Vi Dịch Thi lấy khăn che khoé miệng, giấu đi chút thất thố trong mắt.
“Hoàng hậu, người đề cao nhi nữ của ta quá. Tâm Tinh nó vẫn còn nhỏ, cả người lông bông cầm kì thi hoạ không tinh thông một thứ gì. Thường ngày cũng do đại nhân và ta chiều chuộng nó quá khiến nó càng lớn càng không vào nề nếp. Sao có thể vào cung hầu hạ Hoàng thượng được?”
Điềm Tư Tư nhíu mày, vẻ mặt trào phúng nhìn Vi Dịch thị ngồi phía dưới. Chỉ vì không muốn vào cung mà không ngại bôi xấu con gái mình a.
“Vi phu nhân cứ đùa. Ngoài kia ai chả biết Vi tiểu thư tính cách phóng khoáng tốt bụng nhiệt tình. Nàng ấy dù cho không giỏi cầm kì thi hoạ nhưng trong cung không thiếu người giỏi. Trong cung chỉ thiếu người hầu hạ, hiểu được tâm ý Hoàng thượng. Mà Vi tiểu thư từ nhỏ thông minh xuất chúng, chắc chắn sẽ làm Hoàng thượng vui lòng. Ý ta đã quyết, bà cứ về phủ trước ta sẽ thỉnh Hoàng Thượng viết chiếu thư sau.”
Làm sao bà có thể về được? Vi phu nhân sợ hãi lần thứ hai đánh rơi chén trà xuống đất. Bà vội vàng vén tà áo quỳ xuống, giọng điệu run run hoảng sợ.
“Xin Hoàng hậu khai ân, tiểu nữ từ nhỏ không được dạy dỗ sợ là sẽ khiến Đế Hậu phật lòng. Xin người rút lại ý chỉ.”
“To gan.”
Điềm Tư Tư tức giận ném chén trà xuống dưới chân Vi phu nhân khiến bà giật bắn mình.
“Vi phu nhân, hậu cung trống vắng. Nay ta có nhã ý muốn tuyển con gái bà vào cung làm phi tần bà lại từ chối. Rốt cuộc ý nghĩ của bà là gì đây? Hay các người chê vị trí phi tần, muốn vị trí Hoàng hậu của ta?”
Vi Dịch thị mồ hôi đầy đầu. Có cho bà thêm mười lá gan bà cũng không dám mơ tới ngôi vị Hoàng hậu kia. Cả đời bà an phận chăm chồng dạy con, không cầu phú quý sang giàu chỉ cầu gia đạo an yên, con cái được làm điều mình thích.
“Xin Hoàng hậu đừng hiểu lầm. Cả nhà thần thiếp tuyệt đối không có ý mạo phạm người. Chỉ là ước mơ cả đời của Tâm Tinh chính là hành y cứu người. Nhi nữ cũng có mối lương duyên với người khác. Xin Hoàng hậu khoan dung.”
Rầm……Điềm Tư Tư đập bàn, tỏ vẻ giận dữ vô cùng. Ánh mắt nàng tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm người đang quỳ dưới đât. Vi Dịch Thị cảm nhận được ánh mắt đó, toàn bộ thân thể run lên.
“Ý của bà là ta đang ép bà? Vi Dịch thị, bà phải hiểu, vào cung chính là một bước lên làm phượng hoàng. Hơn nữa, phụ thân bà ngày ngày hối thúc Hoàng thượng khai chi tán diệp mà bà lại không chịu san sẻ nỗi lo cho Hoàng thất. Vi Dịch thị, ngươi biết ngươi đáng tội gì không?”
Vi phu nhân nghe lập tức hiểu ý của Hoàng hậu. Xem ra vì phụ thân bà gây áp lực lên Hoàng thượng nên bây giờ Hoàng hậu mới giận chó đánh mèo lên nhà bà.
“Hoàng hậu, thần thiếp đã hiểu ý người. Xin người cho ta chút thời gian. Thần thiếp sẽ khuyên bảo phụ thân không can thiệp vào chuyện hậu cung của Hoàng thượng nữa.”
Điềm Tư Tư thấy bà ta thông minh như vậy cũng vui trong lòng. Nàng không cần mắc công phải diễn kịch nữa a. Bất quá, nàng vẫn nhấp một ít trà che đi vẻ phấn khích trong mắt.
“Ta hiểu tấm lòng làm cha làm mẹ, muốn con mình hạnh phúc là lẽ thường. Nhưng mà thân là thần tử các ngươi cũng phải chia sẻ gánh nặng với Hoàng thất. Ta thấy, chuyện Dịch ngự sử nói rất đúng. Đúng là hậu cung của Hoàng thượng có hơi trống trải nhưng ta lại không yên tâm về các nữ nhân nhà khác. Chỉ có Tam tiểu thư Vi gia là đáp ứng đủ điều kiện, cũng làm ta thích thú. Chắc phu nhân hiểu cho ta chứ?”
————————————————————
Đợi Vi Dịch thị về phủ, không cần quan tâm nàng ta làm gì, Điềm Tư Tư chỉ bình thản đợi tin tốt.
Sau buổi sáng thượng triều hôm sau, Triệu Bình vui vẻ chắp tay sau lưng đi về hậu cung của mình. Vừa đi qua Ngự hoa viên liền thấy Tư Tư đang bế con mình ngắm hoa. Đúng là cảnh đẹp ý vui mà.
“Vẫn là Hoàng hậu của ta thông minh xuất chúng. Sáng nay, Dịch ngự sử không thèm ra mặt cho đám người kia nữa. Chuyện tuyển tú cũng đã lùi vào dĩ vãng rồi. Nàng nói xem, nếu ta thiếu nàng ta làm sao sống được đây?”
Phương Tề phía sau nghe Hoàng thượng nịnh nọt Hoàng hậu mà muốn đỏ mặt già. Sao bệ hạ giữa chốn đông người lại có thể nói mấy lời xấu hổ như vậy chứ?
Đặt Nguyên Duệ vào trong lòng Triệu Bình, Điềm Tư Tư mới chống tay ngắm nhìn hai người.
“Chắc chắn Vi Dịch thị đêm qua đã náo loạn Dịch phủ nên lão ngự sử mới rút lui như vậy.”
“Ha ha ha. Chung quy cha mẹ vẫn thua con cái mà. Tư Tư sau này Nguyên Duệ muốn làm gì ta tuyệt đối cũng sẽ không ngăn cản con, chỉ cần đó là việc không thương thiên hại lý là được.”
Điềm Tư Tư nghiêng đầu nhìn Triệu Bình bế con ngắm từng đoá hoa mẫu đơn nở rộ. Nàng lặng lẽ sờ sờ bụng mình.
Haiz. Chuyện tuyển tú mình một mực ngăn cản thì chuyện khai chi tán diệp phải do một mình mình phụ trách rồi. Đúng là nhiệm vụ “gian khổ” mà.
————————————————————
Quả thực như lời Điềm Tư Tư dự đoán, tối đó sau khi gặp mặt nàng, Vi Dịch thị đã đến Dịch phủ nháo một trận long trời lỡ đất. Bà ta quỳ xuống trước bàn thơ gia tiên khóc lóc inh ỏi không thôi.
“Tổ phụ tổ mẫu người mau hiển linh. Người mau xem phụ thân con ép con phải làm chuyện bất nhân bất nghĩa. Người mau hiển linh a.”
“Con bé này, ngươi đang nói cái gì thế hả?”
Vi Dịch thị lấy khăn chấm nước mắt.
“Còn không phải sao? Cha, người nhúng tay vào chuyện tuyển tú của Hoàng đế. Nay Hoàng hậu muốn Tâm Tinh vào cung. Chúng ta còn có thể nói gì. Đó chẳng phải là giết con bé hay sao? Trời ơi. Con đã tạo nghiệt gì cơ chứ?”
Vi Dịch thị khóc nháo liên tục ba ngày tại từ đường Dịch phủ khiến cho cả nhà gà bay chó sủa. Cuối cùng vì đau lòng con gái và cháu gái, Dịch ngự sử quyết định không nhúng tay vào chuyện hậu cung của Triệu Bình nữa.
Hừ! Điềm Tư Tư quả nhiên danh xứng với thực, lời đồn chẳng sai a.