Chiều ngày thứ hai kể từ khi Dương và Hoài Bão đến thung lũng Thề Nguyền, cả hai thiếu niên này nhanh chóng nhận được sự yêu mến, tri ân của đồng bào tộc Đan Lai.
Dương thì hòa đồng vui tính, chế tạo ra nhiều loại dụng cụ sinh hoạt mới mẻ giúp người trong tộc giảm mệt nhọc và tăng hiệu quả làm việc, lại tạo ra những món đồ chơi thú vị dành cho lũ trẻ nên được chúng rất quý mến.
Còn Hoài Bão hiền lành tốt bụng, hắn tổ chức khám chữa bệnh miễn phí cho mọi người, còn mang toàn bộ số đan dược đang có đóng góp cho tủ thuốc của tộc, còn mất một đêm viết ra một quyển sách về đan dược tặng cho vị thầy lang của làng (tất nhiên là dựa vào kiến thức của vị sư phụ uyên bác của hắn).
Hai tên con ông cháu cha này còn viết ra một ít công pháp, võ học để tặng cho tộc Đan Lai, điều này làm tộc trưởng cảm ơn rối rít, thiếu điều muốn quỳ lạy hai ông trời con, bởi vì mỗi bộ công pháp hay võ học các loại đều rất đắt đỏ (nhưng với hai tên Dương và Bão thì như báo cũ trong kho).
Ngoài ra, chiếc nhẫn Thời Không mà Phong Linh Nhi mang về được dùng làm kho dự trữ lương thực dài hạn cho cả tộc, không còn lo cảnh khi thì thừa khi thì thiếu lương thực do thời tiết thất thường hoặc ác thú xâm lược nữa.
Sự có mặt của Dương và Hoài Bão như hai tia nắng bình minh bé nhỏ xua bớt mây mù phủ trên bầu trời tộc Đan Lai suốt hàng trăm năm qua, cả thung lũng Thề Nguyền trở nên tươi vui và lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười đâu đó. Nhưng vẫn có một người đang che giấu nỗi lo âu.
Dương và Bão từ trưa đã rủ nhau lên đồng làm tình... nguyện viên, giúp bà con thu hoạch rau, về ngang thì thấy Phong Linh Nhi đang ngồi chống cằm buồn bã bên bờ suối, hai thằng liền tiến lại ngồi cạnh.
"Sao thế người đẹp?" Dương hỏi.
Phong Linh Nhi thở dài không đáp, Hoài Bão hỏi: "Ngươi lo chuyện âm đ*o hội?"
"Đúng vậy... ta định đêm nay sẽ bỏ đi để tránh liên lụy mọi người..."
Dương khuyên can: "Bọn chúng đang săn lùng ngươi ngoài kia, ngươi ra ngoài khác nào nạp mạng, thà ở tạm trong đây còn có nhiều người trong tộc bảo vệ..."
Hoài Bão gật đầu: "Đúng vậy! Hơn nữa còn có người của phe ta tham gia, không chừng bọn âm đ*o hội đã bị hốt gọn rồi! Qua chuyến này ta cũng đã biết âm mưu của bọn chúng, khi ra khỏi rừng ta lập tức gọi người đến đây bảo vệ tộc Đan Lai, ngươi cứ yên tâm."
Dương hỏi: "Nhưng tộc trưởng đã biết chuyện này chưa? Ta nghĩ nên nói ra để ổng cử người canh gác đề phòng đi!"
Hoài Bão thở dài: "Xin lỗi Linh Nhi, ta đã nói với tộc trưởng rồi..."
"A! Sao ngươi lại nói cho ông nội, ông đang bệnh..."
Hoài Bão nói: "Đừng lo, bệnh của tộc trưởng không nghiêm trọng, ta đã đưa thuốc cho ông uống rồi, rất nhanh khỏe thôi. Ta nói cho ông không chỉ vì ngươi mà còn vì cả tộc, nghĩ xem nếu không đề phòng, lỡ bọn chúng tấn công thì mọi người sẽ lành ít dữ nhiều rồi!"
Chợt từ phía sau, một âm thanh già nua nhưng ấm áp vang lên: "Linh Nhi yên tâm, mọi người sẽ bảo vệ con, không cần đi đâu cả!"
"Ông..." Linh Nhi quay đầu lại, rưng rưng nước mắt. Lại một màn đêm dần buông xuống trong rừng Pù Mát, Đại Vũ, Đại Du giờ đang cùng nhau nghỉ ngơi sau một ngày săn tìm mệt nhọc.
Đại Vũ cáu kỉnh: "Mẹ kiếp một lũ vô dụng! Có cái làng mà tìm mấy ngày không ra!"
Đại Du khịt mũi: "Anh cứ đùa! Cả cánh rừng rộng lớn như vầy, lại còn phải tránh thú dữ và bọn người của Hoàng thành, làm sao mà tìm ra ngay được!"
"Mày câm miệng! Nếu không phải mày vô dụng thì giờ chúng ta đã về hội lãnh thưởng rồi!"
"Hừ!" Đại Du sợ uy của ông anh ruột nên chỉ hừ lạnh rồi im lặng nghỉ ngơi.
Không khí giữa hai anh em đóng băng chưa bao lâu thì có một đôi tiến đến, là hai thành viên khác của âm đ*o hội.
"Chào anh Vũ, chào anh Du!" Hai người cúi mình chào.
"Sao rồi?" Đại Vũ hỏi.
"Tụi em đã tìm được vị trí ngôi làng giống với lang Đan Lai được mô tả trong tin tức, nó nằm dưới một thung lũng, khuất sau hai ngọn núi cao và một rừng cổ thụ!"
"Được lắm! Chúng ta đi ngay lập tức!"
"Không chờ bọn còn lại à?" Đại Du hỏi.
Đại Vũ đáp: "Cứ để chúng đi tìm, đánh lạc hướng bọn chó săn Hoàng thành! Giờ chúng ta chia ra hai cặp, đi theo hai ngã khác nhau rồi tập hợp dưới chân núi!" Vầng thái dương còn đang ngáp dài chuẩn bị bắt đầu một chu kỳ mới, màn đêm mờ nhạt dần đi khi sương sớm đang dần tụ hình hoàn chỉnh.
Dương và Hoài Bão đang ngồi tu luyện trong nhà, chợt nghe tiếng kẻng làng ngân vang, biết có chuyện liền mở mắt cùng nhau chạy ra ngoài.
Bên ngoài đã có vài người tụ tập, sau đó những người khác cũng thức dậy ra xem.
Tộc trưởng đứng giữa sân làng nói: "Có 4 kẻ lạ xâm nhập, đã tiến đến chân núi, tất cả Linh Tướng chuẩn bị đề phòng, còn lại mau dẫn Linh Nhi chạy đi trú ẩn!"
Phong Linh Nhi bướng bĩnh nói: "Không! Cháu không đi, cháu ở lại chiến đấu với mọi người!"
"Đừng cãi, nếu là những kẻ đang truy bắt cháu thì rất nguy hiểm!" Tộc trưởng nói.
Hoài Bão chợt hỏi: "Tộc ta có bao nhiêu Linh Tướng, cấp độ thế nào?"
Tộc trưởng đáp: "Có năm người, hai người cấp độ 3, một người cấp độ 5, một người cấp độ 6 và một người cấp độ 7, là ta."
Bốn người bước ra đứng cạnh tộc trưởng, là 5 Linh Tướng duy nhất của làng, đều là những người ngoài 60 tuổi.
Hoài Bão quay sang hỏi Dương: "Hiện tại ngươi có thể đánh với Linh Tướng cấp mấy?"
"Ạch! Chưa thử bao giờ..." Dương đáp.
"Đừng khiêm tốn, ta biết hiện tại ngươi mạnh hơn ta!"
Hoài Bão nói rất nghiêm túc làm Dương nở phỏng mũi: "Vậy chắc cấp 3 đi, đánh thử mới biết..."
Hoài Bão gật đầu: "Được rồi, vậy thì chúng ta có 8 Linh Tướng, kẻ địch có 4, ta đề nghị để Phong Linh Nhi ở lại cùng quyết chiến một trận! Bởi vì nếu không có Linh Nhi, chúng ta cũng sẽ bại, và những người còn lại sẽ không thoát cảnh bị săn lùng rồi tàn sát."
Thấy tộc trưởng phân vân, Dương hối thúc: "Không còn thời gian suy nghĩ đâu, ta thấy Hoài Bão nói đúng! Nếu không có Linh Nhi, chúng ta càng dễ thất bại, khi đó thì Linh Nhi sẽ phải một mình bảo vệ những người còn lại của tộc, ông thấy vậy là tốt sao? Hay ông nghĩ Linh Nhi chịu trốn chạy bỏ mặc mọi người?"
Tộc trưởng nhìn về chân núi, thấy bốn kẻ lạ mặt đã đến gần, liền thôi suy nghĩ, gật đầu nói: "Được, Linh Nhi ở lại cùng chúng ta bảo vệ làng, nhưng nếu chúng ta xảy ra chuyện thì cháu phải chạy trước..."
"Không! Nếu mọi người không còn thì cháu cũng không còn!"
"Linh Nhi!"
Phong Linh Nhi nước mắt tuôn trào, linh lực nhập thể chạy thẳng ra hướng chân núi ngăn địch, Dương, Bão, tộc trưởng và những Linh Tướng khác liền đuổi theo.
Bốn kẻ lạ mặt kia đương nhiên chính là anh em Đại Vũ và đồng bọn, thấy Linh Nhi chạy ra, Đại Du mừng rỡ la to: "Chính nó! Nó chính là Phong Linh Thánh Nữ!"
"Tự đến nạp mạng sao! Hà hà, để nó cho ta xử, các ngươi ngăn bọn còn lại!" Đại Vũ nói rồi vận linh lực đuổi đến chỗ Linh Nhi.
Bọn Dương đang theo sát Linh Nhi, thấy 4 người đang tăng tốc tiến đến, Hoài Bão khẳng định: "Chính là bọn âm đ*o hội!"
Tộc trưởng nói: "Cả bốn đều là cấp Tướng, tên đi đầu mạnh nhất, chắc đã đạt cấp 9 hoặc 10. Tên chột mắt chắc là tên cấp 8 bị Linh Nhi đâm chột hả? Tên bên phải cấp 6 và tên bên trái cấp 3!"
Với linh lực Linh Tướng cấp 7 của tộc trưởng thì đương nhiên không đo được cấp độ của Đại Vũ, nhưng cả Dương lẫn Hoài Bão đều nhận ra, hắn là Linh Tướng cấp 10, khiến cho cả hai lo lắng trầm trọng.
Hoài Bão nói: "Thực lực quá chênh lệch. Chúng ta buộc phải chia người ra đánh, riêng tên mạnh nhất chắc chắn sẽ tấn công Linh Nhi, ta sẽ trợ giúp nàng, tộc trưởng tạm thời kềm hãm tên chột, Dương và bốn vị còn lại cố gắng hợp sức đánh bại hai tên kia cành nhanh càng tốt rồi trợ giúp trưởng lão! Thế nào?"
Cấp bách quá rồi nên ai nói sao thì nghe vậy thôi, khi Hoài Bão nói xong thì khoảng cách giữa hai phe chỉ còn hơn trăm mét, cả hai phe cùng dừng lại, đối diện nhau.
Đại Vũ không thèm nhìn những người khác, chỉ nhìn Linh Nhi và nói: "Đây là Phong Linh Thánh Nữ sao? Dùng để nhân giống rất tốt đây!"
"Thằng chó già câm miệng!" Dương mắng.
Đại Vũ nhướng mày: "Thằng sửu nhi nào đây?"
Đại Du nói: "Chỉ là thằng cắc ké to mồm, từng bị Phấn Hưng một đòn đánh xỉu, không đáng quan tâm."
Đại Vũ gật đầu, nhìn sang Hoài Bão: "Còn đây chẳng phải hoàng tử Hoàng thành Nguyễn Hoài Bão sao? Thật là vinh hạnh nha!"
"Nhiều lời!" Hoài Bão khinh bỉ.
Đại Vũ lạnh lẽo nói: "Tụi trẻ thời nay thật là hỗn láo mà! Tụi bây xử nó và lũ già, con bé thánh nữ này để ta chơi!"
"Lên!"
Đến tận khoảnh khắc hai phe xông vào nhau, Hoài Bão mới nhận ra sự ngây thơ trong tính toán của bản thân, phe địch tuy ít nhưng mạnh hơn hẳn, vậy thì hà cớ gì phải chọn đối thủ giống ý hắn?
Chiến trường trở nên loạn xà ngầu, Phong Linh Nhi buộc phải Tiên hóa ngay từ đầu để đối chiến với Đại Vũ, lão tộc trưởng định cản bước Đại Du nhưng Đại Du lại nhắm vào Hoài Bão, còn những người còn lại xáp lá cà với nhau, riêng Dương vừa hổ báo xông vào đã không biết bị trúng đòn từ ai mà dội ra ngoài nằm ngay đơ trên đất.
Không biết ai đó đang đánh nhau mà dừng lại bình luận: "Tội nghiệp thằng nhỏ, trẻ vậy mà chết yểu a..."
Vốn đã chênh lệch quá lớn, Phong Linh Nhi dù có lợi thế ở khả năng bay lượn nhưng không ngờ Đại Vũ cũng mang linh lực hệ Phong, dù đứng dưới đánh lên vẫn khiến nàng vô cùng khó khăn chống trả.
Đại trưởng lão cũng cật lực ngăn cản Đại Du, tên này tuy chột một mắt nhưng sức mạnh vẫn còn khá tốt.
Nhóm cấp thấp của tộc Đan Lai thì đang chiếm ưu thế trước hai tên còn lại của âm đ*o hội.
Hoài Bão đã Tiên hóa và đang bay trên không, dường như đang phân vân gì đó.
"Sư phụ! Làm thử đi!" Hoài Bão nói thầm.
"Ngươi chắc chứ? Ta vẫn thấy không ổn!" Sư phụ hắn phân vân.
"Phải thử thôi, dù sao không thử cũng chết!"
"Đành vậy! Thả cả ta lẫn hồn ngư tinh ra đi!" Lão sư phụ nghĩ một giây rồi bất đắc dĩ nói.
Lúc này, Phong Linh Nhi dù đã hóa Thánh Nữ nhưng vẫn nhận nhiều vết thương trước những đòn chém gió vượt trội của Đại Vũ, càng lúc càng bị áp đảo.
Đại Vũ đắc thắng: "Hà... Này thì bay! Ngon thì bay cao nữa xem, ta sẽ giết sạch lũ dưới này ngay trước mắt ngươi!"
Tộc trưởng thấy tình huống của Linh Nhi, liền gào to: "Linh Nhi! Chạy đi! Đừng lo cho chúng ta!"
Uỳnh!
Lúc tộc trưởng bất cẩn, Đại Du liền chớp thời cơ tung một cú đấm bọc băng vào ngực lão tộc trưởng, khiến lão phun máu văng ra xa.
"ÔNG NỘI!"
Phong Linh Nhi gào lên, mặc kệ Đại Vũ, bay thẳng xuống chỗ lão tộc trưởng.
"Ông nội!"
"Linh Nhi... chạy đi... mau..." Lão tộc trưởng miệng đầy máu, gắng gượng nói.
"Còn chạy được sao? Khôn hồn thì ngoan ngoãn theo chúng ta về, ta tha cho cái làng này!" Đại Vũ nói, đứng khoanh tay nhìn về phía Linh Nhi.
Còn Đại Du lầm lì tiến đến, định lén đóng băng Phong Linh Nhi.
"Linh Nhi! Cẩn thận!" Một Linh Tướng tộc Đan Lai gào to nhắc nhở, nhưng đã muộn...
Cánh tay Đại Du đã tiến sát tấm lưng trần mang cánh của Linh Nhi...
Đại Vũ vẫn đứng khoanh tay nhìn, chợt trợn tròn mắt, bởi hắn thấy một cái bóng trắng xoẹt đến.
PHẬP!
Là Hoài Bão, khi Đại Du kịp nhận ra, thì cũng là lúc hắn cảm giác có điều gì đó không đúng...
"ĐẠI DU!" Đại Vũ gầm to đau đớn, bởi vì thằng em ruột của hắn vừa bị một kiếm của Hoài Bão đâm xuyên từ bắp tay phải sang bắp tay trái, mà khoảng giữa chính là vị trí trái tim...
Đại Du nhìn anh ruột, nhìn Hoài Bão rồi nhìn xuống vai mình, khó tin nói: "Tại sao? Tại sao lại có thể như vậy? Thằng Linh Tá như ngươi... Hự!"
Hoài Bão ánh mắt hung tàn và âm độc khác thường, nắm cán kiếm dứt khoát rút khỏi người Đại Du.
"Hự! Linh Tướng... cấp... 10..."
Đó là câu cuối cùng trong đời Đại Du, bởi vì ngay sau đó, Hoài Bão chém thêm một kiếm, chẻ dọc đầu Đại Du ra làm hai nữa...
Tất cả im lặng, xung quanh Hoài Bão tỏa ra khí chất hung hiểm đến rợn người.
Phong Linh Nhi run run: "Hoài Bão... ngươi..."
"Ta không sao..."
Hoài Bão cố gắng nói thật bình thường để trấn an Phong Linh Nhi, nhưng thật ra trong linh hồn hắn đang cực kỳ khó chịu.
Đây là khả năng mà Hoài Bão ngộ ra được sau khi chật vật đánh bại Phấn Hưng mấy ngày trước.
Sau khi đến làng Đan Lai, nghĩ chuyện ngư tinh đòi dùng thể xác mình, hắn đã thắc mắc: "Sư phụ, nếu con có thể giải phóng linh hồn ngư tinh đồng thời khống chế hắn thì có thể dùng sức mạnh của hắn đúng không? Giống như khi sư phụ cho con mượn sức mạnh ấy, chứ không phải như khi sư phụ dùng cơ thể con."
"Đúng vậy, nhưng ngươi hiện tại thì tuyệt đối không thể!"
"Vậy sư phụ có thể khống chế hắn không?"
Lão già suy nghĩ rồi đáp: "Có thể áp chế một lúc, dù sao thì hiện tại nó mạnh hơn ta."
"Vậy nếu... con giải phóng cả hai, rồi con cùng sư phụ áp chế nó thì thế nào?"
Lão sư phụ đáp: "Vậy thì quá liều lĩnh, nếu thất bại sẽ bị nó chiếm thể xác, còn thành công thì có thể tăng sức mạnh rất nhiều tùy theo cấp bậc hiện tại của ngươi, nhưng cũng không giữ được lâu và cực kỳ bất ổn!"
Chính vì điều này đã tạo ra sức mạnh của Hoài Bão hiện tại, hắn vừa dùng bí kỹ Nộ, vừa giải phóng hai tàn hồn hùng mạnh trong linh hồn mình.
Trở lại hiện tại...
Đại Vũ đã nổi cơn điên cuồng, nhìn Hoài Bão bằng ánh mắt hận thù tột độ: "Mày phải chết!"