Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

18.7.......DM

[1]

Xấu hổ muốn chớt.

Hận đến nỗi chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống luôn. Sớm biết thì tôi đã dán miếng chống nhìn trộm rồi, nhưng giờ chỉ tôi chỉ có thể cười khổ, xoa dịu: “Ha ha, anh trai chấp nhất với chiều cao của mình thật ha~”

Anh ta phớt lờ tôi.

Thang máy tiếp tục đi lên, tôi không dám nhìn điện thoại nữa mà chỉ nhìn thẳng vào màn hình điện tử trong thang máy, lòng thầm cầu nguyện nhanh lên! Nhanh lên tầng 6! Đưa tôi thoát khỏi bầu không khí khó xử này!

Kết quả lúc bảng điện tử hiện đến số 4 thì bỗng xuất hiện một cơn chấn động mãnh liệt, tôi không chuẩn bị gì, thế là bị té cái phịch, dập mông xuống đất.

Ế? Kỳ nha, sàn lót đệm hả? Mềm mềm, không đau.

Đợi cơn chấn động dừng lại, tôi bình tĩnh hơn, thì mới phát hiện trên vai mình có thêm một đôi tay, hơi thở của người nào đó nóng bỏng ẩm ướt phả vào sau lưng…

Con m.ẹ nó vốn dĩ không phải là cái đệm nào cả!

“A!” Tôi hét lên một tiếng, ngọ ngoạy muốn đứng lên, thang máy lại giật một cái, hai chân mềm nhũn, tôi lại ngồi xổm xuống lần nữa.

Lúc này, tới lượt anh đẹp trai phía dưới kêu lên.

Giọng anh ta như cố nén giận: "Em có thể đứng dậy không! Đứng dựa vào tường đi!! Đừng có làm tôi đau thêm lần nữa!!!"

Có thể nghe ra anh ta đang rất đau.

“Tôi xin lỗi.”

Tôi xấu hổ muốn khóc, sau khi chắc chắn không còn chấn động nữa, tôi mới cẩn thận đứng dậy, sau đó nhanh chóng di chuyển đến góc đối diện dựa vào tường, giữ khoảng cách an toàn với anh ta.

Lúc này tôi không dám phát ra âm thanh nào, trong không gian tối tăm chỉ còn lại tiếng rên rỉ thống khổ của anh đẹp trai, bầu không khí này có chút quỷ dị.

“Này, anh không sao chứ?” Tôi lấy điện thoại trong túi ra, bật đèn pin lên, quan tâm hỏi.

Dưới ánh đèn, tôi thấy anh ta ở trong góc mặt đỏ bừng như uống rượu, người cong như con tôm, bàn tay vốn đút vào túi quần ngầu lòi giờ đang đau đớn bấu chặt góc áo.

Ôi vãi, anh ta không bị phế đấy chứ?

“Tôi xin lỗi.”

Nhìn bộ dạng khó chịu của anh ta, cảm giác áy náy trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm, tôi hận không thể quỳ xuống xin lỗi. Nếu biết sớm sẽ có chuyện này tôi đã giảm cân rồi. Lần này ngồi “gãy” người ta rồi!

“Anh yên tâm, nếu thật không được, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh.”

Anh ta nhướng mi nhìn tôi hỏi: “Em tên gì?”

Tôi hèn mọn đáp: “Bạch Chúc.”

“Được, Bạch Chúc.” Trán anh ta nổi đầy gân xanh, nhưng có lẽ do tu thân dưỡng tính tốt nên giọng điệu của anh ta có thể xem là ôn hòa, hỏi: “Bây giờ, em có thể dừng lảm nhảm mấy lời vô ích, giúp tôi đứng lên nhấn nút khẩn cấp trên thang máy có được không?

 

Nhấn Mở Bình Luận