CHƯƠNG 402: NHÌN DÁNG VẺ CỦA CÔ MÊ MUỘI VÌ MÌNH
“Anh uy hiếp em?”
“Anh đang uy hiếp em hay là nói thật, rất nhanh em sẽ biết thôi.”
Nghe được giọng nói của anh dần dần có chút âm trầm, Thẩm Dĩnh ý thức được chắc chắn người này không nói đùa đâu. Tối hôm nay anh thổ lộ miễn cưỡng cũng tính là thành công, bây giờ còn dỗ con ngủ sớm, lại ăn mặc hở hang leo lên giường uốn éo, nếu như bị từ chối, rất có thể sẽ… ừm, bị nghiền nát.
Thế nhưng ra ngoài thì sao đây, Thẩm Dĩnh lại không muốn cho lắm, cô cũng không biết loại thấp thỏm và khẩn trương này đến từ đâu, nhìn gương mặt đỏ hồng của mình ở trong gương, cô hơi không dám thừa nhận.
Nhưng ngẫm lại cô cũng không thể nào ở trong phòng tắm ngốc cả một đêm, vẫn là nên thỏa hiệp: “Vậy em ra ngoài, anh đừng vội, có thể dễ nói chuyện chút được không.”
Lúc này cô nói cái gì Lục Hi cũng đều không nói hai lời: “Được.”
“Anh thề đi.”
“Anh thề.”
Thẩm Dĩnh thở một hơi dài nhẹ nhõm, một cánh tay nâng lên đè ở vị trí tim của mình, giống như làm như vậy mới có thể đè cảm xúc xuống đáy lòng.
Cô đưa tay đặt ở tay nắm cửa, vừa mở khóa ra, còn chưa kịp mở cửa, ở bên ngoài đã có một sức lực to lớn kéo cánh cửa ra một cách dứt khoát.
“Cạch” một tiếng, Thẩm Dĩnh nhìn thấy sắc mặt của người đứng ở bên ngoài có chút không tốt lắm, cô chớp mắt mấy cái, trái tim cơ hồ đều nhảy lên tới cổ họng: “Anh anh… A!”
Lời nói còn chưa dứt, cô bỗng nhiên bị kéo vào trong ngực, bước chân của cô không vững vàng, như là cả người đều nhào vào trong ngực của anh, hai tay vô thức chống trên thân thể của người đàn ông, lại chạm đến làn da nóng hổi.
Cô nhanh chóng dời tay của mình ra, một giây sau miệng liền bị ngăn lại, đầu lưỡi linh hoạt xông vào tùy ý dây dưa quấn lấy.
Bây giờ Thẩm Dĩnh không quan tâm được cái gì khác, trong đầu vừa nảy sinh ra được chút ý thức phản kháng liền bị anh gắt gao đè lên tường, anh hôn rất kịch liệt, khác hoàn toàn với ở nhà hàng. Nếu như lúc nãy có thể dùng từ thanh thuần để hình dung, như vậy hiện tại hoàn toàn trở thành nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt giữa nam nữ.
Hô hấp của cô gần như bị cướp đoạt, đừng nói là mở miệng nói chuyện, ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra được, chỉ còn âm thanh môi lưỡi dây dưa mập mờ. Dưỡng khí trong đầu dần dần bị rút cạn, từ lúc bắt đầu cô không phối hợp đã dần dần trở nên mê hoặc, toàn bộ cảm nhận đều bị người đàn ông ở trước mắt này điều khiển.
Lúc Lục Hi buông cô ra, môi của người phụ nữ đã được tô một màu đỏ đẹp mắt, có hơi sưng lên một chút, phối hợp với làn da trắng nõn không tì vết sau khi tắm rửa, đặc biệt hấp dẫn người khác.
“Thật sự muốn để em nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của mình.” Giọng nói của anh khàn đến không tưởng nổi, bị hơi thở tình dục nhiễm lấy.
Thẩm Dĩnh không biết nên phản ứng ra làm sao, hiển nhiên Lục Hi cũng không có ý định cho cô có thời gian để phản ứng, hai tay anh đặt dưới mông của người phụ nữ, dùng tư thế giống như ôm một đứa trẻ mà ôm cả người cô lên.
Thân Thể đột nhiên mất trọng lượng, Thẩm Dĩnh giật nảy cả mình, hai tay vô thức ôm chặt cổ của người đàn ông, cơ hồ toàn bộ ngực đều đặt trên mặt của anh.
Lục Hi cũng không buông tha cơ hội này, giữa cánh mũi của mình đều là một mùi sữa tắm thơm ngào ngạt, anh há mồm cách quần áo cắn một cái, hài lòng nhận được một tiếng rên của người phụ nữ trong ngực: “Ưm!”
Thẩm Dĩnh sắp thẹn quá hóa giận, một giây sau cả người liền ngã vào chiếc giường lớn mềm mại, áo ngủ trên người bởi vì xóc nãy mà bị vén lên đến giữa đùi, cô váng đầu hai giây, thân thể co lại tránh về phía bên cạnh.
Lục Hi cũng không nóng nãy, anh đứng ở bên giường thưởng thức bộ dạng ngượng ngùng và kinh hoảng của cô, mỗi một người đàn ông ở phương diện này đều có thói hư tật xấu của mình, mà thói hư tật xấu của anh đơn giản chính là chinh phục Thẩm Dĩnh.
Anh không thích quá thả lỏng, anh cũng không thích ép buộc, chỉ có dạng ngây ngô như thế này, bên trong còn mang theo chút sạch sẽ, nếu không thì năm đó cũng không vì thấy được bộ dạng này của cô liền trầm mê.
“Tránh à?” Người đàn ông mỉm cười hỏi cô, sau đó ung dung quỳ một gối lên trên giường, cúi người xích lại gần cô, hai tay chống hai bên thân thể của cô, từ từ tới gần: “Em có thể trốn đến đâu chứ?”
Thẩm Dĩnh thừa nhận khi hô hấp của anh phả xuống, khuôn mặt của cô đều đỏ bừng hết cả lên: “Anh đã đồng ý với em sẽ nói chuyện đàng hoàng mà, anh cũng đã thề rồi.”
“Không phải bây giờ là anh đang nói chuyện đàng hoàng với em à?” Lục Hi nghĩ thầm, cũng chính do anh quá khát vọng cô, nếu đổi lại người đàn ông nào mà lúc nãy còn bị chặn đứng ở cửa, chắc tình thú gì cũng bị biến mất.
“Anh chơi xấu!”
Giọng nói của cô mang theo ý trách móc, nhưng đến lúc không biết làm sao thì cô sẽ không mắng chửi người khác, nói qua nói lại cũng có mấy câu nói này, một chút uy hiếp cũng không có. Lục Hi nghe vào ta chỉ cảm thấy đáng yêu, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: “Đúng, anh chơi xấu, cũng chỉ chơi xấu với một mình em.”
Thẩm Dĩnh bị câu nói này làm cho nhịp tim tăng tốc, cả người đều muốn bốc cháy, anh có chút khum xuống, lộ ra đường cong ở bên hông rất quyến rũ, đôi mắt thâm thúy kia chăm chú nhìn vào cô, khiến cho người khác không thể nào chịu nổi.
Một hai phút đầu cô còn có thể chống cự được, thời gian lâu dài thì Thẩm Dĩnh cũng chịu không nổi, cô vừa mới định quay mặt đi chỗ khác thì cả người đều bị anh đặt ở trên giường.
Thời điểm nằm xuống, còn có nụ hôn nóng rực của anh.
“Lục, Lục Hi!” Cô hô nhỏ một tiếng, đôi tay luống cuống đẩy bờ vai của anh, lại không có chút sức lực nào.
Người đàn ông dứt khoát giữ hai cái tay nhỏ của cô, đặt lên lớp chăn ở sau lưng cô, cũng nhờ vào đó để thân thể của mình không đè lên người cô, không ép khiến cô thấy khó chịu.
Thẩm Dĩnh cũng không chú ý đến điểm này, trái tim giống như bị một bàn tay nhỏ cào một chút, ngứa ngáy.
Rất nhanh, anh đã không còn thỏa mãn với bờ môi, bắt đầu tấn công xuống phía dưới, cái cằm, cổ, xương quai xanh. Sau đó anh dùng răng lôi dây lưng áo ngủ của cô ra, thuận một đường hôn tới, hôn đến chỗ mà cô không thể chịu đựng nổi nhất.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!