CHƯƠNG 401: NAM SẮC MÊ HOẶC LÒNG NGƯỜI
Anh nhẹ tay nhẹ chân đi lên lầu hai, ở trong nhà của mình mà lại giống như đang làm tên ăn trộm, đầu tiên là nhìn về phía cửa phòng tắm đang đóng chặt, sau đó quay người vào phòng của Thẩm Tiếu.
Gõ gõ cửa, đã nhận được sự cho phép mở cửa ra, thằng bé đang ngồi trên mặt thảm chơi xe lửa nhỏ.
“Ngày hôm nay Tiếu Tiếu đã chạy cả một ngày rồi, có mệt hay không, có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Mới vừa đi vào Lục Hi liền mười phần “hòa ái” thuyết phục.
Bây giờ cũng mới hơn chín giờ, mới giờ này mà lại kêu Thẩm Tiếu đi ngủ.
Nghe anh nói như vậy, thằng bé rất có chủ kiến mà lắc đầu: “Con không muốn, hồi chiều này đã ngủ với mẹ rất lâu rồi.”
Nghe như vậy, đúng là thật sự không sai vào đâu được.
Lục Hi có chút gấp gáp nóng nảy, thằng bé còn chưa ngủ sao lát nữa anh với Thẩm Dĩnh còn có thể làm chút chuyện bị ngắt đoạn lúc nãy, đến lúc đó cũng tránh không được mà xuất hiện những chuyện như thiêu thân, như này cũng không thể được.
Người đàn ông đi qua đi lại trong phòng hai lần, cố gắng thuyết phục: “Nhưng hôm nay leo núi lâu như vậy, chắc chắn thân thể đã mệt mỏi rồi, chỉ là về nhà hơi muộn nên con vẫn chưa ý thức được, trong đầu vẫn còn đang vui vẻ, nhưng nằm xuống là ngủ mất liền.”
“Thế nhưng con lại không muốn đi ngủ, nằm đó thật sự rất chán mà.”
“Chán á?”
Lục Hi suy nghĩ, sợ chờ đến lúc Thẩm Dĩnh bước ra từ khỏi phòng tắm, anh còn chưa nghĩ ra cách gì nữa.
Bỗng nhiên trong đầu anh đột nhiên thông suốt, anh bước nhanh ra khỏi phòng, đi đến thư phòng trên lầu ba lấy một cái máy chơi game xuống. Đây là cái mà lúc trước Bùi Dục làm rớt ở trên xe của anh, sau đó cũng không mang đi, lúc đó còn bị anh mắng là trí nhớ tồi tàn, không ngờ lúc này được phát huy tác dụng.
Lục Hi bước nhanh đi xuống lầu, sau khi trở về phòng liền dâng hiến máy chơi game trong tay đưa tới tay của thằng bé: “Đến đây, chú cho con một trò chơi thú vị, con xem xem có thích hay không.”
Thẩm Tiếu nhận lấy, dưới sự chỉ bảo không đầy một lát của Lục Hi liền nhanh chóng nắm bắt được cách chơi game, đơn giản chính là rắn ăn mồi, còn có một vòng tròn, còn có trò chơi đánh nhau, có điều ba loại trò chơi này cũng đủ để thằng bé chơi một hồi.
“Oa, chú nhìn xem, con đã ăn dài như vậy rồi.” Thằng bé rất hưng phấn, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lục Hi vỗ vỗ bả vai nhỏ của thằng bé: “Vậy con nghe lời, bây giờ leo lên giường nằm đi, nhàm chán thì có thể chơi game một chút, mệt rồi thì ngủ, có được không?”
Cả tâm hồn của Thẩm Tiếu đều đang bị máy chơi game dẫn dắt, lập tức ngoan ngoãn làm theo, thay quần áo và rửa mặt cũng chỉ trong mười phút, lập tức chui vào chăn.
Nhìn cái đầu nhỏ của con trai lột ra ở bên ngoài, Lục Hi rất vui mừng, tắt ngọn đèn lớn chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ ở trên bàn, cũng không quên điều chỉnh cho thấp xuống, lúc đóng cửa còn thân mật nói một tiếng với đứa con trai: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cạch một tiếng, cửa đóng lại.
Bàn tay đang cầm lấy nắm cửa của người đàn ông buông ra, nhẹ nhàng thở ra một hơi, tốn hết tất cả sức lực mới có thể giải quyết được thằng nhóc này!
Tiếp theo đây…
Anh xoay người rón rén đi về phía phòng ngủ một lần nữa, đưa tay thử xoay tay nắm cửa một chút, quả nhiên là bị khóa rồi. Nhưng mà cũng không sao, đây là nhà của anh, anh vẫn có chìa khóa dự bị.
Người đàn ông móc một chiếc chìa khóa từ trong túi ra, cắm vào chuyển động một cái, cửa liền mở ra.
Tiếng nước chảy rì rào trong phòng tắm truyền ra, rất rõ ràng người ở bên trong mảy may vẫn chưa hề phát hiện, anh đi vào liền trở tay đóng cửa lại, cũng không quên khóa lại một lần nữa.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn áp tường, tia sáng lờ mờ ngược lại càng tăng thêm vẻ mập mờ và mông lung trong đêm tối, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ở trong phòng tắm mà anh đã cảm giác thân thể mình bắt đầu nóng lên.
Lục Hi lặng lẽ lấy rượu đỏ đã chuẩn bị trước đó đặt lên tủ ở đầu giường, mình thì lại nằm trên giường lớn, đôi con ngươi đen nhánh không hề chớp nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, thiếu chút nữa có thể đào ra một cái lỗ.
Chờ đợi là khoảng thời gian dài đằng đẵng, tâm trạng bây giờ của anh giống như là là một người trong hoang mạc đói khổ lạnh lẽo năm năm chưa từng ăn thịt, trước mắt đột nhiên có một bàn lớn toàn là thức ăn ngon, giờ lại phải chờ phải rửa sạch sẽ mới có thể ăn được, quả thật khó khăn muốn chết.
Mà Thẩm Dĩnh ở trong phòng tắm lại không hề có chút phát giác nào, nước đang phun ở đỉnh đầu chảy ào ào xuống mặt đất, cô căn bản không nghe được chút âm thanh nào, trạng thái vô cùng thoải mái mà tắm rửa thật sạch sẽ, mở cửa ra, cả người lại choáng váng.
Trên chiếc giường đôi màu trắng, người đàn ông mặc một bộ áo ngủ màu xanh đậm bằng tơ lụa tổng hợp, bên hông có dây buộc. Không biết là cố ý hay vô ý mà cổ áo của anh lại kéo ra một mảng, lộ ra cơ ngực săn chắc cùng cơ bụng nhấp nhô, tóc đen ở đỉnh đầu còn hơi ẩm ướt, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn mờ ảo càng lộ vẻ hài hòa.
Lúc này tay anh đang gối ở sau đầu, một cái tay khác đang để ngang qua bụng, thấy cô đi ra thì vỗ mặt giường, môi mỏng khẽ mở: “Đến đây.”
Bên trong giọng nói trầm thấp mang theo chút vô lại, giống như là một tên lưu manh đùa giỡn với cô gái nhỏ xinh đẹp ở trên đường.
Trái tim Thẩm Dĩnh bỗng nhiên thít chặt lại, tư thế và ánh mắt này rõ ràng khác người như vậy, nhưng khi anh bày ra lại cực kỳ trêu chọc lòng người, chắc có lẽ đây là dáng dấp đẹp mắt?
Thời gian cũng đã đến nửa đêm, cô nam quả nữ, sống chung một phòng.
Cực kỳ mập mờ.
Cô hít sâu một hơi, đè nén âm thanh run rẩy, cố gắng để cho giọng nói của mình nghe như bình thường: “Em nhớ là em đã khóa cửa rồi.”
Người đàn ông nhíu mày, đáy mắt không khó nhìn thấy một tia nhăn nhó, rất ngay thẳng mà lắc lắc chìa khóa trên tay mình: “Em khóa cửa, nhưng đây là nhà của anh.”
Ánh mắt của anh lướt toàn thân Thẩm Dĩnh, từ tóc đến chân, ánh mắt như xuyên thấu quần áo ngủ ngủ, tựa hồ như muốn nhìn thấy thân thể trắng nõn của cô ở bên trong, đáy mắt của người đàn ông giống như một hồ nước sâu, anh lặp lại một lần nữa: “Qua đây.”
Lần này lại nhiều hơn mấy phần bá đạo cùng cường thế.
Thẩm Dĩnh phòng bị nhìn về phía anh: “Anh ra ngoài đi, con vẫn còn chưa ngủ đâu.”
“Anh đã dỗ ngủ rồi, em yên tâm đi, tối hôm nay không có ai làm phiền chúng ta đâu.”
Nói xong câu đó, Thẩm Dĩnh đột nhiên liên tưởng đến thím Lâm, trách không được hôm nay đột nhiên bà ấy lại nghỉ, hóa ra không phải là vô duyên vô cớ, người này đã sớm tính kỹ hết rồi!
Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Dĩnh liền nhịn không được mà muốn đả kích anh, giọng nói lạnh lùng mở miệng: “Em không có hứng thú với anh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!