Thẩm Dĩnh bị anh ném lên giường, cơ thể cô nảy trên chiếc giường nệm mềm mại hai lần mới ổn định lại được, cô chưa kịp ngồi dậy đã bị anh đè xuống lần nữa rồi anh nghiêng người hôn cô, dáng vẻ hoàn toàn phóng túng, tuỳ ý làm bậy.
Thẩm Dĩnh bị anh hôn đầu óc choáng váng, đến khi tỉnh táo lại, quần áo ngủ trên người đã không còn.
Ngẩng đầu liền chạm phải đôi mắt đen sâu không thấy đáy của anh, nhìn nội y màu trắng viền ren lộ liễu của cô, màu sắc nơi đáy mắt lập tức trở nên tối hơn, ánh mắt bình tĩnh tựa như không hề di chuyển.
Thẩm Dĩnh bị anh nhìn đến ngại ngùng bèn đưa tay lên che, còn chưa che được đã bị anh chặn lại cố định trên đầu hai người, ánh mắt anh rất lộ liễu, nói là nhìn nhưng lại càng giống như đang thưởng thức một vật anh cực kỳ ao ước.
Thẩm Dĩnh cảm nhận rất rõ ràng dục vọng đang trở nên rõ ràng hơn trong đáy mắt anh, ánh mắt anh như đang bốc hoả khiến cả người cô cũng như muốn bốc cháy.
Hết lần này đến lần khác người này dường như còn ngại không đủ, cố ý cúi người xuống gẩy gẩy dây áo con trên vai cô, tiến đến gần sát tai cô nói: “Đây cũng tính là quà sao?”
Thẩm Dĩnh ghét nhất điểm này của Lục Hi, đương nhiên sẽ không trả lời, biết thì biết thôi còn nhất định phải hỏi ra, muốn cô phải nói thế nào?
Trái lại dường như anh rất vui vẻ, ngực rung lên phát ra tiếng cười êm tai: “Lần sau cần buộc lên người cô cái nơ con bướm nữa, như vậy ‘món quà’ mới hoàn chỉnh.”
Lúc này Thẩm Dĩnh mới biết, trong lòng anh món quà gì cũng không quan trọng bằng việc này.
…
Một khi bị tình dục bao phủ thì rất khó kết thúc, một đêm trầm luân phóng túng, kết quả ngày hôm sau chính là toàn thân đau nhức không xuống được giường.
Chuyện không xuống được giường là chuyện không hề tồn tại trong hai mươi tư năm cuộc đời trước đây của Thẩm Dĩnh, nhưng từ khi quen biết Lục Hi, nó lại trở thành chuyện thường xảy ra như cơm bữa.
Ban đầu cô thật sự là ngày nào cũng nghĩ trăm phương ngàn kế để trốn tránh nhưng dần dần cô lại có chút thích ứng kỳ tích.
Con người quả nhiên là sinh vật sống theo thói quen mà, đến cả Lục Hi cầm thú như vậy cô cũng có thể thích ứng.
Thẩm Dĩnh vô cùng cảm khái, mở mắt ngây ngốc nhìn trần nhà, trong đầu lướt qua hình ảnh không phù hợp lứa tuổi học sinh tối qua, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Đột nhiên, người đàn ông bên cạnh nghiêng người, cánh tay dài kéo lấy vai cô rồi ôm cô vào lòng, sau một đêm râu dưới cằm anh đã bắt đầu mọc ra vài phân, lúc này đâm vào khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Dĩnh có chút ngứa.
Cô rụt cô lại: “Ngứa quá…”
“Tỉnh rồi?” Nghe thấy giọng cô, Lục Hi hơi buông cô ra một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của người con gái: “Mới hơn tám giờ, sao không ngủ thêm chút nữa?”
Thẩm Dĩnh buông tiếng thở dài, vẻ mặt không còn gì lưu luyến: “Trên người rất đau nhức…”
Lục Hi nói: “Tôi giúp em xoa bóp nhé?”
Thẩm Dĩnh lập tức trợn tròn mắt, nói liên tiếp ba lần: “Không cần, không cần, không cần.”
Lục Hi cũng không kiên trì nữa, dù sao lát nữa xoa bóp xong bùng lửa lên thì người chịu khổ lại là anh, dáng vẻ này của cô, anh cũng không nỡ tiếp tục làm khó.
Khó khăn lắm mới có một buổi cuối tuần không cần đi làm sớm, sự nhiệt tình tối qua còn chưa tan đi, hai người ôm nhau nằm trên giường, không ai nói gì, bầu không khí rất tốt, thời gian như muốn dừng lại ngay thời khắc này.
Một lát sau, khi Thẩm Dĩnh mơ mơ màng màng sắp ngủ thì điện thoại ở đầu giường rung lên, cô mở mắt ra thấy Lục Hi lấy điện thoại lại nhìn lướt qua màn hình, lông mày khẽ nhíu, sau đó giọng nói trầm xuống: “Tôi đi nghe điện thoại.”
Anh cầm điện thoại ra ngoài ban công, khi xoay người vẫn không quên kéo cửa lại, ngăn cách mọi âm thanh.
Thẩm Dĩnh nằm trên giường, tầm mắt nhìn theo bóng người đàn ông đang đứng trên ban công, ánh sáng buổi sớm chiếu lên vai anh, cả người dường như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng, anh đưa lưng về phía cô, thỉnh thoảng sẽ nghiêng người lại có thể nhìn thấy anh đang nói gì đó nhưng nội dung cụ thể thì không nghe được.
Chuyện quần áo ngủ còn lại bao nhiêu cũng bị Thẩm Dĩnh ném ra sau đầu, không nhịn được suy đoán rốt cuộc là ai gọi điện tới mà có thể khiến anh nhíu mày trong nháy mắt, khiến anh đưa lưng về phía mình.
Trên ban công, sau khi xác định Thẩm Dĩnh không nghe được nội dung cuộc trò chuyện, Lục Hi mới nghe máy: “Gym ?”
“Hi, là thế này, sáng nay khi kiểm tra theo thông lệ phát hiện tình hình Song Thường không lạc quan cho lắm, kết quả kiểm tra có chút phức tạp, tôi hy vọng cậu và bác sĩ La có thể đến đây một chuyến.” Một tràng tiếng Anh lưu loát từ microphone truyền ra.
Lời này lọt vào tai Lục Hi đủ khiến tâm trạng anh rơi xuống đáy cốc: “Cô ấy làm sao rồi?”
“Tạm thời người không có vấn đề gì, sáng nay Song Thường không cẩn thận bị ánh sáng mặt trời chiếu vào da, bây giờ miệng vết thương vẫn chưa lành, kết quả bước tiếp theo vẫn còn phải đợi hoá nghiệm, tình trạng này trước đây chưa từng xảy ra, cậu biết đấy Hi, cơ thể cô ấy đặc biệt thế nào, chúng ta không thể đánh cược được…”
Người đàn ông nhíu mày: “Sao lại bị chiếu vào da?”
“Không rõ lắm, Song Thường nói cô ấy đã không cẩn thận kéo rèm cửa sổ ra.”
Lời Gym vẫn còn vang bên tai, vừa nãy vẫn còn cảm thấy ánh nắng thật ấm áp, bây giờ đột nhiên lại lạnh như băng, sắc mặt Lục Hi căng cứng, yên lặng lắng nghe, một lát sau rốt cuộc cũng nghe thấy anh nói: “Được, hôm nay tôi và Lệnh sẽ ngồi chuyến bay sớm nhất qua đó, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
…
Mười mấy phút sau anh bước vào phòng lần nữa, vừa vào liền đối diện với ánh mắt dò xét của cô gái nhỏ trên giường.
Lục Hi bất động thanh sắc di chuyển tầm mắt, đôi chân thon dài vài bước liền tới bên giường, mở miệng liền là tin tức xấu: “Tôi phải đi Mỹ công tác vài ngày.”
Thẩm Dĩnh kinh ngạc, chống người ngồi dậy: “Sao lại đột nhiên như vậy?”
“Ừm.” Ánh mắt anh hơi trầm, cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Nhất thời có việc.”
Thẩm Dĩnh nhìn vẻ mặt anh lúc này, rõ ràng vữa nãy vẫn còn nhu hoà mà bây giờ lại trở nên nặng nề, không khỏi hiếu kì hỏi: “Là… chuyện công sao?”
Lục Hi nhìn cô không nói, dường như đang suy nghĩ điều gì, hồi lâu sau mới gật đầu: “Đúng.”
“Khi nào đi?”
“Xế chiều hôm nay.”
“A?” Thẩm Dĩnh hơi nhếch miệng, vẫn không nhịn được kinh ngạc, trong giọng nói mang theo sự mất mát không phát hiện ra: “Như vậy cũng gấp quá nhỉ…”
Cô lại hỏi: “Anh phải đi bao lâu?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!