Thiên Bình ngán ngầm nhìn ba bố con. Phải nhìn mặt một Thiên Yết đã quá chán, nay còn sinh ra thêm hai cái bản sao của hắn, một chút cũng không giống cô là như nào. Nên nói là gien hắn mạnh hay gien cô yếu?
Đứa lớn Nam Cung Nhạc có cố mấy cũng chỉ soi ra được cái nốt ruồi trên ngực và cái mắt là giống cô, còn lại đều là giống ông hàng xóm!
Sự tủi thân càng dâng trào khi nhìn đến đứa thứ hai Nam Cung Vũ, một chút cũng không có điểm giống. Cô phải làm sao đây, sống với ba bản sao của Nam Cung Thiên Yết thì sao mà chịu nổi.
" Em lại làm sao? " Thiên Yết đang ăn cơm mà chẳng thể chịu nổi ánh mắt của cô, đành bất đắc dĩ buông bát đũa xuống ôm cô.
" Mẹ lại đang oán ba vì bọn con giống ba đấy. " Nam Cung Nhạc quá quen rồi, mẹ được các cô miêu tả rõ là xinh đẹp và thông minh. Sao bây giờ lại thành hình tượng khác rồi? Chẳng nhẽ do ba.
" ... " Thiên Yết cười cười, giống anh cũng đâu phải điều anh muốn. Giống cô một chút có phải dễ thương hơn không, mà tốt nhất là con gái!
" Vợ, hay sinh thêm đứa nữa đi. Chắc chắn đứa thứ ba giống em, anh hứa..." Vừa nói Thiên Yết lại theo thói quen mà hôn hôn cô, Thiên Bình cũng không phản kháng. Có lẽ do đã qua nhiều năm, cô cũng đã dần chấp nhận với điều này và dường như cô cũng có tình cảm với Thiên Yết.
" Không! Hứa với hẹn, anh giỏi thì đẻ đi. "" đẻ thêm đứa thứ ba? Đừng đùa, sinh đôi phải mổ bụng đã quá đau đớn rồi. Cô không dại thêm lần nữa đâu.
"..." Hai cái bóng đèn nào đó cảm thấy chính mình tốt nhất là nên im lặng!
hai đứa cảm thấy mình đã đầu thai nhầm chỗ.
-----
Nhân Mã đi xuống lầu, dường như thời gian qua đi mà không để lại dấu vết trên mặt của cô nàng. Vẫn là vẻ đẹp tươi sáng, năng động trước đây chỉ là chúng pha thêm một chút trưởng thành và cao quý.
" Sao không sinh thêm đứa nữa?" Cô cười
" ? " Thiên Bình vẻ mặt khó hiểu.
" Tao nghe thằng Yết kể rồi, làm thêm đứa con gái nữa cho đủ bộ. Như ông Sư Tử nhà tao kìa, yêu con gái hơn mạng " Nhân Mã vừa kể vừa bĩu môi. Con gái vừa giống cô vừa giống Sư Từ, anh chàng cũng chỉ toàn gọi con bé là tiểu áo bông cũng làm cô buồn cười.
" thôi thôi, chả phải bây giờ sống thích hơn sao, không nên vướng thêm vào một cái rắc rồi làm gì" Thiên Bình lắc đầu, cương quyết cự tuyệt.
" đi từ từ thôi. " câu chuyện giữa hai bà mẹ đang nói dở dang lại vang vọng đến tiếng Xử Nữ, cô đi chầm chậm từ cửa vào, trên tay dìu dắt thêm một người nữa. Đó là bà bầu Song Ngư.
" đã được 8 tháng rồi nhỉ, nhanh thật. sao mình đã già vậy rồi. " Nhân Mã chợt nhật ra một sự thật, mặt cô dang xệ xuống!
" còn đòi trẻ trung với ai nữa, à mà Song Ngư này, có cần phải thuê trước bảo mẫu không, cũng 8 tháng rồi còn gì. " Thiên Bình chống cằm nhìn chằm chằm cái bụng phình lên của Song Ngư. Cô nàng cảm thấy trong lòng như được sưởi ấm, cười lớn : "Song Tử lo hết rồi, sao mọi người phải lo lắng đến thế? còn sớm mà?"
" cũng không sớm, khi tao sinh thằng Nhạc với thằng Vũ, ba chúng nó còn mua hẳn một con ngựa cơ"
"?" Song Ngư
" rồi bây giờ dùng tới không. " Xử Nữ cười, Ma Kết nhà cô cũng không khá hơn lắm. Hi vong là con gái đến mức mua hết cả váy rồi, cuối cùng lại sinh ra con trai. Lòng tin tưởng của hắn bị đả kích một cách nghiêm trong khiến cô hả buồn cười.
như chợt nhận ra gì đó, Song Ngư thắc mắc : " Cự Giải với Bạch Dương đâu rồi? ""
" Cự Giải còn chăm con nhỏ, Bạch Dương với Bảo Bình còn đang bận bồi đắp tình cảm, nó kêu bận. " Nhân Mã tặc một tiếng, chán nản trước sự thiếu nghị lực của bạn Dương mà không thể nói thành lời.
" bà chủ, bà chủ... " vũ Linh hấp tấp chạy vào, trên mặt tràn thần sắc vội vã " người bên nhà cũ báo ... "
Nhân Mã đột nhiên căng thẳng, ánh mắt dao động liên tục quay qua nói nhỏ với Thiên Bình.
" cô ta thoát rồi! "
" !! "
" tao có việc rồi, chúng mày ở lại chơi. " Thiên Bình vội túm chiếc áo len màu be của mình mặc lên người, nó được kết hợp với một chiếc váy trắng dài xẻ ngực cùng ôm thân làm tôn lên hình dáng lả lướt của chủ nhân nó.
Cô lục chiếc túi sách ra một cái điện thoại thời thượng, nhanh tay ấn ra dòng số dài của Thiên Yết. Âm thang tiếng điện thoại vừa vang lên một hồi đã có người tiếp máy, giọng nói trầm ấm lại không thể đả động được vào cô.
" Cô ta... "
" Anh biết rồi, giờ em về đi. Chúng ta sẽ nói chuyện. "