnh không nhớ cũng khó: “Có nói.”
“Vậy hôm nay xin nghỉ là có chuyện gì, Liên Vân nói cô nghỉ vì việc riêng, sao tôi không thấy cô báo lại gì?” Dư Quyết Đông cười nhẹ, lại ngồi thẳng dậy, hai tay chống ở trên bàn: “Hay là tôi không đủ tư cách nhận tin nhắn xin nghỉ của cô?”
“Không có.” Thẩm Dĩnh sợ anh ta hiểu lầm, có hơi vội vàng giải thích: “Tôi không có ý này, chuyện hôm nay xảy ra bất ngờ nên tôi mới đến trễ, tôi hứa là sẽ không có lần sau.”
“Tôi không cần lời hứa không có chút ý nghĩa nào này.” Giọng Dư Quyết Đông nghiêm khắc: “Nếu như còn có lần sau, cô phải đi theo luật sư khác học tập, tôi không cần một người ngay cả tôn trọng người khác cũng không biết, hiểu chưa?”
Đầu Thẩm Dĩnh cúi đã sắp chạm vào mặt bàn rồi: “Hiểu.”
Lúc này Dư Quyết Đông mới nhìn thẳng cô: “Buổi chiều có một khách hàng đến đây, cô đi tiếp đón đi.”
“Tôi?” Thẩm Dĩnh ngẩng đầu chỉ vào mình.
“Không dám?”
“Không phải là không dám…” Chỉ là vừa mới đi làm, Dư Quyết Đông đã để cô tiếp khách, cô thật sự có chút không chắc.
Dư Quyết Đông thu hết vẻ mặt của cô vào mắt, ném tài liệu cho cô: “Tìm hiểu một chút tin tức cụ thể, tôi cũng sẽ có mặt, cô không cần lo.”
Thẩm Dĩnh nghe thấy anh ta cũng ở đó, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn, tôi…”
Dư Quyết Đông cắt lời cô, phất tay: “Được rồi, đi ra ngoài đi.”
…
Hai giờ rưỡi chiều, Thẩm Dĩnh đi theo Dư Quyết Đông đến phòng khách, một người đàn ông mặc áo khoác xám, người cao khoảng một mét bảy đi vào phòng tư vấn.
“Luật sư Dư ” Người đàn ông bước đến, bước đi có hơi bất ổn, đứng cách xa đã đưa tay về phía Dư Quyết Đông , có thể thấy được thái độ tôn trọng của anh ta.
Dư Quyết Đông bắt tay: “Anh Lý, đây là người giúp đỡ vụ án Thẩm Dĩnh , luật sư Thư.”
Lần đầu nghe được người khác gọi mình là luật sư, trong lòng Thẩm Dĩnh rất kích động, bắt tay với anh Lý: “Xin chào.”
Chỉ là…
Cảm nhận được lòng bàn tay dị dạng, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới nhận ra tay phải của người này chỉ còn ba ngón.
Lông mày Thẩm Dĩnh giật giật, vẻ mặt không tay đổi rút tay lại, cả quá trình không có thể hiện vẻ mặt khiến người khác khó chịu.
Dư Quyết Đông quét mắt nhìn cô, nói với anh Lưu: “Mời ngồi.”
Nói ra Thẩm Dĩnh mới biết, anh Lưu trước đây làm công việc khảo sát cho một nhà mỏ, một lần thăm dò dưới mặt đất đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn đến đầu gối chân trái vỡ nát và mất ngón trỏ tay phải, ngón áp út và ngón út.
Bị thương như vậy khiến anh ta gần như không còn sức lao động, mà nhà anh ta còn có một đứa con gái mới hai tháng tuổi.
“Luật sư Dư , luật sư Thư, tôi đã thành thật làm việc cho công ty này gần hai mươi năm, chưa từng làm ảnh hưởng đến quyền lợi của công ty, nhưng mà cho đến bây giờ, ngay cả bồi thường bọn họ cũng không muốn cho tôi…” Anh Lưu nói đến đây thì khóc lên.
Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa đến lúc đau lòng.
Thẩm Dĩnh hít một hơn, lấy lại tâm trạng, tiện tay đưa một cái khăn giấy đến: “Anh Lưu cứ yên tâm, vụ án lần này cũng không khó, chúng tôi nhất định đòi lại công bằng cho anh.”
Dư Quyết Đông bỗng nhiên nhìn cô một cái, nhưng mà anh ta vẫn không nói gì, chỉ bình tĩnh nói rõ mọi chuyện với anh Lưu, lạnh lùng đến mức Thẩm Dĩnh cảm thấy có hơi máu lạnh.
Cuộc nói chuyện kéo dài gần hai tiếng, sau khi đưa anh Lưu đi xong, Dư Quyết Đông gọi Thẩm Dĩnh vào phòng làm việc của mình.
Hai người đang đi về phía phòng làm việc, đúng lúc tình cờ gặp Lục Hi và một nhóm quản lý cấp cao của công ty đi đến.
Thẩm Dĩnh không kịp phản ứng, Dư Quyết Đông đã dừng bước, giọng nói cung kính: “Tổng Giám đốc Lục .”
“Ừ.” Lệ Hàn nhẹ nhàng đáp, ánh mắt như vô tình nhìn Thẩm Dĩnh .
Trong lòng Thẩm Dĩnh căng thẳng, răng lợi run rẩy: “Chào tổng Giám đốc Lục .”
Ánh mắt Lệ Hàn quét một vòng lên người cô, cuối cùng nhìn Dư Quyết Đông : “Dẫn dắt người mới à?”
“Vâng, cũng xem là một nửa đàn em của tôi, vừa đưa cô ấy đi gặp đương sự.”
Ánh mắt của người đàn ông sâu không thấy đáy, khiến cho Thẩm Dĩnh không dám thở mạnh, một lát, người nọ gật nhẹ đầu: “Mọi người tiếp tục đi.”
Khi người nọ lướt qua mình, Thẩm Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, Dư Quyết Đông hơi nhíu mày: “Cô căng thẳng gì chứ?”
Vẻ mặt Thẩm Dĩnh cứng đờ: “Không có, thấy sếp lớn nên hơi sợ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!