[Ngoại truyện]
Tôi là Trình Vọng, 18 tuổi.
Lúc còn trẻ tôi đã gặp một cô gái khiến tôi rung động, đáng tiếc là lúc đó tôi không thể có được cách liên lạc với cô ấy.
Sau đó, hai năm sau chúng tôi lại gặp nhau, tôi đến bệnh viện thăm đồng đội bị thương, trong lúc chờ thang máy thì thấy cô ấy đẩy giường bệnh cùng với một đám người chen chúc đi vào.
Tôi vừa nhìn đã nhận ra cô ấy, nốt ruồi mỹ nhân trước trán của cô ấy quá rõ ràng. Cô ấy vẫn mảnh khảnh như trước, vẫn dịu dàng xoa dịu bệnh nhân bị thương. Tôi kích động lấy điện thoại di động ra lén chụp ảnh cô ấy, hưng phấn nói với bạn: [Tìm được rồi! ]
Lúc đó tim tôi đập như trống, muốn chào hỏi xin cách liên lạc với cô ấy, nhưng rõ ràng bây giờ không thích hợp, chỉ có thể lén nhìn bảng tên và lặng lẽ ghi nhớ tên của cô ấy.
Biết được cô ấy tên là Bạch Chúc, hiện tại đang thực tập ở khoa chỉnh hình, rất trùng hợp, bạn của tôi đang ở đó.
Thế là mỗi ngày tôi đều đến bệnh viện dùng danh nghĩa thăm bạn để gặp gỡ cô ấy.
Tôi đến phòng khám tìm cô ấy với danh nghĩa là giúp bạn hỏi cách uống thuốc, chỉ để được nói với cô ấy thêm vài lời. Khi cô ấy nói chuyện với tôi, đôi mắt cô ấy như những ánh sao lấp lánh phát sáng. Tôi thực sự bị đánh gục.
WeChat của cô ấy là số điện thoại của cô ấy, tôi tìm mấy lần vẫn không đủ can đảm bấm add. Thứ nhất là quá đột ngột, thứ hai tôi cảm thấy chuyện tình cảm nên mặt đối mặt nói sẽ chân thành hơn.
Thế là tôi mua hoa đợi cô ấy tan ca, không ngờ lại nhìn thấy cô ấy tay trong tay với một người đàn ông bước ra ngoài... Lúc đó, tôi cảm thấy trời sắp sập, thế giới của tôi như chìm vào bóng tối.
Cô ấy vậy mà đã có bạn trai rồi!
Điều này làm tôi suy sụp, ở nhà uống rượu giải sầu, nghe “Thủy Ngưu Ký” khóc ò ọ.
*Tiếng trâu bò kêu.
Tôi đã cố quên cô ấy, nhưng mối tình đầu nào dễ dàng quên đi, tình đầu là mối tình khắc cốt ghi tâm.
Tôi cho rằng kết cục giữa chúng tôi sẽ là BE trong tiếc nuối, không ngờ nửa năm sau chúng tôi lại gặp nhau.
Mặc dù lần hội ngộ này có chút xấu hổ và bế tắc, nhưng mà tôi vẫn rất vui mừng.
Càng đáng mừng hơn là cô ấy đã chia tay! Ông đây cuối cùng đã có thể thượng vị rồi!
===
Tôi là Bạch Chúc, cuối cùng cũng đã cùng Trình Vọng đăng ký kết hôn, sau nửa năm thì có thai.
Sau khi mang thai, tôi hay đột ngột muốn ăn một số thứ kỳ lạ. Chẳng hạn như đột nhiên muốn uống súp cay vào nửa đêm, vào lúc sáng sớm thì bỗng nhiên muốn ăn sầu riêng, bây giờ tôi lại gửi một tin nhắn WeChat nói rằng: [Chồng, em muốn ăn váng sữa.]
Trình Vọng lập tức trả lời WeChat, gửi một tin nhắn thoại: "Em yêu, đợi anh năm phút, kết thúc huấn luyện anh mang về cho em.] Không đến năm phút, Trình Vọng đã cầm váng sữa trở về.
Nhìn bộ dạng này thì chắc chắn là anh ấy lập tức chạy trở về sau khi huấn luyện xong, trán lấm tấm mồ hôi, chưa kịp thay quần áo thể thao mà nói với tôi: "Ăn nhanh đi, anh mua cho em hẳn mấy vị."
Nhưng tôi lại không muốn ăn nó nữa, khi mang thai tôi hay đột nhiên thay đổi khẩu vị, giờ lại thèm ăn bánh hamburger.
Trình Vọng nói: “Vậy anh lái xe đi mua.”
“Em đi cùng với anh.”
Chúng tôi lái xe đến KFC, bởi vì muốn mấy món đồ chơi nhỏ nên đã chọn phần ăn cho trẻ em.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!