Đừng nhìn dáng vẻ ung dung kia của anh hiện tại, thật ra trong lòng cũng không dễ chịu chút nào.
Đặc biệt là bây giờ, nhìn thấy Thẩm Dĩnh ngồi ở bên cạnh anh Quân, sát khí trong mắt đã sắp tràn ra.
Nhưng hết cách rồi, vẫn phải cố kìm nén.
Đáng đời!
Đã không giải quyết được còn sĩ diện bây giờ gặp báo ứng, sớm muộn cũng bị nội thương!
Lưu Sinh Yên mặc kệ anh, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Lưu Bằng và Trương Gia Quân, thỉnh thoảng Lục Hi cũng chen vào vài câu hoặc hỏi thăm ý kiến, Thẩm Dĩnh cũng luôn luôn vô tình hay cố ý nhìn người kia, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội nói riêng.
Thẩm Dĩnh chưa quên mục đích mình đến đây, tới lúc gấp rút lại vò đầu bứt tai, một giọng nam hơi có vẻ xốc nổi vang lên…
“Cô Thẩm, tửu lượng của cô thế nào?” Bỗng nhiên, Trương Gia Quân ở bên cạnh xích lại gần cô một chút, ở bên tai cô khẽ hỏi.
Hơi thở xa lạ của đàn ông bay vào xoang mũi, lúc đầu Thẩm Dĩnh nhìn về phía Lục Hi, bỗng nhiên giật nảy mình, thân thể run một cái.
Trương Gia Quân cảm nhận được nên đưa tay ra không biết vô tình hay cố ý đỡ ở phía sau lưng cô một chút: “Không sao chứ?”
Thẩm Dĩnh xích người dịch sang bên cạnh, không để lại dấu vết tránh khỏi cánh tay của anh ta, đưa tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa bên tai: “Tôi không sao, tôi đi rửa tay một chút.”
Tùy tiện tìm một cái cớ, Thẩm Dĩnh đi như chạy trốn ra cửa.
Chân trước vừa đi, chưa được nửa phút sau Lục Hi cũng đem ly rượu tây uống một hơi cạn sạch, đi theo ra ngoài.
Trương Gia Quân có chút không hiểu nhìn Lưu Sinh Yên: “Tổng giám đốc Lục sao vậy?”
Lưu Sinh Yên híp híp mắt cười rất gian trá, trong lòng yên lặng vì Trương Gia Quân mặc niệm hai giây: “Anh vừa dọa chạy cô gái nhỏ kia nên bây giờ Tổng giám đốc Lục đi trấn an một chút.”
“…”Trong nháy mắt sắc mặt Trương Gia Quân thảm hại: “Chuyện này, chuyện này. . . Tôi không biết, tôi không biết cô ấy…”
“Đừng hoảng hốt, tôi cũng chưa nói cái gì.” Nói xong, nụ cười trên môi Lưu Sinh Yên càng lớn, cười khiến cho đáy lòng Trương Gia Quân run rẩy.
Lưu Bằng ngồi ở bên cạnh nuốt ngụm nước miếng, may mắn thay, may mắn vừa rồi anh ta không làm gì hết.
…
Sau khi thoát khỏi bầu không khí khó chịu trong phòng, Thẩm Dĩnh đứng trước bồn nước, hứng tay vào dưới vòi nước cảm ứng, mặc cho nước lạnh cọ rửa chỗ cổ tay nơi động mạch đang đập thình thịch.
Cô nhắm mắt cúi đầu, trước mắt đều là thái độ lãnh đạm của Lục Hi ban nãy.
Cô vốn cho rằng bình thường Lục Hi đã đủ lạnh lùng rồi nhưng lại không nghĩ rằng đây chẳng qua mới chỉ là một góc của băng sơn, lúc người đàn ông này quyết tâm không để ý tới mình mới thật sự là lạnh lùng.
Từ khi cô xuất hiện đến bây giờ anh nhìn cô cũng rất ít, dường như căn bản là không hề chú ý tới mình.
Thẩm Dĩnh ngước mắt lên đánh giá người trong gương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay được trang điểm tinh xảo, bộ đồ màu đen vừa vặn làm tôn lên dáng người của cô, nhưng lúc này cô lại không có lòng tin.
Lúc cô đang suy nghĩ xuất thần, bên trong tấm ngăn đang được đóng kín ở phía sau lưng cô bỗng nhiên truyền đến tiếng xả nước, ngay sau đó cô nghe được tiếng của con gái đang cố gắng đè thấp thanh âm: “Ôi, hôm nay Hoàng Gia Hân tới đây đó cô có nhìn thấy không?”
Một người khác phụ họa theo: “Nhìn thấy, cô ta ăn mặc chói mắt như vậy, tôi muốn giả mù cũng không được.”
“Cô có biết cô ta tới đây làm gì không?”
“Tôi làm sao mà biết được, bây giờ cũng không có ai chơi cùng với cô ta nữa, đồ thất bại.” Nói xong, cô gái kia dừng lại một chút, hơi không chắc chắn nói: “Nhưng mà tôi nghe nói, cô ta là vì Lục Hi nên mới tới đây.”
“Lục Hi?”
Vốn Thẩm Dĩnh không muốn nghe lén người khác nói chuyện đang nhấc chân định đi trong nháy mắt lỗ tai lại nghe được tên của anh.
“Đúng vậy, tôi nghe một người bạn nói lại, đêm nay Hoàng Gia Hân sẽ chiếm lấy Lục Hi, cũng không biết sẽ dùng thủ đoạn gì.”
“Cô ta cho là làm như thế Lục Hi sẽ thích cô ta sao? Trừ phi hạ thuốc anh ấy thì may ra còn có có khả năng.” Cô gái kia vừa nói vừa tỏ vẻ không cam lòng: “Cô ta sẽ không thật sự làm như vậy chứ?”
“Ôi, cô nói vậy tôi nhớ ra rồi, hình như cô ta có mua thuốc ở chỗ một người bạn của tôi, cô nói không phải cô ta sẽ…”
Hai người đó còn nói cái gì sau đó nữa nhưng Thẩm Dĩnh đã không còn tâm tư nào để lắng nghe.
Nghĩ đến khả năng anh có thể sẽ bị người ta tính kế, Thẩm Dĩnh sốt ruột không thôi, lập tức đi về phòng nhưng lúc đẩy cửa đi vào lại không nhìn thấy bóng dáng người kia đâu.
“Anh Sinh Yên, Lục Hi đâu?”
Lưu Sinh Yên nhíu mày: “Lúc em đi thì cậu ấy cũng đi theo ra luôn, không phải đi tìm em sao?”
Thẩm Dĩnh nhíu mày, cô muốn nói rõ tình huống cho Lưu Sinh Yên nhưng lại sợ mình làm quạ đen, lắc đầu nói: “Em đi ra ngoài một chút.”
Nói xong, không đợi Lưu Sinh Yên trả lời liền vội vàng đi ra khỏi phòng.
Cô vừa ra ngoài liền nhìn thấy hai cô gái đi ra từ toilet ra, đoán chừng là hai người vừa mới nói chuyện vơi nhau kia, Thẩm Dĩnh kiên định đi theo phía sau hai người kia đến một căn phòng khác.
Cô hít sâu một hơi, đi theo phía sau trực tiếp vào phòng, trong phòng rất tối, lờ mờ có thể nhìn thấy được trên ghế sa lon ngồi ba nam bốn nữ, ánh mắt lại chuyển qua chỗ khác lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.
Ngón tay thon dài của anh đang bưng một ly rượu đang đưa lên trên miệng, thấy cô tiến đến nơi này liền sửng sốt một chút, giống như đang nhớ lại xem tại sao cô lại xuất hiện ở nơi này.
Bỏ thuốc.
Trong đầu hiện lên hai chữ này, Thẩm Dĩnh trực tiếp đẩy người bên cạnh ra vọt tới đoạt lấy ly rượu trong tay của anh, thở hổn hển ép xuống nội tâm đang nôn nóng bất an: “Đừng uống nữa, anh đã uống không ít rượu rồi.”
Anh nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì khẩn trương mà có chút phiếm hồng của cô, chỉ hai giây sau anh lại đẩy tay của cô ra, lấy đi ly rượu trong tay của cô.
Thẩm Dĩnh nôn nóng nói to lên: “Anh không được uống.”
Lục Hi nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô, trong giọng nói đã có sự không kiên nhẫn: “Em ra ngoài đi.”
Đột nhiên xuất hiện một người lạ trong nháy mắt khiến mọi người trong phòng đều trở nên sửng sốt, nhưng rất nhanh mọi người cũng đã kịp phản ứng lại, lúc nghe thấy Lục Hi hạ lệnh đuổi khách cũng đều không khách khí.
“Ôi, cô là ai vậy, đi nhầm phòng à?”
“Cô gái uống nhiều quá sao? Không nghe thấy Lục Hi bảo cô đi ra à, sao vậy, cô tự đi, hay là chúng tôi giúp cô đi?”
Thẩm Dĩnh cũng không quan tâm bọn họ nói cái gì, giằng lấy ly rượu của người đàn ông ngồi bên cạnh.
“Anh Lục, đây là bạn của anh à?” Bỗng nhiên, một cô gái dáng người thướt tha mặc váy liền trễ cổ bó sát đi tới.
Tóc dài, mắt to, vài sợi tóc rơi xuống cũng không ngăn được cảnh xuân lộ ra trước ngực cô ta.
Thẩm Dĩnh nhìn dáng vẻ của cô ta cũng cảm thấy nóng cả người huống chi là đàn ông.
Lục Hi cũng không thèm nhìn cô một cái, chỉ lãnh đạm mở miệng: “Không quen.”
Không quen.
Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng cắn môi, tiếp theo ngắn ngủi nở nụ cười, chỉ là trong lúc cười cũng không hề nhẹ nhõm, cô dời ánh mắt nhìn thoáng qua bên cạnh, rất nhanh lại lần nữa nhìn về phía anh.
Thẩm Dĩnh ơi Thẩm Dĩnh, đến đây làm gì để rước lấy nhục chứ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!