Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Kim Ngưu bước đi trên con đường làng xa lạ, hắn hỏi về nơi cuối chân trời và ai cũng chỉ đến một hướng chính là biển khơi. Lấy từ trong túi áo ra không còn bao nhiêu ngân lượng nữa, Kim Ngưu nghĩ: "Có lẽ đây chính là nơi cuối chân trời của chúng ta rồi nương tử à!"

Hắn mua một chiếc thuyền gỗ nhỏ rồi nhổ neo đi ra biển khơi, ngư dân bảo: "Mấy hôm nay biển động lắm! Công tử tốt nhất để vài hôm nữa hãy đi!"

Cười cười, Kim Ngưu gật đầu tiếp nhận lời khuyên nhưng vẫn cố chấp nhổ neo rời đi, bây giờ ở lại cũng không còn đủ ngân lượng để duy trì nhiều ngày nữa. Cho nên...

"Nương tử à, ta sắp đến với nàng rồi!"

Lênh đênh trên biển mấy canh giờ, Kim Ngưu chợt dừng lại khi không còn thấy được đất liền nữa. Mặt nước gợn sóng mang theo rất nhiều bóng dáng của các loài vật sống ở biển, hắn đưa tay vốc một tý nước lên rửa mặt. Ánh nắng mặt trời như thiêu đốt đang không ngừng chiếu thẳng vào người Kim Ngưu, chốc sau hắn vì say nắng choáng váng ngất đi.

...

Tỉnh dậy, Kim Ngưu thấy mình đang ở trên một chiếc giường mềm mại, căn phòng xa lạ cùng cách bố trí kỳ quái. Hắn hơi nghiêng người thì cả thân thể cứ lảo đảo, đầu đau như búa bổ mắt chớp chớp ứa cả nước mắt. Bỗng cánh cửa gỗ vang lên, một bóng hình mềm mại uyển chuyển bước vào trên tay cầm theo một mâm thức ăn, nước uống nóng hổi. Người ấy dừng lại bên cạnh Kim Ngưu, lên tiếng: "Thiếu gia người vừa khỏi bệnh không nên cử động mạnh!"

Kim Ngưu quay sang nhìn người con gái xa lạ giật thót, cô ta mặc một bộ đồ cực kỳ mỏng manh mát mẻ, cổ áo khoét sâu để lộ cả đôi gò bồng trắng buốt. Cô nàng này cắt tóc ngắn, môi thoa son đậm, chiếc váy ngắn để lộ cả cặp chân dài trắng không tỳ vết.

Chưa kịp nắm bắt tình hình thì cô ta đã đặt mâm thức ăn xuống chiếc bàn cạnh giường, sau đó tự mình cởi áo ra để lộ đôi ngực khủng không bận yếm đào đang vung lên trước mặt hắn. Kim Ngưu mở choàng mắt, nếu là trước đây thì hắn không hề ngần ngại mà ăn ngấu nghiến, nhưng hiện tại thì không. Do Kim Ngưu nhìn chăm chăm nên cô hiểu lầm ý là thiếu gia muốn được phục vụ trước bữa ăn như thường lệ. Nào ngờ Kim Ngưu chộp cái áo quấn quanh lại người cô: "Này! Ngươi bị điên hả!"

Cô ta bất ngờ: "Thiếu gia!?"

...

Việc thiếu gia nhà họ Kim hôn mê tỉnh dậy sau cơn bạo bệnh không nhớ được gì nhanh chóng lan truyền ra ngoài, không những vậy còn trở thành tâm điểm chính trên các mặt báo. Kim Thị chính là tập đoàn truyền thông lớn nhất nước, ông bà Kim Thị luôn luôn có những cuộc họp báo khắp nơi trên toàn thế giới, chỉ có duy nhất một quý tử ăn chơi liêu lỏng không lo học hành. Cho nên đại thiếu gia Kim Ngưu từ bé đã sống trong căn biệt thự Kim Thị cùng với rất nhiều người hầu kẻ hạ. Đại thiếu gia tính tình nổi loạn, đàn đúm gái gú hết cỡ. Trong biệt thự lúc nào cũng phải có người túc trực mỗi lúc thiếu gia muốn được phục vụ, gái qua tay hắn biết bao nhiêu, tất cả đều là hàng tuyển chọn sạch đẹp an toàn lại rất biết nghe lời. Kim Ngưu nghe thấy lại thấy giống bản thân mình ngày trước bất giác không khỏi thở dài thườn thượt ngao ngán.

Kim Ngưu đã ở đây hai tháng, ban đầu ai cũng tưởng hắn điên rồi nhưng bác sĩ lại bảo thần kinh hắn hoàn toàn bình thường không tổn thương hư hại gì cả. Bác sĩ bảo đây có thể là do tác dụng phụ của loại thuốc mà Kim Ngưu từng sử dụng trước đây.

Hắn ngồi trên chiếc xích đu trong vườn nhà, căn biệt thự Kim Thị này to thật, dù rằng vẫn nhỏ hơn phủ Kim Vương một chút. Đang lúc buồn chán thì Kim Ngưu nghe thấy những giọng nói chanh chua vang lên ở phía phòng bếp nằm tách biệt nhà chính.

"Ôi trời! Mày không biết chiều chuộng thiếu gia, bị thiếu gia đuổi đi. Tao thấy thương nên mới giữ lại ở bếp mà mày còn không biết thân biết phận, mày biết cháo yến thượng hạng này mắc đến cỡ nào không mà dám ăn vụn hả?"

Không ai trả lời. Giọng quát tháo ấy lại vang lên: "Lương tháng này coi như trừ vào chén cháo yến này!"

Bây giờ mới có người trả lời, chất giọng nghèn nghẹn, hình như người đó đang khác: "Đừng mà chị Lý, em... em đang có thai... em..."

Người quát lớn kia là chị Lý, bếp trưởng của nhà Kim Thị, người ấy nghiến răng nghiến lợi gằn giọng tra hỏi: "Là con của ai?"

"Của... của thiếu gia... lần ấy em không muốn thiếu gia xuất vào bên trong nên đã cắn... nên thiếu gia mới đuổi em đi... nhưng em ngăn không kịp!" Người con gái ấy rưng rưng nước mắt, ôm bụng khóc nức nở.

"Tao đã bảo mày với đám người kia mỗi lần phục vụ thiếu gia xong là phải dùng thuốc tránh thai sao? Biết bao nhiêu người không dính sao mày lại để dính hả con? Lần này chết mày thật rồi! Mà sao mày biết có thai?"

Cô gái ấy khóc lớn hơn nữa: "Em bị đuổi đi không ai đưa thuốc, em cũng chỉ biết trốn trong bếp đâu dám ra ngoài! Ba tháng nay em ốm nghén lại không gặp bà dì."

Kim Ngưu đi đến nơi phát ra tiếng cãi lộn, hắn chỉ trông thấy chị Lý và bóng lưng gầy guộc đang run lên của cô gái tội nghiệp. Chị Lý dùng ngón trỏ chỉ lên trán cô: "Mày mồ côi từ bé nên tao thương, cái gì tao cũng bao che giúp đỡ cho mày mà giờ mày hại mày đã đành mày còn hại cả tao đây nè! Thiếu gia biết được sẽ đánh mày đến mức sảy thai mất. Ông bà chủ biết chắc chắn sẽ cho người giết mày đó con à!"

Chị Lý trong có vẻ khá lớn tuổi nhưng da dẻ vẫn căng mọng, chắc có lẽ lúc trẻ chị ta rất đẹp.

Người ấy vội quỳ rạp dưới đất sụt sùi ôm lấy chân chị Lý: "Chị Lý ơi! Giúp em với! Cứu em!"

Chị Lý đấm ngực: "Song Tử ơi là Song Tử!"

Kim Ngưu mở trừng mắt nhắc lại cái tên mà chị Lý vừa thốt lên: "Song Tử?"

Kim Ngưu ba chân bốn cẳng tiến tới, chị Lý vừa thấy bóng dáng Kim Ngưu đã vội vàng túm lấy áo Song Tử kéo ra sau lưng, môi chị hé mở định biện hộ cho cô thì hắn đã ngăn lại.

Song Tử lúc này xuất hiện trước mặt Kim Ngưu, khuôn mặt này, vóc dáng này... đúng thật sự là của nàng.

Cuối cùng hắn cũng đi được đến phía cuối chân trời đoàn tụ cùng nàng rồi, Kim Ngưu tiến tới nắm lấy cổ tay Song Tử. Song Tử hoảng loạn vừa hét vừa khóc: "Thiếu gia tha mạng, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Thiếu gia tha mạng!"

Chị Lý cũng cuống quýt lên tha thiết xin: "Thiếu gia nể tình tôi làm cho gia đình mình bao năm qua tha cho con bé một lần... Tôi... tôi hứa sẽ giải quyết sạch sẽ... không để lại hậu họa gì!"

Kim Ngưu nheo mắt: "Giải quyết!"

"Vâng, giải quyết đứa trẻ sạch sẽ!"

Đôi mắt Kim Ngưu long lên tia máu đỏ tức giận: "Không được, không ai được chạm đến cô ấy!"

Hắn dùng lực kéo mang Song Tử vào lòng, hắn ôm chầm lấy cô, vuốt ve tấm lưng gầy đang run lên không ngừng: "Tôi nhất định phải lấy em làm vợ!"

Lời đó của Kim Ngưu như sét đánh ngang tai không ai dám tin đây là sự thật, Song Tử bất ngờ: "Hả?"

Kim Ngưu nới lỏng đôi tay để nhìn rõ khuôn mặt Song Tử hơn, càng nhìn càng không thể lầm, đây chính là nàng, là nương tử của hắn: "Tôi phải lấy em, em phải sinh con cho tôi!"

...

Song Tử không thể tin được một bước lên mây, mới hôm nào còn bị thiếu gia đánh đến mức máu thịt lẫn lộn lê lết ra cửa cầu cứu chị Lý mà nay cô lại được nằm trên giường Kim Ngưu. Hắn ôm chặt lấy cô không buông, đã hơn một tuần qua hắn không khi nào rời cô, nửa bước cũng không cứ như hình với bóng.

Tất nhiên ngay ngày đầu gặp lại Kim Ngưu đã dắt Song Tử lên phòng sau đó mần một trận cho đỡ nhớ thương thèm thuồng. Do Song Tử đang mang thai nên Kim Ngưu không thể mỗi ngày một hiệp hay chục hiệp mỗi ngày được. Hôm nay, Kim Ngưu cũng đòi hỏi một chút, sau khi mây mưa nhẹ nhàng hắn liền ôm cô vào lòng yêu thương hôn khắp mặt cô.

"Thiếu gia... à không Kim Ngưu."

"Hử?"

Kim Ngưu căn dặn không cho cô gọi hắn là thiếu gia nữa, vì cô là vợ của hắn mà.

"Ông bà chủ biết được thì sẽ như thế nào!?"

"Kệ họ, anh chỉ cần có em thôi!"

Kim Ngưu tỉnh lại không những tính khí thay đổi mà sở thích cũng bị. Song Tử cứ sợ ông bà chủ trở về sẽ giết chết cô, nhưng khi chị Lý thông báo tin vui cho cô rằng. Ông bà chủ nói: "Kim Ngưu không ăn chơi biết lo học hành, gia đình sự nghiệp thì cưới ai cũng được."

Có vẻ quý tử này đã làm cha mẹ mình mệt mỏi đến nhường này.

Thế nhưng, trước một tuần tổ chức lễ cưới thì có sự cố xảy ra. Một cô gái lai xưng Candy Trương xuất hiện trước biệt thự bảo là bạn gái chính thức của Kim Ngưu, và cô ta cũng đang mang thai con của hắn.

Ba người ngồi ở phòng khách, Candy ngồi cạnh Kim Ngưu choàng ôm lấy tay hắn, nũng nịu: "Người ta mang thai đã năm tháng rồi đấy! Lúc đó thai em được bốn tuần hơn, anh bảo đưa người ta gặp cha mẹ để tính chuyện cưới hỏi. Tự dưng mất tích, xong hôm nay rần rần báo chí thông báo anh sắp kết hôn với người phụ nữ thấp hèn này?"

Bụng ả to hơn Song Tử, đoán chừng cũng năm sáu tháng thật, con lai nên nhan sắc phải nói là đẹp mê hồn. Ả chỉ tay về phía cô xỉa xói: "Muốn dùng con để đe dọa Ngưu Ngưu à!?"

Từ Ngưu Ngưu thật khó nghe, và không thể chấp nhận được khi ả gọi Song Tử là thứ thấp hèn, còn cô vẫn cúi gằm mặt không dám hé môi. Nhìn dáng vẻ cam chịu đó mà Kim Ngưu nhói lòng, ngày trước cô cũng vậy bây giờ cũng thế, sao cứ tự mình nhận lấy chứ? Kim Ngưu ở đây với Song Tử kia mà!?

Hắn hất tay ả Candy Trương đỏng đảnh ra, nắm lấy tay Song Tử đang đứng kéo vào lòng, cô vì bị lôi nên ngồi lên chân hắn, bất ngờ cô định vùng đứng dậy thì Kim Ngưu đã lên tiếng: "Đây là vợ của tôi, cô không được quyền nói những lời nhục mạ đó!"

Candy bị người yêu đẩy ra còn ôm kẻ hầu người hạ vào lòng xưng vợ, ả đay nghiến đứng phắt dậy dậm chân: "Anh không thương tôi ít nhất cũng phải nghĩ đến con anh chứ!?"

Kim Ngưu "hừ" lạnh rồi đáp: "Tất nhiên! Sinh ra đi rồi xét nghiệm, nếu đúng là con tôi thì tôi sẽ lo cho nó đầy đủ. Còn hiện tại vợ tôi cũng đang mang thai, cô đừng làm kinh động đến tâm trạng của cô ấy! Mời cô về!"

Đến đây cũng hai tháng rồi, hắn cũng biết cái gì gọi là xét nghiệm ADN, do lúc hắn phát rồ ông bà Kim có nhờ bác sĩ làm xét nghiệm coi có phải con trai mình thật không hay người giống người.

Ả Candy tức giận để đỏ bừng mặt chỉ tay: "Được! Anh được lắm!"

Bóng ả dùng dằng bỏ về, Kim Ngưu vẫn giữ một bộ dáng mặc kệ ả điên lạ lẫm ấy.

Song Tử nằm trong lòng Kim Ngưu trái tim bỗng hân hoan lạ kỳ, đại thiếu gia ác ma thật sự thay đổi rồi, vòng tay rộng vững chãi thật ấm áp.

Kim Ngưu cười cười thỏ thẻ vào tai Song Tử: "Mình lên giường khởi động nhẹ lần nữa nhé!"

Mặt Song Tử đỏ hơn cả cà chua chín, khẽ gật đầu: "Vâng."
Nhấn Mở Bình Luận