CHƯƠNG 489: KHÔNG THỂ ĐỂ EM MẠO HIỂM
Chuyện Lục Hi quay về công ty luật Hình Yên rất nhanh đã truyền khắp giới luật sư, ý kiến nào cũng có, có người nói anh thất bại quay về, cũng có người nói anh đã xa lạ với giới pháp luật, quay về cũng không thể đạt tới trạng thái trước đây.
Tóm lại, sự quay lại của Lục Hi có ánh hưởng rất lớn tới giới pháp luật và những người có sức ảnh hưởng trong giới pháp luật, họ vừa cố kỵ, vừa đợi xem trò hay, không ít truyền thông tìm tới muốn phỏng vấn Hình Yên, không cần lộ mặt cũng được, nhưng Lục Hi đều uyển chuyển từ chối hết.
Ban đầu, Thẩm Dĩnh rất sợ những ý kiến này sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với anh, thời gian dài như vậy đã trở thành tiềm thức đối với sự lo lắng của anh, cho nên một ngày nào đó sau khi bàn bạc với tổ chức xong, Thẩm Dĩnh quay về sớm, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị làm một bữa đãi anh
“Cô Thẩm, hôm nay cô tự mình xuống bếp à?” thím Lâm đang chơi với Thẩm Tiếu trong phòng khách, thấy Thẩm Dĩnh rửa cà chua bèn hỏi.
“Dạ, thím đừng để ý, có chuyện thì gọi con.”
Không quá hai tiếng, bốn món ăn hấp dẫn bày lên bàn, bò hầm cà chua, màu sắc tươi sáng vừa nhìn đã thèm, canh chua ngọt lại thêm thịt bò hầm mềm, thơm nức mũi, cá mú hấp, bên trên bày hai lát chanh trang trí, Lục Hi rất thích vị thanh đạm, còn có thịt dê xào thì là, là món Thẩm Tiếu thích, cuối cùng cô trộn bông cải, đường dấm tương dầu rất ngon miệng.
Vừa bưng thức ăn lên bàn, Lục Hi đi vào cửa chính biệt thự như đã tính toán sẵn.
Trên tay anh còn xách một túi công văn, nhìn thấy Thẩm Dĩnh đang bận rộn trong bếp, còn không đợi đến hỏi một câu, con trai đã dính lên, người đàn ông khom người xuống ôm con trai lên lầu.
Thẩm Dĩnh nhìn một lớn một nhỏ lên lầu, lần đầu tiên có cảm giác bị bỏ qua, cuối cùng hiểu rõ tại sao Lục Hi luôn tranh giành ghen tuông với con trai, cảm xúc thật sự có chút…kỳ lạ?
Không tới mười phút, hai ba con đã thay xong quần áo ở nhà đi xuống, Lục Hi đi thẳng vào phòng bếp, nhìn người phụ nữ đeo tạp dề còn đang bận rộn trước bếp, đi tới động tác tự nhiên ôm chặt eo cô, hôn lên trán cô: “Hôm nay sao lại tự mình xuống bếp?”
Anh nhớ gần đây cô luôn rất bận, có vài lần bận tới tám giờ tối mới về nhà, anh vừa quay về Hình Yên, cũng có khá nhiều việc cần xử lý, thỉnh thoảng xã giao, cơ hội lễ lộc hai người cũng ngồi ăn cơm không quá ba lần.
“Hôm nay về sớm vừa khéo mua chút nguyên liệu, đều làm xong rồi.”
Hai người cũng đi tới bàn ăn ngồi xuống, Thẩm Tiếu rất ngoan đợi người lớn tới mới bắt đầu.
Tài nghệ nấu ăn của cô không thụt lùi, mặc dù là hương vị món ăn thường ngày, nhưng rất phù hợp với khẩu vị của Lục Hi, người đàn ông luôn ăn bữa tối rất ít lại ăn hai bát cơm.
Sau khi kết thúc bữa cơm, Thẩm Tiếu lên lầu làm bài tập, Lục Hi lại tới thư phòng lầu ba tiếp tục xử lý công việc, một mình Thẩm Dĩnh ngồi trong phòng khách, bận rộn cả ngày đột nhiên rảnh rỗi cô có chút không biết làm gì, trong tivi đang diễn gì cô cũng không để ý, mắt thấy sắp tới chín giờ, Thẩm Dĩnh lên lầu kể chuyện dỗ Thẩm Tiếu ngủ.
Làm xong tất cả, cô đi tới phòng tắm tắm rửa, toàn bộ mùi dầu mỡ trên người dần nhạt đi trong mùi hương Lavender, lúc cô ra khỏi phòng tắm đã sắp mười giờ rồi, mà người đàn ông trong thư phòng từ đầu tới cuối vẫn chưa rời đi.
Sao lại lâu như vậy?
Thẩm Dĩnh nhíu mày, dựa vào đầu giường thường xuyên nhìn đồng hồ trên tường, cuối cùng vẫn là không thể ngồi yên, hâm nóng ly sữa bò bưng lên lầu ba.
Cô gõ cửa một chút mới đi vào, người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc nhìn chằm chằm màn hình máy tính, sắc mặt nghiêm túc, ngay cả cô vào cũng không dời ánh mắt.
Thẩm Dĩnh đặt ly sang một bên, có chút tò mò áp lại xem một chút, thì ra là hồ sơ vụ kiện, cô nhìn số trang góc dưới bên trái, hơn một trăm trang.
“Đây là vụ án anh vừa nhận sao?” Hỏi xong, cô cảm khái: “Vụ án gì mà hồ sơ lại dài như vậy.”
“Còn chưa nhận, đang suy nghĩ có nên nhận không.” Suy nghĩ của Lục Hi bị cô cắt ngang, lao động trí óc cao độ làm anh cũng thực sự mệt mỏi, thân thể dựa ra phía sau, nắm bàn tay nhỏ của cô đặt lên môi khẽ hôn.
“Sao vậy, không nắm chắc sao?”
“Đây là vụ án đầu tiên anh chuẩn bị tiếp nhận sau khi quay lại, rất quan trọng cũng rất phức tạp.”
“Liên quan đến phương diện nào?”
Lục Hi đối diện với ánh mắt của cô, trong lòng luôn do dự có nên nói ra tình huống thực tế với cô không, suy nghĩ một lát, cánh tay khẽ dùng sức kéo cô vào lòng mình, để cô ngồi trên chân, cả người từ phía sau ôm chặt cô, tay phải lại đặt lên chuột không dây, lướt đến trong điểm hồ sơ cho cô xem: “Là một vụ án liên quan đến buôn lậu xuyên quốc gia.”
“Buôn lậu xuyên quốc gia?” Thẩm Dĩnh làm trong ngành này nhiều năm như vậy, thật sự rất ít khi tiếp xúc với vụ kiện thế này, thuận thế hỏi tiếp: “Buôn lậu cái gì?”
Không ngờ nửa câu sau của Lục Hi lại làm cô vô cùng sợ hãi: “Súng.”
Ánh mắt cô thu lại khỏi màn hình máy tính, quay lại nhìn người đàn ông phía sau: “Anh…nghiêm túc?”
Con ngươi đen của người đàn ông rất bình tĩnh: “Loại chuyện này anh trước giờ không đùa.”
“Không được, anh không thể nhận.” Thẩm Dĩnh nghĩ cũng không nghĩ đã nói ra miệng, vô cùng nghiêm túc nhìn anh: “Vụ kiện dạng này không dễ xử lý, bên trên cũng sẽ nhúng tay, anh tiếp nhận chỉ hơi chút không để ý sẽ bị báo thù.”
Trước đây lúc ở Luân Đôn, súng cũng không được hợp pháp hóa, văn phòng luật sư từng nhận một vụ kiện của một người đàn ông da trắng, sau đó vụ kiện diễn ra rất thuận lợi, dù sao chỉ là một cây súng thôi, hơn nữa thương tổn tạo ra cũng không lớn, cho dù là vậy, luật sự phụ trách vụ án của văn phòng luật cũng bị đả kích báo thù, xe bị người ta trực tiếp tông nát, hơn nữa còn uy hiếp cảnh cáo nhiều lần, may mắn sau này không có chuyện gì khác xảy ra, nhưng đây lại là một nhắc nhở với Thẩm Dĩnh, rất nhiều chuyện cần phải cân nhắc mà làm.
Cho nên sau khi nghe thấy vụ kiện này, phản ứng đầu tiên của Thẩm Dĩnh chính là không nhận.
Vụ án buôn lậu súng xuyên biên giới có quá nhiều thứ cần phối hợp, anh chỉ là một trong số những tình tiết không thể thiếu, cũng là tình tiết dễ bị đả kích báo thù nhất.
Đáp án của cô vừa nằm trong dự đoán của Lục Hi vừa nằm ngoài dự đoán của anh, nghĩ tới cô có lẽ sẽ không đồng ý, nhưng không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt dứt khoát như vậy.
Lúc vụ kiện tới trong tay, anh cũng suy nghĩ rất nhiều, người phía trên cũng đã trao đổi với anh, rất khó.
“Nếu anh không nhận, thì không có ai có thể nhận.” Nếu không phải vì điểm này, anh cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
Sắc mặt Thẩm Dĩnh có chút khó coi, quan tâm quá hóa loạn, nhưng vẫn cố hết sức ổn định cảm xúc của mình: “Hi, không có anh cũng sẽ có người khác nhận, anh đừng nghĩ vậy.”
“Vụ kiện này không giống với bất kỳ vụ kiện nào khác.” Lục Hi cố gắng muốn giải thích với cô về tính đặc thù của vụ kiện, nhưng rõ ràng Thẩm Dĩnh căn bản không nghe vào.
Trong lòng cô vụ kiện này vốn tương đương nguy hiểm, mà cô tuyệt đối không thể mở mắt nhìn anh dấn thân vào nguy hiểm.
“Em không đồng ý anh nhận vụ kiện này, em hiểu rõ cảm giác trong lòng anh, nhưng em không thể nhìn người em yêu nhất mạo hiểm.”
“Cũng không hẳn sẽ bị báo thù, phía trên luôn quản lý khống chế rất tốt…”
Không đợi anh nói xong, Thẩm Dĩnh trực tiếp đứng dậy khỏi chân anh, giọng điệu càng thêm cứng rắn: “Không có lỡ như.”