Lãnh An Thần lật nhìn tấm hình trong tay, cũng không thấy có bất thường gì, hừ một tiếng: “Ngu ngốc!” Liền giơ tay lên, hộp quà nho nhỏ bị ném vào thùng rác.
“Sao anh lại ném của tôi?” Đoan Mộc Mộc chạy tới lượm lại.
“Ngày mai tới công ty với tôi!” Lãnh An Thần vừa cởi quần áo vừa nói.
Đoan Mộc Mộc sửng sốt một chút: “Làm gì?”
“Đương nhiên là đi làm.” Anh quay đầu lại, nhìn cô cười quỷ dị một tiếng.
“Tôi không đi.” Đoan Mộc Mộc không cần suy nghĩ liền từ chối, nhìn nét mặt anh đã trở nên u ám, còn nói tiếp: “Tôi đối với nghiệp vụ trong công ty của anh không có chút hiểu biết, chuyên ngành của tôi là truyền thông, cho nên tôi muốn viết lách hoặc làm phóng viên giải trí.”
Người đàn ông cởi đồ chỉ còn dư lại chiếc quần dài, quay đầu lại, vóc người hoàn mỹ ở dưới ánh đèn nhìn thấy không còn sót chút gì: “Cô muốn làm chó săn?”
Việc tốt như vậy sao vào trong miệng anh sẽ biến thành cái này? Liếc nhìn vóc người khiến cô nuốt nước miếng kia, Đoan Mộc Mộc đỏ mặt, mở to mắt không nhìn anh: “Chó săn thì sao, chó săn thì cũng dựa vào bản lãnh của chính mình mà kiếm cơm!”
Lãnh An Thần cong miệng khinh thường: “Đi công ty làm là ý chỉ của lão phu nhân, nếu như không muốn đi, có thể tự mình đi nói. . . . . . Cô cho rằng tôi đồng ý cho cô đi sao?” Cuối cùng bỏ lại một câu rồi đi vào phòng tắm.
Do lão phu nhân an bài? Sao lão phu nhân này lại thích lo chuyện bao đồng như vậy chứ?
Mặc dù Đoan Mộc Mộc oán trách trong lòng, nhưng hôm sau vẫn phải ngoan ngoãn ngồi lên xe Lãnh An Thần cùng anh tới công ty, bởi vì bây giờ cô hoàn toàn không có quyền lợi nói không, giống như miếng thịt nằm trên thớt, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết!
“Trong công ty cô làm thưư ký hành chánh của tôi, phụ trách sắp xếp tất cả các chương trình cùng tất cả công việc của tôi trong ngày.” trên đường, Lãnh An Thần vừa xem tài liệu vừa nói, “Còn nữa, ở trong công ty cô không phải là thiếu phu nhân, mà chỉ là một nhân viên của công ty.”
“Tôi vốn cũng không phải là thiếu phu nhân.” cô bất mãn cằn nhằn.
Bộp!
Lãnh An Thần khép lại tài liệu trong tay, hai chân thon dài bắt chéo vào nhau: “Lão phu nhân nói thời gian một tháng quá gấp, nên kêu chúng ta ở trong công ty cũng có thể làm!”
“Cái gì?” Đại não của phản ứng chậm lụt.
Nghe cô hỏi như thế, khóe môi Lãnh An Thần lộ ra một nụ cười tà ác, “Làm…..Yêu!”
“Khụ khụ. . . . . .” Đoan Mộc Mộc bị sặc, đến nỗi cảm thấy chiếc xe đang chạy yên ổn trên đường cũng run lên, chắc hẳn lời của anh cũng khiến tài xế xe kinh sợ.
“Lưu manh!” Đoan Mộc Mộc đỏ mặt giống nhuộm son, giận dữ trợn mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Nhưng Lãnh An Thần lại không cho là đúng, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Mộc, đùa giỡn vuốt ve, “Cô cho rằng mình là ai? Cũng chỉ là công cụ sinh con mà thôi.”
Mặc dù Đoan Mộc Mộc vẫn biết mình rất hèn mọn, nhưng những câu nói này của anh vẫn như một cây kim độc đâm thẳng vào trái tim của cô.
Nhìn khuôn mặt đang đỏ hồng của cô trong nháy mắt trở nên trắng bệch, bàn tay Lãnh An Thần hơi rung động, tổn thương cô, châm chọc cô, đáng lẽ anh nên vui vẻ mới đúng chứ, nhưng vì sao khi nhìn thấy cô bị tổn thương, anh lại có chút không chịu được?
Tay buông lỏng, anh sửa lại ống tay áo, “Đoan Mộc Mộc, đây là cái bẫy do cô tự mình đặt ra, vì vậy cô nên suy nghĩ phải làm sao để kết thúc chứ?” Nói xong, lạnh lùng hướng về người tài xế ngồi phía trước mở miệng, “Dừng xe!”
Xe đi mất, Đoan Mộc Mộc bị vứt ở ven đường, rõ ràng đều do anh nhục nhã người khác, nhưng kết quả người tức giận vẫn là anh, cái người đàn ông này chính là con Tắc Kè Hoa.
“Lên xe!” Đang trong lúc Đoan Mộc Mộc đứng ở ven đường, lo lắng tìm kiếm taxi thì một chiếc xe con dừng ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt tuấn tú của Tô Hoa Nam lộ ra, Đoan Mộc Mộc không hề nghĩ ngợi liền xoay người, không ngờ chiếc xe từ từ đuổi theo, “Không muốn anh xuống xe ôm em, thì tự mình lên xe đi!”
Lại bá đạo giống y như Lãnh An Thần, không hiểu sao Đoan Mộc Mộc lại càng thêm ghét, nhưng khi nhìn Tô Hoa Nam thật sự muốn xuống xe, cô lập tức sợ hãi mở cửa xe bước vào.
Không khí trầm lắng trong xe khiến hai người đều không thấy thoải mái, Đoan Mộc Mộc càng thêm hối hận vì đã ngồi lên xe của Tô Hoa Nam, vừa giơ tay muốn quay cửa xe xuống nhưng đã bị người nào đó nắm tay, một dòng điện mạnh mẽ từ đầu ngón tay nhanh chóng lan ra toàn thân khiến cơ thể Đoan Mộc Mộc nhất thời căng thẳng: “Buông tay!”
“Nói cho anh biết, tại sao lại bị gả vào nhà họ Lãnh?” Ánh mắt Tô Hoa Nam nhìn cô, hoàn toàn không thèm quan tâm mình đang chạy xe trên đường, trước sau đều có xe chạy chằng chịt.
Đoan Mộc Mộc khẩn trương nuốt nước miếng, âm thanh trầm nhẹ: “Tô Hoa Nam, tốt nhất anh nên tập trung lái xe!”
“Trả lời anh!” Tô Hoa Nam cao giọng.
Câu nói này của anh chấn động tới đáy lòng của cô, cũng làm vỡ nát sự kiên cường cô dằn xuống đáy lòng: “Được, tôi nói cho anh biết. . . . . . Tôi vì tiền!”
Lời của cô khiến bàn tay đang lái xe của Tô Hoa Nam chợt run lên, lại nghe cô tiếp tục nói: “Ba tôi bị tai nạn xe, sống chết còn chưa biết, cần một khoản tiền lớn để điều trị mới có thể duy trì tính mạng, ba tôi là người thân duy nhất của tôi, vì vậy tôi không thể mất đi ông ấy” Nói xong, hai dòng nước mắt bỗng nhiên chảy xuống.
Sắc mặt của Tô Hoa Nam xám như tro tàn rất khó coi, hoá ra là như vậy !
Trong xe hoàn toàn yên lặng, dường như chỉ nghe thấy tiếng lòng tan nát, của anh và cô.
Một lúc lâu ——
“Bỏ anh ta đi, tiền chữa bệnh của bác trai anh sẽ lo liệu!” Tô Hoa Nam chậm rãi mở miệng.
Đoan Mộc Mộc lạnh lùng cười một tiếng: “Tô Hoa Nam, chẳng lẽ anh không nghe thấy lời nói của lão phu nhân sao?”
“Chỉ cần em muốn rời đi, thì nhất định có thể, trừ phi em. . . . . .” Tô Hoa Nam có chút gấp gấp, câu nói kế tiếp anh không nói ra miệng, cũng không dám nói.
Cô hiểu anh muốn nói gì, lắc đầu một cái, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi sẽ không rời đi, ít nhất tạm thời thì không.”
Cô không cần tới người khi muốn thì tiếp cận mình, khi không cần thì một cước đá văng mình đi.
Câu trả lời của Đoan Mộc Mộc khiến sự tức giận ngấm ngầm trong ngực Tô Hoa Nam bùng phát: “Không rời đi? Chẳng lẽ em đã yêu Lãnh An Thần, hay em đã tham luyến cuộc sống của một thiếu phu nhân?”
Lời nói khó nghe như giẫm nát trái tim của Đoan Mộc Mộc thành từng mảnh nhỏ, cô lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: “Anh nghĩ như vậy, thì chính là như vậy!”
“Em. . . . . .” Tô Hoa Nam tức giận toàn thân phát run: “Thì ra em cũng là loại phụ nữ như vậy, tham phú quý, tình nguyện làm con chó cho bạc tiền, khiến mọi người khi dễ, chà đạp!”
Thì ra, cô ở trong mắt anh là người hèn hạ như vậy sao?
Những ảo tưởng nhớ nhung vẫn còn trong lòng đã tan biến mất, trái tim cô cũng như chìm vào đáy cốc, khổ sở cười một tiếng: “Anh nói đúng!”
Két!
Chiếc xe đột ngột dừng ở đèn đỏ ngã tư đường, Tô Hoa Nam một tay kéo cô qua, kềm chặt trước chỗ ngồi, ánh mắt sáng khóa chặt đôi mắt của cô, “Đoan Mộc Mộc. . . . . .”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!