Khi Thẩm Dĩnh trở lại văn phòng, các đồng nghiệp cùng nhóm của cô đã lan truyền chuyện cô xông vào văn phòng của Tổng giám đốc rồi.
Chuyện đột ngột xảy ra lúc đó, trong lòng cô lo lắng không yên nên cũng chẳng thèm nghĩ nhiều nữa mà chạy thẳng lên lầu tìm Lục Hi, nhưng lại một lần nữa trở thành chủ đề bàn tán xôn xao, bị người khác nói đi nói lại.
Nhưng nói đi nói lại thì đó chẳng qua cũng chỉ là mấy lời thoái thác mà thôi, trước đây mọi người đều nói cô có người chống lưng, có gia thế bối cảnh và có các mối quan hệ, nhưng người chống lưng cho cô là ai thì không ai dám nói cả, lần này cô lại xông thẳng vào phòng Tổng giám đốc, sau đó vẫn bình yên vô sự mà đi ra ngoài, nên cũng khó tránh người ta lại đem Lục Hi trở thành nhân vật bí ẩn kia.
Thẫm Dĩnh đưa mắt nhìn những ánh mắt thăm dò lại pha chút kiêng dè kia, ngay cả Trần Thúy Nhiên mà cũng nhìn cô với ánh mắt có phần dè dặt cẩn trọng kia nữa.
Cô kiềm chế sự chua chát xuất hiện trong cổ họng mình và cố gắng khiến mình trông giống như mọi ngày nhất. Điều duy nhất trên thế giới này có thể so sánh với tốc độ ánh sáng, chính là tin đồn.
Cô không thể kiểm soát những gì mà người khác nói, chỉ có thể khiến mình ít quan tâm đến những lời đó hơn mà thôi.
Ngồi trên ghế văn phòng, Thẩm Dĩnh cầm lấy chiếc bình giữ nhiệt lên và uống một ngụm nước, dòng nước ấm nóng chạy vào dạ dày cô, nhưng nghĩ đến ánh mắt lạnh lẽo vừa nãy của Lục Hi, cả người cô lại bất giác lạnh lên.
La Linh Phân đã mang đoạn video kia đi rồi, lúc bà ta ra khỏi văn phòng, mặt mày nở nụ cười rạng rỡ, cô vốn chưa từng nghĩ mình sẽ tốt bụng đưa đoạn video cho bà ta đâu, tất cả hoàn toàn là vì đứa trẻ còn chưa được sinh ra đời kia mà thôi.
Mối quan tâm duy nhất của cô lúc này chính là sợ Lục Hi sẽ hiểu lầm, cô đã giải thích, sửa chữa và nói rõ từng cái một, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng thốt ra vài lời rồi bảo cô ra ngoài.
Thẩm Dĩnh thở dài với một chút nản lòng, cô nằm sấp lên bàn làm việc rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phùng Tuyết Du.
Tiểu Dĩnh Dĩnh Britney (Thẩm Dĩnh): Có ở đó không?
Đùi to (Phùng Tuyết Du): Có nè.
Tiểu Dĩnh Dĩnh Britney: Hình như lúc nãy tớ đã chọc giận Lục Hi rồi, anh ấy như tức giận thật đó.
Đùi to: … Cậu mà còn chọc tức anh ta được sao, không ngờ nha, nói nghe xem với! (Mặt bát quái)
Các ngón tay gõ bàn phím của Thẩm Dĩnh chợt khựng lại, sau đó cô thuật lại khái quát mọi chuyện rồi gửi cho Phùng Tuyết Du.
Tin nhắn được gửi đi chưa đầy nửa phút thì bên kia đã gửi một sticker ngạc nhiên đến.
Tiểu Dĩnh Dĩnh Britney: Ý cậu là gì?
Đùi to: Tớ thật kính nể cậu, cậu đúng là một trang hảo hán a, qua cầu rút ván liên tục như vậy cậu chính là người đầu tiên đó.
Thấy tin nhắn này, Thẩm Dĩnh liền cau mày, đầu ngón tay cô lướt như bay trên màn hình: Tớ qua cầu rút ván gì chứ, tớ cũng đã giải thích với anh ấy rồi đó hoàn toàn là vì đứa trẻ, nhưng hình như cũng không có ích gì cả.
Đùi to: Nói nhảm, chuyện này đổi lại là ai cũng không chịu được hết đó, tớ nói nha, Lục Hi còn chưa treo cậu lên rồi dần cho một trận là đã khách khí lắm rồi đó, cậu nghĩ đi, chỉ vì giúp cậu mà một tổng giám đốc của một công ty luật lớn phải đích thân nhúng tay vào, phí bao công sức như vậy, rồi đến cuối cùng cậu cũng mềm lòng trước bà mẹ chồng cũ kia, coi có ai chịu nổi không?
Thẩm Dĩnh mở hộp thoại lên, bấm xong một dòng tin nhắn rồi lại xóa đi, các ngón tay cô dừng lại, cô còn chưa nghĩ xong nên trả lời như thế nào nữa thì Phùng Tuyết Du lại gửi tin nhắn tới.
Đùi to: Tớ nói cậu đó cậu dễ bị mủi lòng quá đi, có thể là cậu vì đứa trẻ đó nhưng Lục Hi chưa chắc đã nghĩ như vậy, dù sao đi nữa cậu cũng đã dây dưa với Đoàn Trí Thiên quá nhiều rồi, nếu cậu thật sự sợ Tổng giám đốc Lục nhà cậu tức giận vậy thì đi dỗ dành người ta đi.
Dỗ dành?
Thẫm Dĩnh vừa tưởng tượng ra việc sẽ dỗ dành Lục Hi thôi là cả người cô đã nổi hết cả da gà da vịt lên rồi, có khi còn chưa dỗ xong người ta thì cô đã bị lạnh cóng tới chết rồi.
Không phải ai cũng có thể chịu được khí tức đáng sợ trên người của người đàn ông đó đâu.
Cô trò chuyện với Phùng Tuyết Du được thêm vài câu thì văn phòng có người gọi cô, Thẩm Dĩnh cũng không dám ngó lơ nên liền đặt điện thoại xuống rồi đi làm việc, mãi cho đến khi tan ca, cô mới được cầm điện thoại lên lần nữa.
Sau khi đưa mắt nhìn lên thời gian, Thẩm Dĩnh lại nghĩ về cuộc trò chuyện với Phùng Tuyết Du lúc nãy, có thể giờ này Lục Hi vẫn chưa đi đâu, thế là cô liền nhanh chóng dọn dẹp sắp xếp lại bàn làm việc rồi xách túi lên đi ra ngoài.
“Thẩm Dĩnh!”
Vừa ra tới cửa phòng làm việc thì đột nhiên có người gọi cô.
Thẩm Dĩnh giật nảy mình, cô quay người lại thì nhìn thấy Trần Thúy Nhiên, lúc này cô mới thở phào: “Sao thế?”
Trần Thúy Nhiên đưa ngón tay chỉ vào cửa phòng làm việc của Liên Vân, cô có chút nhiên: “Cô đi sớm vậy?”
Thẩm Dĩnh có hơi chột dạ: “…Ừa, hôm nay có việc.”
“Được rồi, vậy cô đi đi, có chuyện gì sẽ báo với cô sau!”
Nhìn thấy bộ dạng bất cẩn của Trần Thúy Nhiên, Thẩm Dĩnh lại nhớ về ánh mắt mà cô ta nhìn cô lúc cô mới vừa về từ phòng Tổng giám đốc, sau đó Thẩm Dĩnh chợt bước về phía cô ta hai bước: “Thúy Nhiên, hôm nay…”
“Ai zô, không sao đâu, tôi hiểu mà, cô đi đi.”
Thẫm Dĩnh nghi ngờ: “Cô hiểu thật sao?”
Trần Thúy Nhiên nở nụ cười xán lạn: “Ừm, tôi tin cô không phải là loại người đó.”
Chỉ bằng một câu nói đã khiến trái tim hoang vu của Thẩm Dĩnh chợt dấy lên một tia ấm áp, cô nở nụ cười xuất phát từ đáy lòng mình: “Cảm ơn.”
Đồng nghiệp gì cũng được, lời đồn nhảm nhí gì cũng được, chỉ cần có một người chịu hiểu bạn, cùng chung chí hướng với bạn là được rồi.
…
Thẩm Dĩnh đi thang máy đến bãi đậu xe dưới lòng đất, lúc trước cô có theo xe của Lục Hi đến đây được mấy lần, chiếc xe mà anh hay lái nhất chính là chiếc Bentley Bentayga.
Nhưng dạo quanh bãi đỗ xe đã ba vòng rồi nhưng vẫn không thấy bóng hình quen thuộc của chiếc xe kia đâu cả.
Thẩm Dĩnh lấy điện thoại di động ra tìm số của Trịnh Tinh Cung rồi gọi cho anh ta, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, sau đó cô lập tức hỏi: “Thư kí Trịnh, anh có biết hôm nay Lục Hi lái xe gì đến không?”
Trịnh Tinh Cung rất lịch sự trả lời: “Vẫn là chiếc Bentayga trước đây.”
Thẩm Dĩnh lại liếc mắt nhìn vào bãi đậu xe một lần nữa: “Bây giờ tôi đang ở trong bãi đậu xe dưới đất, sao lại không thấy nó chứ?”
“Cô Thẩm, cô đang tìm Tổng giám đốc Lục à?” Trịnh Tinh Cung dừng lại một chút rồi tiếp lời: “Tổng giám đốc Lục đã đi rồi.”
“Anh ấy tan ca rồi sao?” Mới 5 giờ thôi mà, từ trước đến giờ anh ấy chưa từng về sớm vậy a.
“Vâng, Tổng giám đốc có một buổi xã giao tối nay.”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Sau khi cúp máy, đáy lòng Thẩm Dĩnh có chút nản lòng, không ngờ cô cất công đi sớm vậy mà cũng thành công cốc, có khi nào anh ấy đã đoán trước được mình sẽ tới tìm nên đã cố ý tránh đi hay không?
Thẩm Dĩnh vừa nghĩ thế liền cảm thấy ủ rũ, sau đó cô rời công ty và đi bộ đến ga tàu điện ngầm gần đó để kịp chuyến giờ cao điểm buổi tối. Trong tàu ngoài tàu đều đầy ắp cả người, cô theo dòng người chen chúc vào trong, trong này ngay cả chỗ để vịn cũng không còn nữa rồi.
Giữa đường đi Thẩm Dĩnh đã đổi sang một tuyến xe buýt, cô về đến biệt thự Ngự Cảnh Viên thì đã 7 giờ rưỡi tối rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!