Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

100 Cách Cưng Vợ

Anh nhìn thấy những người mặc bộ đồ vàng cam đang đi qua đi lại không ngớt ở dưới đất, nhìn thấy cáng cứu thương màu trắng, còn có xe cảnh sát đỗ bên cạnh.

Sức lực trong người ngay lập tức bị rút kiệt, Dư Quyết Đông ngồi sụp xuống đất, lưng tựa vào hàng rào lan can đầy bụi bặm: “Không sao….cô ấy không sao…..”

Dư Quyết Đông ngước mắt nhìn Lục Hi, liền bất ngờ đối diện với một con mắt đỏ ngầu.

Từ trước tới nay chưa từng thấy bộ dạng ấy của Lục Hi, Dư Quyết Đông sững sờ: “Lục Tổng…”

Quai hàm người đàn ông hơi động đậy, có vẻ như đang cắn chặt răng lại: “Người đâu?”

Dư Quyết Đông thở ra một hơi: “Cảnh sát và cứu thương đến rồi, bên dưới có đệm khí, Thẩm Dĩnh không sao cả.”

Nói xong, người đàn ông trước mắt không nán lại dù chỉ một giây lập tức quay người bỏ đi, thậm chí không cần nhìn xuống dưới một cái, giống như đang muốn trốn tránh, dù biết rằng người không sao, nhưng anh vẫn từ chối mọi giả tưởng có thể xảy ra.

……

Thẩm Dĩnh từ trên tầng cao rơi xuống, dù rằng đã có đệm khí, nhưng dư chấn và trọng lực quá lớn, khoảnh khắc bị ngã xuống, cô liền rơi vào tình trạng hôn mê, được đưa đến bệnh viện Linh Thị.

Lục Hi lúc theo đến nơi, người đã được đẩy vào trong phòng cấp cứu.

La Quyết Trình đích thân tới làm việc, lại còn có tất cả những chuyên gia nội khoa đều tụ tập trong phòng phẫu thuật.

Nhìn trên tường sáng lên chữ đang cấp cứu màu đỏ rực, Lục Hi cảm xúc càng thêm dồn nén, rút một điếu thuốc châm lên, khói trắng mờ mịt, sắc mặt trầm mặc lạnh lùng, y tá hai bên qua lại không một ai dám lên trước can ngăn.

Ai cũng biết vị luật sư Lục này là bạn của viện trưởng La, vừa rồi bị đẩy vào trong lại là một phụ nữ trẻ, quan hệ nhất định không đơn giản.

Những lúc như thế này, không một ai muốn lao vào nòng súng.

Người đàn ông phía trước mắt đang cụp lại, đôi tay đang không ngừng cho từng điếu thuốc vào miệng kia có chút run rẩy, có vẻ như tâm trạng phiền muội đã lên đến cực điểm.

Tầm mắt anh mông lung đặt tại một điểm vô định, ngẩn người bàng hoàng, trước mắt dường như vẫn hiện lên khung cảnh trên sân thượng.

Đã sống 32 năm, từ năm 16 tuổi sau khi bố mẹ ly hôn, anh không hề vì ai mà rơi một giọt lệ nào nữa, dù khó khăn đau khổ, anh rơi máu chứ không rơi lệ một mình vực dậy, nhưng hôm nay nhìn thấy cô ngã xuống trước mắt mình, trong đáy mắt liền dâng lên một làn sương mịt mù.

Nếu như cô thật sự gặp sự cố, anh phải làm sao?

Lục Hi tự hỏi bản thân, nhưng lại không nhận được đáp án, anh chỉ biết bản thân tuyệt đối sẽ không tha cho người đàn ông đã uy hiếp anh, sẽ làm cho đối phương hối hận vì đã đến thế giới này.

Sự kích động này toàn bộ đều đến từ tình cảm của anh với người phụ nữ đang nằm trong phòng cấp cứu kia.

Mãnh liệt, dữ dội, và không thể khống chế.

Rõ ràng chỉ là vì cơ thể kia khiến anh có hứng thú, mà bây giờ anh lại để tâm đến cô.

Thời khắc này Lục Hi mới phát hiện ra, trong vô thức, anh đối với cô đã có tình cảm vượt quá giới hạn của sự ràng buộc thể xác,

Đôi môi mỏng hơi nhếch, hít sâu một hơi thuốc, khói sặc sụa từ trong khoang mũi tản ra khắp cơ thể, làm cho người ta giữ được sự tỉnh táo và lý trí.

Sau một tiếng, cánh cửa phòng cấp cứu một lần nữa được mở ra, La Quyết Trình vừa mở khẩu trang vừa đi về phía của anh: “Người không sao, não có chút chấn động nhẹ, sợ hãi quá độ, đã sắp xếp nhập viện, dù rằng không nghiêm trọng nhưng ở nhà cũng không tiện lắm.”

Người đàn ông gật gật đầu, dập tắt đầu thuốc lên chỗ nắp thùng rác bên cạnh, rồi vứt đi.

La Quyết Trình nhìn khói thuốc mờ mịt xung quanh, than thở: “Nói gì thì nói chỗ tôi đây cũng là bệnh viện, anh muốn hút thì phải đứng bên ngoài chứ.”

Người đàn ông không tiếp lời, chỉ hỏi: “Cô ấy đã tỉnh chưa?”

“Vẫn chưa, anh vào trong xem không phải là sẽ rõ sao.” La Quyết Trình xoay người, để lại một khoảng trống.

Lục Hi đứng đó không động đậy, ánh mắt hướng vào trong, giống như nhìn xuyên qua tấm cửa có thể thấy được người nằm trên giường bệnh vậy.

La Quyết Trình xua tay bảo những nhân viên y tế sau lưng rời đi, vỗ vai anh ta một cái, tiến gần lại: “Hai người vẫn còn ngại ngùng à?”

“Không phải.”

La Quyết Trình nghĩ rằng anh ta cứng đầu không muốn nói: “ Tôi nói anh đừng chấp nhặt nữa, người ta chỉ là một cô gái, anh nhường một chút…”

“Tôi đối với cô ấy, có tình cảm rồi.”

La Quyết Trình bỗng im bặt, nét mặt lập tức cứng đơ, câu nói sau bị nghẹn lại trong miệng, anh quay đầu nhìn vào hướng phòng bệnh một cái: “Anh nói cái gì?”

Lục Hi nhìn thẳng vào anh ta: “Tôi đối với Thẩm Dĩnh, có thể là có tình cảm rồi.”

Chính miệng anh ta thú nhận, La Quyết Trình cảm thấy rất bất ngờ, sự cố lần này nếu như làm cho Lục Hi phát hiện ra tình cảm của mình, thì cũng không phải là quá tệ, có điều…

“Anh thật sự thích Thẩm Dĩnh?”

“Không biết nữa, chỉ là nhìn thấy cô ấy từ trên tầng cao ngã xuống, có chút mất kiểm soát,”

Mất kiểm soát.

La Quyết Trình nuốt nước bọt một cái, lần trước nhìn thấy anh ta mất kiểm soát là… Xin lỗi, căn bản là chưa từng nhìn thấy.

Cho nên bây giờ cuối cùng đã có một người khiến cho tảng băng Lục Hi này tan chảy, đã có mùi vị tình người?

“Chi bằng đợi người ta tỉnh dậy hai người đàng hoàng nói chuyện?”

“Không cần, anh đừng nói với cô ấy là tôi đến, đợi tôi suy nghĩ kỹ rồi nói.”

La Quyết Trình vẫn chưa kịp hỏi anh ta muốn suy nghĩ điều gì, người này đã tự ý quay đầu rời đi, nhìn dáng vẻ rắn rỏi kia biến mất ở tận cùng của hành lang, anh lắc đầu nhè nhẹ, nghĩ tới điệu bộ của Lục Hi khi vừa mới tới bệnh viện.

Gió bụi dặm trường, sắc mặt trắng bệch, kể cả anh ta có dốc sức giữ gìn vẻ điềm tĩnh, lừa được người khác nhưng không thể lừa được bọn họ bao nhiêu năm bằng hữu.

Người phụ nữ trong phòng bệnh kia, anh ta quá để tâm rồi, có điều trong cuộc chơi lại là một kẻ mê muội.

Thẩm Dĩnh một lần nữa tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch, cô thử động đậy người một chút, vẫn chưa đứng dậy trong đầu liền dội lên một cơn choáng váng mãnh liệt.

Nghe thấy động tĩnh trên giường, Đào Ly Hinh nhanh chóng bước đến đầu giường: “Tiểu Dĩnh, con dậy rồi à?”

Thẩm Dĩnh cố nhịn sự buồn nôn từ cơn chóng mặt ập đến, giọng nói khô khan hỏi: “Mẹ, con đang ở đâu đây?”

“Ở trong bệnh viện đó!” Thẩm Tri Lịch cũng bước đến, nhìn khuôn mặt không có chút sắc huyết của cô, trong lòng không khỏi đau đớn: “Ba đã nói với con bao nhiêu lần, làm người ở bên ngoài không nên lo chuyện bao đồng, sao con lại không chịu nghe, tình huống nguy hiểm như vậy con còn đi làm gì, lỡ như con có mệnh hệ gì, con để mẹ với ba phải sống làm sao!”

Nghe tin Thẩm Dĩnh rơi từ trên lầu cao xuống, ông và Đào Ly Hinh suýt bị dọa cho sống dở chết dở, cũng may người không có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn làm cho hai thân già trong lòng sợ hãi.

“Bố, mẹ, con không sao.”

“Còn không sao à, chấn thương não nhẹ, nếu nghiêm trọng hơn thì đã bị ngã thành con ngốc rồi!” Đào Ly Hinh vừa trách, lại vừa thương, chỉ nghĩ đến là thấy rùng mình.

Thẩm Dĩnh biết bọn họ lo lắng, nhẹ nhàng động viên: “Yên tâm đi, sau này nếu còn gặp chuyện như vậy, con nhất định sẽ tránh từ xa.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận