Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hà Thành, thành chủ Lý Hồng Hà quỳ trước một người trẻ tuổi đang ngồi chống cằm nhắm mắt như đang ngủ say trên ngai vàng. Người này gương mặt vô cùng anh tuấn, thân mặc hoàng bào, khắp người tỏa ra khí thế đế vương, vừa trí tuệ vừa uy quyền, có thể khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng có cảm giác muốn quy phục.

Tông chủ Hoàn Kiếm tông Lý Đại Hùng bước vào, cũng quỳ một chân trước người trên ngai vàng rồi hỏi Lý Hồng Hà: "Ta nghe nói Lung Linh bỏ đi rồi?"

Lý Hồng Hà gật đầu.

"Đi đâu?"

"Địa Tâm Cảnh." Lý Hồng Hà đáp.

"Địa Tâm Cảnh? Nó vào đó để làm gì?" Lý Đại Hùng hỏi.

"Nó nói... để giết một người..." Lý Hồng Hà đáp, vẻ mặt âu sầu.

"Ai?" Đại Hùng ngạc nhiên, gã biết đứa cháu gái nuôi của mình rất hiền lành dễ mến, sao đột nhiên muốn đi giết người?

Lý Hồng Hà lắc đầu, ánh mắt hoang mang: "Em không biết... Kể từ cái lần thần lôi giáng lâm, nó như dần trở thành một người hoàn toàn khác... Em sợ rằng nó đã... đã bị vị Thần nào đó cướp lấy thể xác..."

"Làm gì có chuyện đó? Sao em nghĩ vậy?" Đại Hùng hỏi.

"Vì có một vài lần, em gọi tên Lung Linh, nó không nghe, em gọi tên Triệu Nhị, nó nhìn em và nói: Mẹ, tên cha nuôi đặt cho con không phải Triệu Nhị, mà là Triệu Đệ Nhị. Nhưng tên thật của con là..."

"Lam Ngân."

"Vậy sao? Biết đâu con bé tinh thần không ổn định nên nói bừa..." Lý Đại Hùng xoa cằm đoán.

"Em không biết, nhưng không ai biết con bé bỏ đi khi nào, chỉ vỏn vẹn mảnh giấy đừng lo đêm nay con đi chơi xa... em nhầm, chỉ để lại mảnh giấy nói phải đi giết một người."

Lý Đại Hùng đoán: "Ai mà phải vào Địa Tâm Cảnh? Chẳng lẽ nó muốt giết Võ Phi Dương?"

Hồng Hà lắc đầu: "Có lẽ không phải, từ chuyện lần trước, nó rất buồn nhưng không hề hận Võ Phi Dương, chỉ luôn tự trách mình."

Sau đó Hồng Hà nhìn lên người ngồi trên ngai vàng và nói nhỏ: "Vốn em định dẫn nó đến đây diện kiến thái tử, hy vọng thần thái của người sẽ khiến nó quên đi Võ Phi Dương..."

Lý Đại Hùng trầm ngâm rồi nói: "Khi bí thuật Thiên Tuế chấm dứt, thái tử Thần Vũ đứng dậy từ ngai vàng để thu hồi thiên hạ triều Lý, nếu Lung Linh được làm một hồng nhan bên cạnh người thì còn gì vinh dự bằng? Nhưng mà..."

"Anh lo cho Sùng Hạo?" Hồng Hà hỏi.

Lý Đại Hùng khẽ gật đầu: "Phải, ta xem nó như con ruột, luôn tự hào về nó và muốn nó thay ta thống nhất đất nước... Phải chi ta vẫn như một năm trước, không hề hay biết có một thái tử Lý Thần Vũ đang ngủ say trên chiếc ngai Thiên Tuế..."

Lý Hồng Hà cười nói: "Vô vọng, Sùng Hạo thì sao chứ? Cứ cho rằng thái tử Thần Vũ không ra tay với hắn, nhưng còn đến bốn đại sinh mệnh bí thuật khác. Khi những thiên tài xuất chúng nhất mọi thời đại xuất thế, thì Sùng Hạo có cơ hội xưng bá sao? Thay vào đó, em mong hắn phò tá cho thái tử, trở thành một thanh kiếm sắc trong tay người."

Lúc này, Thần Kim Quy vô tình bay ngang phủ thành chủ Hà thành, dựa vào khả năng của Thần nghe được tiếng nói của Lý Hồng Hà liền mỉm cười tự nói: "Năm đại sinh mệnh bí thuật thì đã sao? Bản thân Sùng Hạo vốn có thể xem là một sinh mệnh bí thuật sống đấy thôi."Đấu trường vượt ngục rung chuyển trong tiếng hò hét vang dội của những khán giả cuồng nhiệt, ba người Dương, Đoạn Tuyệt và Thích Đông ngồi dưới cột cờ chờ đợi sự xuất hiện của cai ngục cuối cùng.

Bình luận viên hưng phấn gào thét: "Cai ngục cấp mười đang tiến đến trung tâm đấu trường, liệu đây sẽ là cuộc vượt ngục thành công đầu tiên trong lịch sử hay nhóm ba thiên tài sẽ dừng bước với kỷ lục vượt qua chín cấp cai ngục?"

"Ủa?" Đột nhiên bình luận viên ủa lên một tiếng rồi im lặng

Ngay sau đó, Dương cũng ủa lên một tiếng, sau đó hắn nhổm dậy nhìn xuống vị trí hắn vừa ngồi.

"Sao ở đây có cái lỗ này!" Dương chỉ vào cái lỗ nhỏ trên bệ đá.

"Giống như lỗ khóa." Thích Đông nói.

Ba tên liền nhìn nhau, cùng nghĩ đến chiếc chìa khóa đen.

"Thử xem!" Đoạn Tuyệt nói.

Dương liền lấy chiếc chìa khóa đen ra nhưng ra vẻ sợ sệt không dám mở. Sau cùng Đoạn Tuyệt là người thử.

Dương và Thích Đông đã chạy xa trăm mét trong khi Đoạn Tuyệt thì cắm lỗ khóa trong tư thế quay đầu chuẩn bị bỏ chạy.


CẠCH!

Âm thanh như ổ khóa mở phát ra trong khi Đoạn Tuyệt chạy như bay ra xa khỏi cột cờ.

Nhưng dường như không có gì đáng sợ xảy ra như bọn Dương tưởng tượng, chỉ có bệ đá dưới chân cột cờ dần trồi lên và thu nhỏ lại bằng kích thước một chiếc bàn đá tròn. Đồng thời, lá cờ bay đi, cột cờ cũng dần thu ngắn thành hình dạng như một khúc côn ngắn màu đen.

"Đó là gì? Thần bảo trong lời đồn?" Cả khán giả lẫn Đoạn Tuyệt, Thích Đông đều không biết, vì chưa có ai từng tìm được chìa khóa màu đen thì nói gì đến chuyện mở khóa.

Lúc này, mặt đất rung chuyển khi một thân hình khổng lồ cao hơn mười mét bước về phía bọn Dương.

"Tên này thuộc Khổng Nhân tộc sao?" Thích Đông trợn mắt hỏi, trong đầu vẫn chưa quên ký ức đau đớn bị gã cai ngục khổng lồ này bán hành.

Đoạn Tuyệt bước ra đối diện với gã khổng lồ, không chút lo sợ.

Bình luận viên cố gào rú trong tiếng hò hét như sóng thần của khán giả: "Cuộc đối đầu được chờ đợi nhất! Nhất Đao Đoạn Tuyệt đấu với cai ngục cấp mười! Liệu Nhất Đao có làm nên lịch sử?"

Lúc này, một cột sáng đỏ tía bắn thẳng lên bầu trời nhân tạo của Thế Giới Ngầm.

"Đó là... Dấu hiệu Địa Tâm Cảnh khai mở!" Thích Đông nói.

"Hừ! Vậy dọn dẹp sớm rồi đi nào!" Đoạn Tuyệt vừa ngước nhìn gã cai ngục khổng lồ vừa nói.

"Tốt thôi!" Gã cai ngục đáp lại, giọng ồm ồm vang vọng.

Nói xong, gã cai ngục cúi người giơ bàn tay khổng lồ định tóm lấy Đoạn Tuyệt với tốc độ nhanh không tưởng so với kích thước cơ thể.

Đoạn Tuyệt lạnh lùng nhìn bàn tay chộp tới mình, trong chớp mắt, hàng trăm sợi gân đen đồng loạt nổi lên trên khắp người Đoạn Tuyệt, khiến hắn như khoác lên mình một bộ giáp đen kì dị.

Sau đó bàn tay của cai ngục chụp vào vị trí Đoạn Tuyệt đang đứng.

BINH!

Âm thanh không liên quan đến những gì mọi người tưởng tượng, bất ngờ hơn nữa là, âm thanh đó phát ra từ trên đầu gã cai ngục, cái đầu gã đang vẹo sang một bên chưa rõ nguyên do. Sau đó, cánh tay tưởng chừng vừa tóm được Đoạn Tuyệt mở ra, nhưng không có Đoạn Tuyệt bên trong.

"Nhanh quá!" Thích Đông kinh hô.

Lúc này, mọi người mới thấy Đoạn Tuyệt đang từ trên không rơi xuống, hóa ra trong chớp mắt, hắn đã nhảy lên cao thoát khỏi cú chộp của cai ngục và tung một đá vào đầu gã. Khiến cái đầu khổng lồ nghiêng hẳn sang bên.

Nếu so với một người bị phong ấn thực lực còn Linh Vương cấp một thì Đoạn Tuyệt nhanh đến không tưởng.

Nhìn thấy Đoạn Tuyệt từ trên không rơi xuống, cai ngục liền tung nắm đấm khổng lồ vào Đoạn Tuyệt.

Đoạn Tuyệt vung đao cản đòn, nhưng thanh đao không cắt nổi da tay gã cai ngục và gãy nát, Đoạn Tuyệt trúng đòn văng mạnh ra xa hàng chục mét.

Gượng dậy, Đoạn Tuyệt nhìn cán đao đã gãy có dán nhãn hiệu của Thần Kim Tháp, Đoạn Tuyệt nhanh tay xé nhãn hiệu này và lộ ra một nhãn hiệu khác, liền mắng: "Hừ hàng của Tân Bảo Xưởng mà dám đội lốt Thần Kim Tháp! Khốn nạn thật mà!"

Lúc Đoạn Tuyệt đang nói, gã cai ngục khổng lồ nhảy mạnh lên cao rồi giẫm xuống đùng vị trí của Đoạn Tuyệt, gây ra một vụ động đất nhỏ quanh đấu trường.

Nhưng như giẫm phải đinh, chân gã cai vừa giậm vào Đoạn Tuyệt liền bị Đoạn Tuyệt đấm bật ngược lên.

Cai ngục mắt thăng bằng nghiêng người ra sau, Đoạn Tuyệt nhanh như chớp phóng lên nắm tóc kéo gã ngã xuống, va cái đầu to lớn vào bệ đá, khiến khúc côn đen văng ra, Thích Đông liền chạy theo nhặt.

Nhặt được khúc côn, Thích Đông kinh hô: "Linh lực cấp Chúa Tể! Cây côn này mang linh lực cấp Chúa Tể!"

Với khả năng hiện tại của Dương không thể cảm nhận hay phân biệt linh lực cấp Chúa Tể, nhưng bằng kinh nghiệm chinh chiến, Thích Đông lại có thể đoán ra.

Cầm cây côn trên tay, Thích Đông tràn đầy tự tin gọi: "Đoạn Tuyệt lui ra, để ta kết liễu hắn!"

Nói đoạn, Thích Đông cầm côn nhảy thẳng về phía đầu gã cai ngục, tay hắn hóa thành kim cang ngân thể màu bạc, đem khúc côn đen gõ tới tấp vào đầu gã cai ngục.


Cốc cốc cốc...

Âm thanh như gõ mõ vang lên liên hồi, nhưng gã cai ngục chỉ ngơ ngác nhìn Thích Đông như nhìn trẻ trâu nghịch dại.

"Ủa? Sao không có tác dụng? Linh lực cấp Chúa Tể đâu hết rồi?" Khoái trá gõ một hồi, Thích Đông mới nhận ra tình hình.

"Óe!" Rồi Thích Đông ré lên một tiếng như lợn thiến vì bị bàn tay khổng lồ của cai ngục vả bay.

"Khúc côn đó không có tác dụng với cai ngục! Làm gì có chuyện đơn giản như vậy!" Đoạn Tuyệt bình tĩnh nói, giờ đây gân đen đã nổi đầy khắp toàn thân Đoạn Tuyệt, và Dương phát hiện ra trên mắt Đoạn Tuyệt nhỏ hai hàng lệ máu.

Uỳnh một tiếng, Đoạn Tuyệt như biến mất trước mặt Dương, sau đó, gã cai ngục vừa đứng dậy như bị thứ gì va phải, ngã người ra trước.

BINH!

Chưa kịp ngã hết, cai ngục lại bị một va chạm khủng khiếp vào sau chân làm gã khụy một gối xuống.

BINH! BINH! BINH!

Liên tục là những va chạm gần như vô hình tấn công vào khắp thân thể cai ngục khiến toàn thân gã đầy những vết lõm sâu.

Những va chạm là do Đoạn Tuyệt gây ra bằng tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức cai ngục cấp mười chênh lệch mười cấp Vương mà không thể bắt kịp, khi hắn vung tay muốn cản đòn thì Đoạn Tuyệt đã đánh trúng mục tiêu.

"Kết thúc thôi!" Đoạn Tuyệt lúc này xuất hiện trên đầu gối của cai ngục, hắn đạp mạnh vào đầu gối gã rồi biến mất.

BINH!

Ngay khi Đoạn Tuyệt biến mất, cằm của gã cai ngục bị móp hẳn vào trong, dư lực làm đầu gã ngửa lên trời.

Đoạn Tuyệt từ trên rơi xuống đáp vào giữa trán cai ngục, nắm tay hắn bóp chặt, dồn sức tung một đấm vào giữa trán gã cai ngục khổng lồ.

BINH!

Một đấm cực kì khủng khiếp của Đoạn Tuyệt vào đầu cai ngục cấp mười gây ra một vụ chấn động toàn đấu trường, cây cối xung quanh rung lên xào xạc.

Đầu của cai ngục cấp mười lõm còn một nửa, từ chỗ nắm đấm của Đoạn Tuyệt đấm vào bốc khói nghi ngút.

Đoạn Tuyệt nhảy xuống đất, quay lưng đi, để lại gã cai ngục khổng lồ quỳ cùi đầu sau lưng...

Tiếng khán giả hò hét inh trời, cái tên Nhất Đao Đoạn Tuyệt không ngừng vang lên khắp Thế Giới Ngầm.

Nhưng bình luận viên vẫn chưa công bố kết quả, và không có cánh cổng nào hiện ra để cấp cứu cho cai ngục như trước đó...

Và đột nhiên, một âm thanh máy móc vang lên từ phía gã cai ngục, rồi ngay vị trí ngực trái của gã xuất hiện một cái khe.

Cái khe hé mở dần, lộ ra bên trong là một người đang ngồi trong một gian phòng như buồng điều khiển.

Người bên trong ngực gã cai ngục khổng lồ cũng mặc cảnh phục, gã vừa xoa đầu vừa bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Ê ẩm hết cả người!"

Đoạn Tuyệt, Thích Đông tỏ ra ngạc nhiên, cả khán giả cũng kinh ngạc không kém.

"Kẻ đó là ai? Tưởng cai ngục cấp mười bị đánh bại là xong rồi?"

Lúc này, bình luận viên như đã chuẩn bị trước, liền lập tức hô vang: "Vâng thưa quý vị! Chúng ta vừa chứng kiến màn thể hiện tuyệt vời của Đoạn Tuyệt, và xin thưa, hình dạng khổng lồ kia thực ra không phải hình dạng thật của cai ngục cấp mười mà là một bảo vật!"

"Bảo vật?"

"Phải, một sản phẩm được sáng tạo hoàn toàn bởi Tân Bảo Xưởng, dựa trên hình tượng Phù Đổng Thiên Vương, bộ giáp Thánh Phù Đổng mô phỏng năng lực khổng lồ hóa, tạo thành một lớp phòng ngự cực dày, cực mạnh và là một lớp ngụy trang lợi hại."


Nghe bình luận viên quảng cáo, kẻ vừa bước ra trong cơ thể khổng lồ mắng nhỏ: "Lợi hại con mẹ gì! Hao linh lực khủng khiếp."

Nhìn gã đàn ông vừa bước xuống, Đoạn Tuyệt nheo mắt: "Vậy ngươi mới là cai ngục cấp mười?"

"Đúng vậy!"

Đoạn Tuyệt gật gù: "Tốt thôi!"

Dứt câu, Đoạn Tuyệt giậm chân lướt như vô hình về phía gã cai ngục và tung đấm thẳng vào đầu gã.

Một đấm của Đoạn Tuyệt xuyên thẳng qua đầu gã cai ngục mà không gây ra một âm thanh va chạm nào.

"Hư Hóa!" Đoạn Tuyệt giật mình kêu lên rồi nhanh chóng lùi lại.

Đầu gã cai ngục vừa bị Đoạn Tuyệt đấm xuyên giờ trở lại lành lặn như thường.

"Hư hóa? Tại sao cai ngục cấp mười, linh lực bị phong ấn xuống cấp Đại Vương lại có thể hư hóa?" Khán giả cũng kinh ngạc thắc mắc.

Bình luận viên liền lên tiếng giải thích: "Các vị nhớ lúc tiến về trung tâm đấu trường, cai ngục cấp mười có giẫm phải một vài chiếc hộp chứ? Một trong số đó là chìa khóa vàng, cai ngục cấp mười đã nhanh tay nhảy ra nhặt lấy chìa khóa vàng mà ít ai hay biết."

"Vậy nên, đối diện với Đoạn Tuyệt hiện tại không phải cai ngục cấp mười, mà là cai ngục cấp mười một!"

Cai ngục cấp mười một, thực lực vẫn giới hạn ở cấp Đại Vương, nhưng cảnh giới được mở giới hạn đến cảnh giới Hư hóa. Không có năng lực chống hư hóa mà đánh với hư hóa thì tất bại.

Lúc này, Dương tiến lại nhặt khúc côn đen mà Thích Đông làm rơi lên.

Thấy hành động này của Dương, từ khán đài, Ngân Hà đứng dậy rời đi.

Thấy Ngân Hà đi, Thiên Minh cũng đuổi theo, vừa đi vừa nói: "Kết quả ngã ngũ rồi, thật tiếc khi chuyến Địa Tâm Cảnh này không có Nhất Đao và Nhất Niệm..."

Trái với Thiên Minh, Ngân Hà vừa đi vừa nghĩ thầm: "Võ Phi Dương, ngoài này chưa thể giết ngươi, vậy khi vào Địa Tâm Cảnh đừng hòng trốn thoát!"

Lúc này, trong đấu trường, Đoạn Tuyệt lướt khỏi một cơn lốc do cai ngục cấp mười một tạo ra và xông đến tấn công gã, nhưng gã cai ngục nhanh chóng hóa thành một luồng gió khiến nắm đấm của Đoạn Tuyệt trở nên vô hại.

Nhưng Đoạn Tuyệt vẫn điên cuồng lao đến trong vô vọng, vì nếu bây giờ không tấn công, những sợi gân nổi khắp người hắn đang dần biến mất, cho đến khi trở lại bình thường thì hắn cũng trở nên vô dụng.

Thích Đông không còn đủ niệm để ra tay sau khi dồn toàn bộ niệm vào chiêu Nhất Niệm Thành Phật.

Dương cũng hết sạch linh lực sau mấy đòn Tam Đế Cuồng liên tiếp.

Nhưng lúc này, Dương chợt nhìn về bệ đá cột cờ, chiếc bệ bị cai ngục ngã đập đầu vào nứt vỡ một mảng lớn, lộ ra bên trong là một màu đồng sáng với hoa văn chi chít.

"Đó là gì?" Dương gọi Thích Đông và hỏi.

"Lại xem thử!" Thích Đông tiến lại, dùng tay tháo gỡ những lớp đá nứt vỡ, làm lộ ra một thứ giống như chiếc bàn tròn bằng đồng với hoa văn tinh xảo.

Đang vờn Đoạn Tuyệt đến sức cùng lực kiệt, cai ngục cấp mười một thấy hành động của Dương và Thích Đông liền hóa gió lướt đến.

"Cút ra!" Cai ngục quát lớn.

Thấy cai ngục lao về phía mình, Dương liền lấy ra một chiếc chìa khóa màu đỏ, bấm một nút trên chìa khóa rồi ném chìa khóa về phía cai ngục.

"Đó là... Chìa khóa đỏ, chìa khóa triệu hồi linh thú!"

Nhờ biết hết vị trí mỗi chiếc hộp, Dương đã âm thầm tìm nhặt chìa khóa này để phòng trường hợp khẩn cấp.

Khi bị Dương ném đi, chiếc chìa khóa đỏ đột nhiên biến thành một con hổ khổng lồ màu đỏ.

"Cút ra!" Cai ngục cấp mười quát lên và tung chưởng dễ dàng đánh tan con hổ có thực lực ngang cai ngục cấp chín.

Trong khi đó, Dương đứng bên mặt bàn bằng đồng, tay cầm khúc côn đen giơ lên.

Đoạn Tuyệt thì dồn toàn bộ sức lực còn lại lao đến tung đấm vào đầu gã cai ngục.

Cai ngục lại hóa thành cơn gió: "Vô ích thôi, ta có thể hư..."

Một âm thanh như tiếng sấm rền trời vang lên khi khúc côn trên tay Dương va vào mặt phẳng đồng khắc hoa văn tinh xảo.

Tiếng trống lan đến gã cai ngục và cơ thể đang hóa gió của gã dần tụ lại thành cơ thể thật, đúng lúc này, nắm đấm của Đoạn Tuyệt cũng đấm thẳng vào mặt gã.

Binh!


Không còn bộ giáp Thánh Phù Đổng chịu đòn, gã cai ngục văng ra xa và bất tỉnh nhân sự.

Im lặng phảng phất khắp đấu trường, rồi một vài giây sau, lần lượt từng câu hỏi vang lên.

"Tiếng sấm vừa rồi là sao?"

"Sao cai ngục cấp mười một đột nhiên mất trạng thái hư hóa?"

"Cái bàn bằng đồng kia là gì?"

Bình luận viên liền giải đáp tất cả: "Một trong mười hai Thần Bảo, trống đồng Đông Sơn! Khi Võ Phi Dương gõ trống, tiếng trống phát huy năng lực nhiễu loạn hư hóa khiến cai ngục cấp mười một trở lại hình dạng trong phút chốc, và phút chốc này lại đùng vào lúc nắm đấm của Nhất Đao chạm đến. Và..."

"VƯỢT NGỤC THÀNH CÔNG!"

"HOAN HÔ!"

Trong tiếng hoan hô vang dội, Dương lại không tỏ ra chút gì là vui mừng, bởi Dương biết, lúc hắn dùng chìa khóa đen, một chiếc hộp Pandora đã mở ra với hắn...

Với Google, Dương biết rõ chìa khóa đen mở ra thứ gì, nên hắn muốn tự mình đối đầu và đánh bại cai ngục cấp mười bằng cách dùng Dạ Hành xông thẳng vào ngực trái Thánh Phù Đổng, dùng Tam Đế Song Cuồng hạ cai ngục cấp mười khi hắn còn đang bất ngờ.

Nhưng cai ngục cấp chín phá vỡ kế hoạch của Dương.

Khi bình luận viên ủa lên một tiếng, Dương biết cai ngục cấp mười đã nhặt được chìa khóa vàng, buộc hắn phải dùng chìa khóa đen.

Rồi Thích Đông lại như cố ý dùng hết linh lực Chúa Tể trong cây dùi trống, những người không được trống đồng lựa chọn chỉ có cách dùng cây dùi mang linh lực Chúa Tể này để phát huy năng lực của trống.

Nhưng mất linh lực Chúa Tể, Dương chỉ có duy nhất một cách là tự tay gõ trống, đồng nghĩa với lời khẳng định rằng hắn có thể sử dụng mọi Thần Bảo mà không cần được lựa chọn.

Và đó là điều làm Dương lo lắng.

Trên đỉnh tòa nhà cao nhất Thế Giới Ngầm, Bố Già vừa hút điếu xì gà vừa theo dõi qua màn hình.

Chứng kiến Dương gõ trống, lão gật gù: "Vậy tin đồn là thật..."

Cuộc vượt ngục thành công, còng tay tự động rơi ra, trả lại thực lực cho bọn Dương.

Đoạn Tuyệt sau khi gân đen biết mất hết liền khụy xuống, toàn thân hắn khô khốc chỉ còn da bọc xương, không khác gì người chết. Nhưng ngay lập tức, tròng trắng mắt Đoạn Tuyệt hóa thành màu đen trông rất ghê rợn, và cơ thể hắn hồi phục một cách thần tốc.

Đoạn Tuyệt nhìn về cột sáng màu đỏ tía giờ đang thu lại còn rất nhỏ, liền đạp đất bay thẳng về hướng cột sáng.

"Hắn... Hắn tự bay được?" Thích Đông há hốc mồm kinh ngạc, gọi ra một tòa sen vàng bay theo Đoạn Tuyệt.

Dương cũng lấy Truy Ảnh ra bay vút theo.

Miệng hố không đáy giờ đã trở nên vắng vẻ, chỉ còn lính canh ở lại.

Đoạn Tuyệt và Thích Đông lần lượt tiến vào hố.

Dương cũng tiến vào, nhưng bị ngăn lại.

"Sao vậy?" Dương hỏi.

Tên cảnh sát đáp: "Trừ Thế Hệ Hoàng Kim, ai cũng phải mang chiếc nhẫn không gian này..."

Lúc tên cảnh sát nói, một người bước đến đứng ngay bên cạnh Dương.

Mùi hương có chút quen khiến Dương nhìn sang.

Là một cô gái, nửa bên mặt cực kỳ xinh đẹp, nửa bên còn lại bị mái tóc che khuất.

"Triệu Nhị!" Dương giật mình gọi.

Liếc Dương bằng nửa con mắt, Triệu nhị trừng mắt nhướng mày và đáp: "Mày không có tư cách gọi tên tao!"

Dứt câu, nàng bước về phía trước, khi bị cảnh sát ngăn cản, từ vị trí con mắt bị mái tóc che khuất của nàng lóe lên một tia sét lam bạc lấp lánh. Rồi Triệu Nhị chớp mắt một cái, toàn bộ cảnh sát đứng canh lập tức lăn ra tê liệt.

"Đó là..." Dương kinh ngạc nhìn tia sét trên người Triệu Nhị, nhớ lại đợt mưa sét khủng khiếp từng hành hắn...

Lam Ngân Thần Lôi!


Nhấn Mở Bình Luận