Thời kỳ thượng cổ, linh giới là một thế giới rộng lớn yên bình với năm châu bốn bể...
Rồi một ngày đại họa ập tới...
Linh giới chìm trong thời kỳ u tối và dần dần tan vỡ...
Khi đó, đất nước Việt Nam xuất hiện một đấng Tối Thượng nữa người nữa rồng. Nhưng dù là Tối Thượng, Lạc Long Quân cũng không thể cứu được cả linh giới, cuối cùng ngài hy sinh thân mình phong ấn Việt Nam vào một chiều không gian khác.
Việt Nam trở thành thành trì cuối cùng của linh giới. Qua thêm 4000 năm nữa, bao nhiêu triều đại trôi qua, Việt Nam giờ chia cắt thành 3 miền và một biển, trung tâm của 4 vùng này là 4 tòa đại thành, gồm Hà Thành của Bắc Bộ, Hoàng Thành của Trung Bộ, Sài Thành của Nam Bộ, và Long Thành của biển Đông.
Sài Thành được xem là trái tim của Nam Bộ, nơi ở của một vị Chúa Tể và là nơi tọa lạc của học viện cao quý nhất miền Nam, học viện Nữ Thần.
Sau kỳ khảo hạch hàng năm, những thiếu niên có tư chất linh lực Trắng, Lam và tư chất trí tuệ trung bình trở lên sẽ được nhận vào học tại các học viện của huyện, tỉnh. Còn những thiên tài tư chất Lục trở lên cùng top 20 khảo nghiệm kiến thức sẽ được tuyển vào học viện Nữ Thần.
Hai thiếu niên Dương và Sinh ngồi trong xe ngựa hướng về Sài Thành, rôm rả trò chuyện và đưa mắt ngắm cảnh vật mới lạ xung quanh.
"Nghe đồn học viện Nữ Thần ngày xưa là nơi ở của một Nữ Thần." Sinh nói.
"Thật không?" Dương sáng mắt, nếu đúng là thật thì hắn sẽ bằng mọi giá tìm ra tung tích Nữ Thần đó. Mà cũng lạ, cứ những câu hỏi liên quan đến nữ thần là Google lại câm nín hoặc báo lỗi.
Học viện Nữ Thần tọa lạc tại một vùng đất rộng lớn ở ngoại ô Sài Thành, lối kiến trúc khiến Dương nhớ tới những trường đại học ở thế giới cũ. Dương và Sinh đứng trước cổng trường, nhìn những tòa kiến trúc hùng vĩ mà không khỏi hít sâu một hơi, đây là nơi bọn chúng sẽ sống trong vài năm tới.
Dương và Sinh theo chỉ dẫn tiến đến khu ký túc xá.
"Tuy thể xác là nam nhưng tâm hồn em là nữ, hãy cho em được sống với giới tính thật của mình, đi anh... cho em ở ký túc xá nữ đi..." Dương giả giọng nữ ỏng ẹo van nài với quản lý ký túc xá khiến Sinh xấu hổ lảng ra như không quen biết hắn.
Lát sau...
"Bà mẹ mày!" Sinh vừa leo thang vừa tức tối mắng.
"Sao chửi tao?" Dương thở hồng hộc leo từng bậc thang.
"Mày không chơi lầy thì ổng đâu có đem tao với mày lên tầng thượng?"
Ký túc xá nam có 20 tầng, không có thang máy, thường thì những học sinh niên khóa càng cao càng ở trên tầng cao để rèn luyện thể chất.
"Phòng tao đây rồi! Hộc!" Dương đứng thở hồng hộc trước cửa phòng 2016, hắn nắm tay vịn mở cửa ra.
Rầm!
Cửa vừa mở, một cái vali bay đến đập thẳng vô mặt Dương làm hắn té xỉu.
Không biết bao lâu, Dương mở mắt ra.
"A hắn tỉnh rồi." Giọng nói trong trẻo như giọng con gái mừng rỡ reo lên.
Dương thấy mình đang nằm trong một căn phòng và 4 đứa nhóc vây quanh hắn, trong đó có Sinh.
"Trời sập à?" Dương gượng dậy, đầu còn đau nhức choáng váng.
"Không phải... Tại ngươi không gõ cửa, ta lỡ tay... ném cái vali..." Đứa nhóc trắng trẻo tựa như con gái bĩu môi nói.
"Lỡ mà nguyên cái vali, cố ý chắc giờ ta đang được cấp cứu à?" Dương trợn mắt mắng.
"Mà các ngươi là ai?" Dương hỏi.
Mấy đứa nhóc bắt đầu giới thiệu. Thằng nhóc đầu đinh da ngâm nói: "Ta tên Lâm Chung."
Thằng hơi béo nói: "Ta tên Từ Trần."
Sinh cũng tự giới thiệu: "Ta là Vu Sinh."
"Ta là Liệt Dương, nhầm, ta là Phi Dương."
"Còn ngươi?" Bốn đứa quay sang nhìn đứa nhóc còn lại
"Ta tên... Như Nhật!"
"Tên hay hệt như người..." Dương xoa cằm đánh giá làm Như Nhật cười cười, rồi hắn trề môi nói thêm: "Đã Như mà còn Nhật, nam không ra nam, nữ không ra nữ."
"Ngươi!" Như Nhật tức giận giơ nắm đấm nhỏ xíu lên dí vào mặt Dương.
"Ta thì sao? Nè, đánh đi! Dám không?"
Bốp!
Dương bị cú đấm của Nhật dộng mạnh vô tường rối bật ra, mặt hắn cứng đơ rồi xỉu ra giường.
Dương lại hé mi tỉnh lại, ba thằng Sinh, Chung, Trần đã về phòng, chỉ còn Như Nhật đang nằm đọc sách trên giường đối diện. Mỗi phòng ký túc xá nam có 3 giường đặt ở ba phía, ngoài ra còn có nhà tắm kết hợp nhà vệ sinh trong góc phòng, ở giữa khá rộng rãi thích hợp cho việc tụ tập ăn nhậu hút cần đập đá...
"Tỉnh rồi à?" Như Nhật liếc sang thấy Dương đã mở mắt liền hỏi.
Dương xoa xoa cái đầu đau nhức: "Ba thằng kia đâu?"
"Về phòng rồi!"
Sinh, Trần và Chung ở cùng phòng 2015.
Dương nhìn xuống cái giường còn lại thấy trống không lại hỏi: "Phòng chỉ có ta và ngươi à?"
"Ừ!" Nhật đáp cộc lốc, nhưng Dương thấy rõ ràng Nhật hơi cúi đầu e lệ khiến Dương cảm thấy nghi hoặc.
"Hồ Như Nguyệt, 13 tuổi, tư chất Đỏ, cháu gái của Đại Nhật Chúa Tể."
Nghe Google đều đều giới thiệu, Dương mặt đơ như cây cơ, như thể não hắn đã bị Như Nguyệt đánh văng ra ngoài. Không phải vì tư chất Đỏ, không phải vì gia cảnh khủng bố, mà vì một chữ: "GÁI!"
"Trời ơi gái! Ta được ở cùng phòng với gái! Thánh thần thiên địa ơi cảm ơn vì đã phù hộ con!"
"Ngươi làm gì vậy?" Thấy Dương đột nhiên ngồi dậy chắp tay vái lạy trần nhà, Nhật nghi hoặc hỏi.
"A không có gì! Ha ha..." Lúc này Dương mới nhìn rõ mặt Như Nguyệt, gương mặt nàng tròn trĩnh, cặp môi hồng nhuận, sóng mũi thon gọn và cặp mắt đen tròn xoe dưới hàng mi cong vút trông vô cùng xinh xắn đáng yêu, nhưng lông mày được vẽ cứng dày và mái tóc búi cao kiểu nam nhân nên trông nàng giống một tên công tử bột hơn là một tiểu mỹ nhân.
"Nhưng mà... Hu hu..." Nghĩ tới thằng nhỏ chết ỉu của mình, Dương lại mếu máo ngồi khóc. Học sinh của học viện Nữ Thần không chia theo lớp, dựa vào tư chất, trí tuệ mà mỗi học viên sẽ có một chương trình học riêng phù hợp với bản thân. Ví dụ như Dương sẽ có lịch học tập trung vào các môn kiến thức để hướng tới nghề Giả kim thuật sư hoặc giáo sư, như Nhật, Sinh, Trần, Chung sẽ được đào tạo chuyên môn về linh lực, còn kiến thức vẫn sẽ phải học nhưng không chuyên sâu.
Nhưng đầu tiên thì ai cũng phải học cơ bản như nhau.
Giảng đường tựa như một rạp chiếu phim với các hàng ghế hướng về bụt giảng. Đám học sinh năm nhất ngồi trên các hàng ghế sôi nổi bàn tán về buổi học đầu tiên, có đứa lo lắng sợ mình không dùng được linh lực, có đứa khoe khoang vì đã đọc trước trong sách, hai thằng Lâm Chung, Từ Trần ngồi cãi thiếu điều muốn đánh nhau về chuyện nào đó khiến Sinh phải nhào vô can, còn Dương thì ngồi run đùi nghía gái.
"Loli! Chúa ơi nguyên một giàn loli, em nào cũng trắng trẻo xinh tươi!" Dương ngồi soi mà miệng há ra, nước bọt mất tự chủ chảy xuống cằm. Linh giới môi trường trong sạch, con người sống hòa hợp với thiên nhiên nên hầu như ai cũng khỏe mạnh lành lặn, dù không phải ai cũng là trai xinh gái đẹp nhưng vẻ đẹp trung bình thì hơn xa thế giới cũ của hắn.
"Thằng Nhật đâu mày?" Sực nhớ không thấy Như Nhật, Sinh khều Dương và hỏi.
"Không biết! Hắn đi trước tao mà?" Dương lắc đầu, hắn không có ý định để lộ cho người khác biết Như Nhật là nữ.
"CÁC EM TRẬT TỰ!" Đang xôn xao thì một giọng nữ trong trẻo gọi to làm bọn tân sinh im bặt, mắt cùng đưa về bụt giảng tìm người phát ra âm thanh.
Dương cũng trố mắt, nghe giọng nói truyền cảm này thì hắn tin chắc cô giáo là một mỹ nữ.
Cửa phòng mở ra, ánh ban mai ùa vào, một bóng mình xuyên qua ánh nắng bước vào phòng trước hàng trăm ánh mắt ngơ ngác dõi theo.
"Ôi định mệnh!"
"Oẹ! Oẹ!"
"Hư mắt con rồi má ơi!"
Dương cũng ngồi che mắt lại như thế có thứ gì vừa đập thẳng vào mắt hắn. Trời ạ! Sau một giọng nói trong vắt truyền cảm lại là một gã đàn ông da ngâm trông như lực sĩ.
"Các em yên lặng!" Ông thầy lại hô to bằng giọng trong vắt, nhiều đứa còn không chịu tin, cố chấp nhìn ra cửa sổ tìm xem ai là người vừa hô, những đứa còn lại thì cố nín cười.
"Chào các em, thầy tên Dũng, thầy sẽ dạy các em môn Linh lực cơ bản."
Thầy Dũng bắt đầu giới thiệu rồi đi vào những nội dung cơ bản. Nữa buổi học đầu là những lý thuyết nhàm chán khiến Dương không ngừng ngáp ngủ vì những kiến thức đó hắn chỉ cần hỏi google là hiểu và nhớ như tự mình nghiên cứu ra.
Nhưng nữa buổi học sau thì khá thú vị. Thầy Dũng dẫn cả bọn tân sinh ra một góc sân trường, nơi có nhiều bao cát, người gỗ, đá các loại.
"Chức năng cơ bản của linh lực là cường hóa cơ thể, một cú đấm bình thường không thể nào làm vỡ được sắt đá vì sắt đá cứng hơn tay người, nhưng một cú đấm được linh lực cường hóa..."
ẦM!
Thầy Dũng gồng tay đấm mạnh vào một tảng đá lớn, tảng đá vỡ tan còn tay thầy Dũng vẫn không một vết trầy khiến đám tân sinh ồ lên thích thú.
"Đây chính là cảnh giới cơ bản Linh Lực Nhập Thể. Khi đã thuần thục điều khiển linh lực nhập thể, các em có thể thực hiện nhiều kỹ năng như tăng cường cơ bắp để tấn công mạnh hơn, di chuyển nhanh hơn, da thịt cứng chắc hơn, tăng cường thanh quản làm phát ra âm thanh to hơn, tăng cường giác quan giúp các em nghe tốt hơn, nhìn rõ hơn... Em kia hỏi gì?"
Thấy Dương phấn khích giơ tay hỏi, thầy Dũng gọi.
"Có cường dương được không thầy?" Dương háo hức hỏi to, những đứa nam sinh cười ồ lên ủng hộ còn đám nữ sinh thì đỏ cả mặt.
"Được chứ! Trừ khi bị liệt dương vì cảnh giới linh lực nhập thể chỉ giúp tăng cường, không giúp tái tạo."
Dương xụi mặt xuống, ở đây chỉ có Sinh, Lang và Ly hiểu vì sao, Lang cũng rất bất ngờ khi thấy Dương được tuyển vào học viện Nữ Thần, lại thêm lạ nước lạ cái, bọn đàn em cũng không còn bên cạnh nên hắn cũng không có hứng mở miệng trêu chọc Dương, còn Ly vẫn ám ảnh chuyện mẹ Dương một cước đá văng cha nàng.
"Tiếp theo là về thuộc tính linh lực, thuộc tính linh lực là sự dung hợp của linh lực với các loại nguyên tố như lửa, nước, lôi, phong... để gia tăng tác dụng cho linh lực. Ví dụ như thầy có thuộc tính hỏa..."
Thầy Dũng cúi xuống bứt một nắm cỏ khô đem cầm trong lòng bàn tay, linh lực vận chuyển tỏa ra làm nắm cỏ bùng cháy, đám tân sinh ồ lên vỗ tay lộp bộp. Tiếp theo đó là những màn vừa múa lửa vừa giảng bài của thầy Dũng, làm đám tân sinh hò reo cổ vũ như đang xem xiếc khỉ.
"Để xác định mình phù hợp với thuộc tính nào thì trước tiên các em cần phải ngưng tụ ra linh lực. Trước khi nhập học thì tất cả các em đều đã được kiểm tra sức khỏe, bảo đảm không sinh ra biến chứng, vậy nên đây là bài tập đầu tiên của các em..."
"Tất cả ngồi xuống làm theo thầy."
Thầy Dũng ngồi xếp bằng xuống tay đặt ngửa trên đầu gối.
"Hít thở sâu và cảm nhận... các em thấy gì?"
"Thấy tối thui!" Dương đáp, làm cả bọn bật cười.
"Có gì đáng cười? Chính là tối thui!" Thầy Dũng nói.
"Tập trung tinh thần, trong cái tối tăm đó có rất nhiều điểm sáng li ti nhiều màu!" Thầy Dũng giảng tiếp: "Cố gắng tập trung vào những điểm sáng, đem chúng tụ lại thành một khối!"
15 phút trôi qua...
"Có ai làm được chưa?" Thầy Dũng hỏi.
Tiếng chưa lác đác vang lên.
"Được mới ghê! Ta đùa đấy, trở vào lớp mà lấy sách hướng dẫn rồi về làm theo!" Thầy Dũng cười hóm hỉnh.
"Trời!!!" Hết buổi học đầu, Dương, Sinh, Chung và Trần kéo nhau đến căn tin ăn uống, cả bọn nhanh chóng làm quen cười nói rôm rả khiến Dương cảm thấy rất vui vì được trẻ lại.
Ăn xong, Dương về phòng tắm rửa rồi ngồi lên giường lật quyển sách hướng dẫn tụ linh lực, nhờ Google mà Dương dễ dàng ghi nhớ và thậm chí hiểu sâu xa hơn so với những nội dung trong sách, hắn bắt đầu làm theo.
Trời gần tối Như Nhật mới trở về phòng, hắn đẩy cửa vào thấy phòng tối om, tưởng Dương vẫn chưa về, nhưng chợt giật mình phát hiện chỗ giường Dương có một khoảng tối đen hơn so với xung quanh, nhìn kĩ mới thấy trong quầng tối là Dương đang ngồi xếp bằng.
"Chuyện gì vậy?" Như Nhật lo lắng bật đèn lên, khoảng đen biến mất, bên cạnh Dương là quyển sách hướng dẫn tụ linh.
"Hắn đang tụ linh?" Tim Như Nhật đập mạnh, nàng biết trong quá trình tụ linh lần đầu, cơ thể sẽ tỏa ra ánh sáng cùng màu với tư chất: Không Màu - Trắng - Lam - Lục - Vàng - Đỏ, nhưng tên Dương rõ ràng tụ linh ra màu đen là sao? Mà khi bật đèn lên thì màu đen biến mất trông như không màu?
Như Nhật hồi họp tắt đèn, khoảng đen chỗ Dương lại hiện ra...
"Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ còn có tư chất màu đen, nhưng do ánh sáng che mất nên người ta lầm tưởng là không màu?"
Như Nhật hoang mang bật đèn lên lần nữa...
"Á! ĐI CHẾT ĐI!"
CHÁT!
Như Nhật vừa bật đèn lên thì thấy Dương từ lúc nào đã đứng ngay đối diện, trợn mắt giả ma hù dọa làm nàng giật mình hét lên rồi táng mạnh một cái, Dương lảo đảo té xỉu.