Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

36 cách Cưng Chiều Vợ Yêu Lăng Tử Yên

Chương 39: Ngoan, đừng khóc

“Cháu… Cháu nói cái gì… Đứa cháu bất hiếu này!” Bà cụ Kỳ nghe thấy cháu trai ngầm nhắc nhở mình, lập tức giận dữ, giơ gậy muốn đánh Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên.

Đối phương là bà nội mình, Kỳ Minh Viễn không đám đánh trả, nhưng sợ Lăng Tử Yên bị thương, bởi vậy anh xoay người ôm Lăng Tử Yên vào lòng, dùng tấm lưng rắn chắc quay về phía bà cụ Kỳ.

Bà cụ Kỳ không muốn nghe nhất là chuyện năm đó bà ta không thích Đường Uyển Dư, một lòng muốn con trai cưới Lăng Quân Dao. Bởi vậy dưới cơn tức giận, ra sức vung gậy trong tay xuống, đánh mạnh lên lưng Kỳ Minh Viễn, sau khi đánh xong bà ta đứng không vững.

“Mẹ, đứa bé không làm sai chuyện gì, mẹ đánh bị thương, không phải cuối cùng người đau lòng sẽ là mẹ sao?” Kỳ Minh Triết tiến lên trước đỡ mẹ mình.

“Đúng vậy, thằng bé không sai, con cũng không sai, mẹ Kỳ Minh Viễn cũng không sai, là mẹ sai được chưa!” Bà cụ Kỳ vừa tức vừa xấu hổ, nhất là đối mặt với Đường Uyển Dư năng lực kiếm tiền nghịch thiên, bà ta lại càng vô cùng xấu hổ, xấu hổ tới mức chỉ có thể dùng phẫn nộ che giấu.

“Bà nội, rất xin lỗi, là lỗi của cháu!” Kỳ Minh Viễn cũng biết, mình nhắc nhở bà nội sẽ chọc trúng chỗ đau của bà ta, vội vàng buông Lăng Tử Yên ra, đi tới bên cạnh bà cụ Kỳ.

“Bà không cần cháu đỡ, cháu trưởng thành, không cần bà nội, cũng không nghe lời bà nội nói, bà nội cũng không cần cháu nữa, vẫn là cháu gái tốt hơn!” Bà cụ Kỳ không hề cảm kích, người già rồi, càng tùy hứng y như đứa bé, nắm tay Thiệu Tú Linh không buông, không cho Kỳ Minh Viễn chạm vào người.

Lăng Tử Yên đứng lẻ loi một bên, nhìn cả nhà bọn họ cãi vã, Kỳ Minh Viễn không ở bên cạnh cô, cô chỉ cảm thấy mình như người ngoài, tâm trạng muốn chạy trốn càng nhiều hơn, cô không tiện ở lại đây, nên cất bước rời đi.

“Lăng Tử Yên!” Đường Uyển Dư phát hiện cô chạy đi, vội vàng gọi cô lại, những lời vừa nói ra miệng, chính bà ấy đều ngây ngẩn cả người!

Vậy mà bà ấy gọi Lăng Tử Yên lại, dù sao cũng làm mẹ, con trai che chở con dâu như thế, dù thế nào bà ấy cũng không nỡ khiến con trai khổ sở.

“Tử Yên…” Kỳ Minh Viễn quay đầu phát hiện Lăng Tử Yên muốn chạy đi, thấy Thiệu Tú Linh đã đỡ bà nội, bèn cất bước muốn đuổi theo.

“Kỳ Minh Viễn, con để con bé ở một mình một lát, con bé không ra khỏi cửa đâu.” Kỳ Minh Triết gọi con trai lại, nhất định là lúc này Lăng Tử Yên tự ti còn khó chịu, lúc này Kỳ Minh Viễn đi tìm cô không thích hợp.

Lúc này Kỳ Minh Viễn mới dừng bước, quay đầu nhìn bà cụ Kỳ, biểu cảm vô cùng kiên quyết: “Bà nội, cháu chỉ cần cô ấy, cô ấy rất tốt!”

“Nếu cháu cần cô ta, sau này đừng gọi bà là bà nội.” Bà cụ Kỳ dứt lời lại nắm chặt tay Thiệu Tú Linh: “Tú Linh, thu dọn đồ chúng ta trở về, nơi này không chào đón chúng ta, chúng ta cũng không cần tiếp tục ở lại chọc người ta phiền. Hừ, một đứa con riêng, còn hẹn hò với người khác bốn năm, giấy đăng ký kết hôn đều đã lĩnh, còn không phải là người đàn bà dâm đãng, một người đàn bà dâm đãng, thằng bé lại coi là bảo bối, bà không có đứa cháu nào ngu như thế!”

“Bà ngoại, có lẽ còn có chuyện chúng ta không biết, bà nghe Kỳ Minh Viễn giải thích đi.” Thiệu Tú Linh còn đang hồi tưởng lại những lời Kỳ Minh Viễn nói với Lăng Tử Yên lúc trước. Ngay lúc đó tâm trạng Lăng Tử Yên không tốt, có khả năng không cảm nhận được gì, nhưng cô ta nghe thấy rõ.

Trong câu nói đó, hình như có tin tức gì đấy, nhất là câu cuối cùng “Ái Vi em đừng đi”.

Không phải cô tên Lăng Tử Yên sao? Trong tên không có chữ Vi, vì sao Kỳ Minh Viễn gọi cô như vậy?

Hơn nữa vì sao Kỳ Minh Viễn nói tìm cô năm năm, cô ta nhớ rất rõ, bạn gái này của Chung Khải Trạch không có quan hệ gì với Kỳ Minh Viễn mà.

Trong này chắc chắn có gì đó khó hiểu, không phải Kỳ Minh Viễn lầm, thì là Lăng Tử Yên bụng dạ khó lường, muốn lừa gạt Kỳ Minh Viễn.

Thiệu Tú Linh nghĩ tới đây, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cưới một người phụ nữ như thế vào cửa, lần này nhà cậu út náo nhiệt rồi.

Lúc cô ta rảnh rỗi, thúc đẩy nhiều vào, tốt nhất là kéo mẹ chồng tự xưng là danh môn vọng tộc vào, lúc này mới vui.

“Thằng bé giải thích, cô ta không phải con gái riêng sao? Thằng bé giải thích, thì cô ta không gả cho em chồng cháu sao? Thằng bé giải thích, cô ta không kết hôn lần hai à? Cái gì mà trong sạch, có quỷ mới tin!” Bà cụ Kỳ thấy Thiệu Tú Linh không có hành động, tùy ý dùng gậy chỉ một người giúp việc: “Cô, nhanh đi thu dọn đồ của tôi, chúng ta lập tức rời đi.”

“Nhanh đi thu dọn đồ cho bà cụ, bảo lái xe chuẩn bị đi!” Kỳ Minh Triết thấy mẹ cố chấp như vậy, đành phải nói với người giúp việc bà cụ chỉ.

“Dạ!” Người giúp việc đáp, vội vàng đi lên lầu.

“Hừ!” Bà cụ thấy con trai không giữ mình lại, con dâu thì là người bà ta từng không muốn gặp, bà ta càng xấu hổ ở lại, bèn kéo Thiệu Tú Linh rời khỏi phòng ăn, đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sô pha hờn dỗi.

“Cha mẹ, con tìm cô ấy năm năm, con hi vọng cha mẹ đừng phản đối chúng con.” Kỳ Minh Viễn nhìn cha mẹ mình nói, không đợi bọn họ đáp lại, lập tức đi ra cửa tìm Lăng Tử Yên.

Lăng Tử Yên chạy ra khỏi biệt thự xong, cũng không biết mình có thể đi đâu, cánh cửa kia phải quét vân tay mới có thể mở ra, cô căn bản không ra ngoài được, chỉ có thể chạy tới chỗ cây tử đằng hơn ba trăm năm.

Biệt thự cách cây tử đằng không xa, Lăng Tử Yên nhanh chóng bỏ chạy tới tàng cây, ánh nắng xuyên qua lá cây tử đằng chiếu xuống, vô cùng huyền ảo, nhưng trong lòng cô không có tâm trạng gì, vươn tay chống lên cây tử đằng to lớn thở hổn hển từng hơi, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống thảm cỏ.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận