Xung quanh là một màn đen tối yên tĩnh, Giản Dao nằm trên chiếc giường nhỏ lạnh băng, cả thế giới này dường như chỉ còn lại một mình cô.
Bàn tay cô khẽ nắm lấy drap trải giường bên dưới. Đây là tấm Tạ Hàm vừa thay mới cho cô hôm nay, vẫn có thể ngửi thấy mùi hương mềm mại mới mẻ. Nhưng mùi hương này càng khiến cô cảm thấy nhớ nhung nhiều hơn.
Nhớ mẹ, nhớ em gái, nhớ Huân Nhiên, càng thêm nhớ Bạc Cận Ngôn.
Ở thời khắc không biết ngày hay đêm này, người đàn ông cô yêu, anh đang ở đâu?
Lúc sắp ngủ, Tạ Hàm lại tiêm cho cô một ống thuốc. Cánh tay cô đã dày đặc những vết châm. Nhưng kỳ lạ là, cô không lập tức sinh ra những ảo tưởng kỳ quái lạ lùng, những đoạn ký ức ngọt ngào chua xót nào đó, lại không chịu khống chế ùa vào trong não.
Vào một đêm tối yên tĩnh nào đó, cô và Bạc Cận Ngôn ngồi trên sô pha. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với anh, ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua vết thương hung hiểm trên bụng nhỏ bằng phẳng của anh, nước mắt lại tràn ra.
Lúc đó anh đã nói thế nào?
Trong ánh đèn ôn hòa như nước, gương mặt anh vừa anh tuấn vừa lộng lẫy. Rõ ràng giọng điệu có mấy phần đau lòng và ão não, nhưng thần sắc lại vẫn kiêu ngạo tự đại như cũ.
“Nếu như biết sẽ làm em khóc, anh sẽ không để em xem đâu.”
Giọng nói trầm thấp động lòng người giống tiếng đàn dương cầm đó, dường như vẫn còn văng vẳng bên tai. Còn có hơi thở của anh, ấm áp lại mát rượi, suốt cả đêm triền miên trên làn da cô; mỗi một lượt va chạm của anh, rất kiên định lại dịu dàng, có lúc còn mang theo mấy phần khiêu khích và hiếu kỳ… Giản Dao chỉ cảm thấy mỗi một tấc da thịt toàn thân đều đang trầm mê trong ảo cảnh khiến người ta tan nát cõi lòng đó, bất giác dùng hai tay ôm chặt lấy thân mình…
Đột nhiên, người yêu thương ở bên cạnh cô biến mất giống như không khí. Giọng một người đàn ông khác, một giọng nói khàn khàn trầm thấp đang nguyền rủa, vang lên trong đại não đần độn của cô.
“Hủy đi niềm tin của hắn, giết chết người mà hắn quan tâm, ép cạn thể xác hắn.” Trong giọng nói của người đàn ông đó hàm chứa ý cười lạnh lẽo không kiềm chế được: “Tôi sẽ làm người kia sống lại, Allen duy nhất.”
Không!
Giản Dao đau khổ giơ tay ấn lên đầu mình, cắn chặt đôi môi khô cằn.
Không, cô không tin. Bạc Cận Ngôn không thể có nhân cách thứ hai, không thể nào giết người. Người cứng cỏi mạnh mẽ như anh, cho dù luôn phải bước đi trong thế giới đen tối, thì lòng anh vẫn trong suốt sạch sẽ.
Bạc Cận Ngôn của cô, Simon duy nhất. Cho dù đất trời mù mịt, giây tiếp theo sẽ cách biệt sống chết, điều cô phải làm chỉ có một việc duy nhất.
Tin tưởng anh, chờ đợi anh.<>
Anh nhất định sẽ mở ra địa ngục này, cứu lấy cô.<>
…
Một tiếng điện lưu khẽ vang lên, ánh đèn chói mắt khiến Giản Dao giơ tay che mắt mình lại. Ý thức vốn đang hoang mang, dường như cũng theo ánh sáng này sáng lên, tỉnh táo hơn mấy phần.
Cách sau lưng không xa, chợt vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn quen thuộc.
Lòng Giản Dao run lên.
Hắn, lại đến rồi.
Ánh đèn sáng trưng như ban ngày, mùi hương cà phê phảng phất trong không khí. Giản Dao bị ép đứng dậy từ trong lồng giam, lại ngồi lên sô pha.
Tạ Hàm vẫn luôn duy trì tâm trạng tốt. Ngâm nga một khúc ca, thong thả ung dung pha cà phê bưng đến trước mặt cô, còn để lên đó một cái muỗng nhỏ tinh xảo.
Sắc mặt Giản Dao trắng bệch, ngồi yên không động đậy. Tạ Hàm đứng một bên bưng ly cà phê khác, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, mỉm cười: “Không uống thì sẽ bị quất roi.”
Giọng nói dịu dàng thanh thúy, dường như thật sự chỉ đang khuyên nhủ rất lễ độ.
Lòng Giản Dao chua xót khó chịu từng cơn. Cô cắn chặt răng, bưng ly cà phê lên chậm rãi uống. Hắn chỉ đứng bên cạnh thấp giọng cười một tiếng, im lặng nhìn cô chằm chằm.
Đợi cô uống xong phân nửa, hắn đột nhiên ‘a’ lên một tiếng, ánh mắt sáng ngời: “Quên nói với cô, trong đó còn có thêm chút đồ.”
Động tác của Giản Dao khựng lại.
Người đàn ông trước mặt, là tên ăn thịt người chân chính. Một cảm giác ghê tởm không thể ngăn cản nổi, nháy mắt cuộn lên trong lòng. Cô cúi đầu nhìn về phía thùng rác bên chân, nôn thốc nôn tháo ra.
Nhưng phải ứng này lại khiến Tạ Hàm hoàn toàn bị chọc cười, hắn cười hề hề nhìn cô sắp ói tới mật xanh, mới thong thả nói: “Cô cho là cái gì? Tôi chỉ thêm sữa vào thôi.”
Giản Dao hít sâu một hơi, cầm lấy khăn ăn trên bàn lau lau khóe miệng. Cô từ từ ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi sau đó tiếp tục im lặng.
Bạc Cận Ngôn nói không sai, người này có nhân cách phản xã hội cực kỳ không ổn định.
Lúc này xem ra tâm tình hắn cực tốt nên mới đùa giỡn cô. Nhưng sự sống chết của cô, mãi mãi chỉ ở trong một ý niệm của hắn, từng bước gian nan.
Ông trời ơi, xin hãy bảo vệ tôi, nhất định phải sống đến ngày Bạc Cận Ngôn tới. Đừng chọc giận hắn thêm nữa, đừng để hắn nổi lên ý muốn giết người.
Nghĩ đến điểm này, cô chỉ yên lặng, thần sắc bình tĩnh ngồi đó, xem hôm nay hắn muốn làm gì.
Sự biến hóa sắc mặt này, đương nhiên rơi vào trong mắt Tạ Hàm. Nhưng hắn không tức giận, ý cười nơi khóe mắt lại càng thêm sâu. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, quăng một tờ báo đến bàn trà, lại mở tivi lên.
Ánh mắt Giản Dao nhanh chóng lướt qua tờ báo, trên mục tin tức quảng cáo, cô nhanh chóng phát hiện ra một tin tức.
‘Jack, thích món quà tôi tặng anh không?’
Là tin tức Tommy để lại cho Tạ Hàm.
Giản Dao kiềm chế sự khổ sở nháy mắt nổi lên trong lòng, cô chỉ ngước mắt lên nhìn về phía màn hình tivi. Vừa xem, cô liền sững người.
Giọng nói của nữ phát thanh viên lạnh lùng sắc bén, giống như một thanh kiếm cắt ngang thần kinh con người: “… Quan chức hai phía Trung Mỹ, đều cự tuyệt có những phản ứng đối với ‘sự kiện Bạc Cận Ngôn’. Thái độ này đã chọc giận rất nhiều gia đình của người bị hại. Từ buổi trưa hôm nay, hơn hai trăm người diễu hành đã đến tổng bộ FBI trên đường Pennsylvania của Washington ngồi yên lặng để biểu tình, yêu cầu phải nghiêm trị giáo sư Bạc Cận Ngôn. Nghe nói, văn phòng luật sư nổi tiếng Davis đã tiếp nhận ủy thác của gia đình nạn nhân, thành lập đoàn luật sư, sắp tới sẽ chính thức khởi tố giáo sư Bạc Cận Ngôn…”
“Rất nhiều người đều tin rằng anh ta có hai nhân cách rồi.” Tạ Hàm bưng ly cà phê lên lắc lắc, chăm chú nhìn mặt nước nồng đậm khẽ dập dờn: “Cô tin không?”
Lòng Giản Dao lại nhói lên một cái, không lên tiếng.
Tạ Hàm ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt đó không hề hàm chứa ý cười, chỉ có sự rét lạnh nhàn nhạt.
Mười ngón tay đang để trên đầu gối Giản Dao, nắm chặt đến mức sắp chảy ra nước.
Hắn có tin không?
Cô cần phải trả lời như thế nào, mới là đáp án chính xác đây?
Cận Ngôn, em phải trả lời thế nào đây?
…
“Tôi không tin.” Cô khẽ nói: “Anh ấy sẽ không như vậy đâu.”
Giọng nói có vẻ mỏng manh yếu ớt, lại lộ ra một sự cố chấp phí công nào đó.
Tạ Hàm thoáng chốc bật cười, dáng vẻ hơi có ý đăm chiêu lại không nói lời nào.
Hắn phản ứng ôn hòa như vậy, nhưng Giản Dao cũng không dám thả lỏng chút nào, chỉ yên tĩnh tiếp tục xem tivi.
Đúng vào lúc này, ống kính trong màn hình chớp lên, thay đổi đến trước một tòa lầu xa hoa lộng lẫy. Giản Dao nhận ra ngay lập tức, đây là khách sạn mà cô và Bạc Cận Ngôn ở lúc trước.
Trong lòng cô nhói lên một cơn, đây cũng là nơi mà tin tức nói Bạc Cận Ngôn đã tự nhốt mình trong đó mấy ngày, không thấy bước ra ngoài.
“Ồ…” Tạ Hàm ngồi thẳng dậy, dường như rất có hứng thú nhìn chằm chằm. Lúc này giọng nói của nữ phát thanh viên cũng vang lên: “Tin tức mới nhất của đài chúng tôi, ký giả đang ở bên ngoài khách sạn Marriott sẽ trực tiếp cho quý vị. FBI đã đến trước khách sạn, mang giáo sư Bạc Cận Ngôn đi.”
Giọng phát thanh viên có vẻ dồn dập, lại giống như một tiếng sét vang lên bên tai Giản Dao. Sau đó cả người cô cứng ngắc như khúc gỗ, bởi vì cô nhìn thấy trên màn hình, một bóng dáng cô ngày nhớ đêm mong khổ sở trông ngóng cuối cùng cũng đã xuất hiện!
Bóng dáng loang lổ dưới cây bạch dương, bị một đám người xa lạ vây quanh, thân hình cao to của Bạc Cận Ngôn, giống như một bức tượng cô độc thẳng đứng. Anh vẫn mặc một bộ vest thẳng thớm, quần tây áo sơ mi đơn giản, không thắt cà vạt. Sườn mặt anh tuấn khiến người ta cảm thấy tái nhợt và yên tĩnh. Lúc ánh đèn lướt qua, có lẽ anh cảm giác thấy nên chầm chậm quay đầu. Đôi mắt thon dài đen nhánh đó, giống như một hồ nước sâu không thấy đáy bị phủ bởi một lớp băng giá.
Nước mắt Giản Dao đột nhiên trào ra, trong nháy mắt thấm ướt cả hốc mắt. Cô lập tức giơ tay lau nước mắt, cô chỉ muốn nhìn thấy hình dáng của anh nhiều hơn. Nhưng nước mắt dường như không thể dừng lại, khiến tầm nhìn của cô mơ hồ khó phân biệt! Có lẽ vào giây phút nhìn thấy gương mặt anh, tất cả những đau khổ như đứt từng khúc ruột, phòng tuyến cuối cùng mà cô khổ sở kiên trì, đều sắp sụp đổ nuốt chửng cô!
“Nước mắt tuyệt vọng như thế. Ý thức của cô rõ ràng đã tin tưởng rồi.” Một giọng nói trong trẻo ẩn chưa ý cười đột nhiên vang lên bên tai, cắt đứt cảm xúc đau buồn của cô.
Giản Dao tỉnh táo lại trong nháy mắt, cô chỉ hơi run rẩy khẽ thở ra một hơi.
Không, cô không tin. Trong lòng cô vang lên, vĩnh viễn cũng không tin Bạc Cận Ngôn có hai nhân cách. Hắn đang muốn lung lạc cô.
Trong mắt Tạ Hàm lại nổi lên ý cười xán lạng.
“Nếu như người bạn gái mà Bạc Cận Ngôn yêu tha thiết, cũng viết một bức thư công khai tuyên bố anh ta có hai nhân cách…” Hắn từ trong ngăn kéo lấy ra một ống kim tiêm đứng lên đi về phía cô: “Tình hình có phải sẽ càng thêm thú vị?”
Lòng Giản Dao kinh hãi, lo sợ từ từ tràn vào lòng. Nhưng cô chỉ có thể ngước mắt nhìn hắn cầm lấy một cánh tay cô.
Chất lỏng từ từ chảy vào trong người, cũng mang theo cảm giác cực kỳ rét lạnh. Tạ Hàm ngước mắt cười nhìn cô một cái.
Lại một vòng cướp đoạt khống chế tâm lý bắt đầu.
Lần này, cô có thể giữ vững được không?
Mấy ngày nay, đối với rất nhiều người mà nói, đều rất nặng nề.
An Nham đang ở trong một phòng cùng khách sạn với Bạc Cận Ngôn, trời chưa sáng anh đã tỉnh giấc, xoa xoa cái trán ngồi dậy.
Chuyện đầu tiên lúc rời giường là ngồi đến trước bàn, ánh mắt anh nhanh chóng lướt qua màn hình của mấy cái laptop.
Bạc Cận Ngôn đã bị FBI bắt đi hai ngày. Mà trên máy tính của anh, hiển thị ra hình ảnh máy quay giám sát các cửa ra vào, thang máy an toàn, phòng điều tra cùng với phòng giam tạm thời của Bạc Cận Ngôn của tòa nhà tổng bộ FBI.
Tất cả vẫn như bình thường, duy nhất chỉ có Bạc Cận Ngôn đang nằm thẳng trên chiếc giường đơn màu trắng trong phòng dưới ánh đèn sáng trưng, bên ngoài song sắt các thanh tra đi qua đi lại, có vẻ cũng không thể làm cho anh có phản ứng gì.
An Nham nhìn chằm chằm một lúc, anh bưng một ly trà đặc lên nhấp một ngụm. Ánh sáng của màn hình ánh lên mặt anh, gương mặt vốn thanh tú, lộ ra mấy phần tiều tụy trước kia chưa từng có, đôi mắt thon dài cũng trũng sâu, có thêm quầng thâm lớn.
Anh lại chuyển một máy tính sang kênh tin tức.
Rõ ràng, vẫn là một buổi sáng sớm đầy tranh luận. Tuy rằng áp lực dư luận càng lúc càng lớn, công khai lên án Bạc Cận Ngôn, nhưng cũng có không ít giọng nói ủng hộ không thể xem thường:
Giáo sư nổi danh khoa tâm lý tội phạm của đại học Maryland, công khai bày tỏ sự ủng hộ đối với đệ tử của mình. Hơn nữa tuyên bố, nếu như thật sự là hai nhân cách, chỉ cần nhân cách thứ nhất là Simon không ý thức được hành vi phạm tội của nhân cách thứ hai, thì cũng là vô tội.
Còn có rất nhiều nạn nhân đã được Bạc Cận Ngôn cứu trước kia cùng với gia đình cũng cử hành diễu hành. Bọn họ kiên trì tin tưởng Bạc Cận Ngôn là vô tội, yêu cầu FBI điều tra rõ sự thật. Có người tuyên bố: “Người đàn ông này đã từng vì cứu rỗi mười hai mạng người, suýt chút nữa bị trọng thương không thể cứu chữa được. Sao có thể hoài nghi sự chính trực của anh ấy?”
Ngoài ra, phía Trung quốc cũng đề ra yêu cầu, chuyển Bạc Cận Ngôn về trong nước để tiến hành điều tra thẩm vấn. Phía Mỹ vẫn chưa có câu trả lời.
…
Xem xong những tin tức này, An Nham đứng dậy, đi ra khỏi khách sạn.
Một giờ sau, trong phòng thẩm vấn ở một tòa lầu nào đó của tổng bộ FBI.
An Nham ngồi bên bàn, đối diện là nhân vật tiêu điểm của các cuộc tranh luận gần đây, Bạc Cận Ngôn. Bị giam giữ hai ngày, không khiến cho sắc mặt của anh biến đổi chút nào, vẫn yên lặng và anh tuấn như cũ.
An Nham liên tiếng: “Cục diện càng lúc càng hỗn loạn.”
Sắc mặt Bạc Cận Ngôn thản nhiên gật đầu.
Giọng nói của An Nham thấp thêm mấy phần: “Hiện giờ phải làm sao?”
Bạc Cận Ngôn ngước mắt nhìn anh, ánh mắt đạm mạc lại giống như đang nhìn nơi rất xa, yên lặng không nói.
Hai ngày sau, nhà kho dưới đất nơi Giản Dao bị giam cầm.
Ánh đèn không biết trở nên mờ ảo từ lúc nào, tầm mắt mơ hồ và cơn đau kịch liệt trong đại não đang giày vò. Giản Dao nằm sấp trên mặt đất, trước mắt là tờ giấy trắng như tuyết và cây bút đang dao động.
Tạ Hàm ngồi xổm bên cạnh cô, giống như một người bạn thân thiết nhất, dịu dàng nói: “Cô cũng nhìn thấy anh ta có hai nhân cách rồi, vẫn còn yêu anh ta như cũ sao?”
Liên tục nhiều ngày bị tiêm thuốc, đã khiến Giản Dao không có một giây phút nào tỉnh táo. Cô giương đôi mắt mờ mịt nhìn Tạ Hàm: “Tôi vẫn còn yêu anh ấy như cũ.”
Anh trong trẻo lạnh lùng như ngọc, anh khát máu cay nghiệt. Bọn họ đều đang lắc lư trong đầu cô, cô biết bản thân đã không thể phân biệt rõ đâu là chân thật đâu là hư ảo, rốt cuộc những thứ cô nhìn thấy mấy ngày nay, là Allen đã thật sự liên thủ với Tạ Hàm, hay chỉ là giả, tất cả đều là giả sao?
Nhưng bất kể là thật hay giả, cô đều quá đau khổ, quá đau khổ rồi.
“Viết đi, viết ra tất cả những lời cô muốn nói với anh ta.” Giọng nói của Tạ Hàm phá lệ dịu dàng: “Lẽ nào cô không muốn trước khi chết, để anh ta nhìn thấy sao? Cô yêu anh ta như vậy, cho dù cả thế giới này phản đối hai nhân cách của anh ta, cô cũng sẽ không từ bỏ anh ta?”
Giản Dao run run khẽ ngẩng đầu nhìn hắn. Bốn mắt chăm chú nhìn nhau một lúc.
Cuối cùng, cô vươn tay nhận lấy cây bút trong tay hắn.
‘Cận Ngôn,
Lúc em còn nhỏ, đã từng có mơ ước. Mơ ước trở thành một người giống như ba, bảo vệ chính nghĩa phấn đấu quên mình.
Sau đó, em từng bước học lên cao, trưởng thành, làm việc. Em tưởng rằng em cách con đường đó càng lúc càng xa, mơ ước đó chỉ đành chôn giấu trong tim, trở thành một niềm mong mỏi đẹp đẽ và tiếc nuối.
Nhưng, em đã gặp được anh.
Ước mơ của em.
Em nghĩ trước giờ em chưa từng nói, em yêu anh. Nhưng thật ra em đã nói rất nhiều lần, mỗi buổi sáng sớm nhìn thấy gương mặt đang say ngủ của anh, mỗi lúc nhìn thấy anh thể hiện trí tuệ và tài hoa khiến người khác kinh ngạc; nhìn thấy anh vì giúp đỡ những người bị hại, lần nào cũng không màng đến bản thân… Lúc đó em đều tự nói với bản thân mình, em vô cùng kiêu ngạo và may mắn, đời này có thể có được anh.
Anh khiến em yêu anh nhiều đến thế.
Nhưng có lẽ, lần này em không thể ở bên anh suốt cuộc sống sau này. Em sắp không chịu đựng nổi nữa rồi. Mỗi ngày của em đều là bóng đêm vô cùng vô tận không tìm thấy lối ra; mỗi ngày đều mong mỏi khi tỉnh dậy, sẽ nhìn thấy anh, nhìn thấy anh từ trên trời lao xuống, cứu em ra khỏi chỗ này; nhìn thấy anh dịu dàng hôn em, không còn phải chia lìa hay mất đi anh nữa.
Xin lỗi Cận Ngôn, có lẽ em thật sự không thể ở bên anh nữa rồi. Đường đời này, hi vọng anh có thể tiếp tục đi cho thật tốt. Đừng đau buồn, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người, bọn họ sẽ yêu anh, sẽ thay em yêu anh.
Em không đau buồn chút nào đâu, thật đấy. Bởi vì đã từng có được anh, cho dù là sắp chết, lòng em vẫn rất bình tĩnh. Đây đối với em chính là giải thoát, cho dù em có hóa thành tro bụi, cũng sẽ mãi mãi không quên anh. Sau này mỗi buổi sáng sớm, mỗi buổi hoàng hôn, mỗi đêm tối, em đều sẽ ngóng trông, ngóng trông nếu như thật sự có kiếp sau hư vô, em vẫn gặp được anh, có được anh. Trở lại nơi chúng ta gặp gỡ quen biết nhau lúc đầu, để em đích thân nói với anh, em yêu anh rất nhiều.
…
Cận Ngôn, xin lỗi, em cũng từng hoài nghi anh, mỗi lần đối đầu với những tên sát thủ biến thái nhất, chỉ có anh có thể phỏng đoán được suy nghĩ của bọn họ. Lúc đó, em liền rất sợ hãi, sợ một ngày nào đó, anh cũng sẽ bị những thứ đen tối đó nuốt chửng. Mà lúc nhìn thấy đoạn video của Allen, em ngược lại có cảm giác an lòng hoàn toàn.
Không còn quan trọng nữa rồi, Cận Ngôn. Simon hay là Allen đều không còn quan trọng nữa rồi. Anh chính là anh, là Cận Ngôn duy nhất của em. Tình yêu của em đối với anh, căn bản sẽ không thay đổi, bởi vì từ đầu đến cuối em vẫn tin tưởng, anh sẽ chiến thắng được Allen, chiến thắng được Tạ Hàm. Anh sẽ tìm ra em, anh sẽ mang em rời khỏi chốn địa ngục này.
Sau đó, chúng ta sẽ quay về quê hương, quay về nhà của chúng ta. Xin anh hãy ôm em, cho dù chỉ là tro cốt, ôm em ngồi bên cạnh dòng sông, cùng em ngắm mặt trời lặn, sau đó đem chôn em ở nơi mà anh có thể nhìn thấy mỗi ngày.<>
Anh còn nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta hôn nhau, anh với em đều ngơ ngẩn cả. Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta nắm tay, anh nói em làm anh ngứa, thì ra trước giờ anh chưa từng nắm tay con gái… Có quá nhiều hồi ức đi cùng với em, chết đi thì có sao đâu? Em đã đạt thành mộng ước của mình, em có được anh, em trở thành một người giống như ba, cùng anh phá nhiều vụ án như vậy, em xứng đáng với cuộc đời của mình, kiếp này em không còn gì hối tiếc nữa, nuối tiếc duy nhất chính là không thể ở bên anh đến già.
Xin anh nhất định đừng cô độc, Bạc Cận Ngôn. Đừng sống lẻ loi một mình, mỗi ngày đều phải sống thật tốt.
Bởi vì em đang ở chỗ này, Cận Ngôn, đang ở trong mắt anh, ở trong tim anh, ở trong cuộc sống của anh.
Chúng ta mãi mãi cũng không chia lìa.
Giản Dao.’
Lại một buổi sáng sớm.
An Nham cầm lấy bức thư được công khai, vội vàng đi vào tổng bộ của FBI.
Cả phòng sáng đèn yên lặng. Giống như dự cảm được điều gì, lúc anh đến, Bạc Cận Ngôn đã ngồi bên cạnh bàn, sắc mặt lạnh lẽo như sắt.<>
An Nham đẩy bức thư đến trước mặt anh.
Bạc Cận Ngôn không nhận lấy, ánh mắt yên tĩnh lướt qua mặt giấy. Anh chăm chú xem từng hàng từng chữ thật chậm rãi.
An Nham không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm biểu tình của anh.
Qua rất lâu, Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn anh.
Giống như đang nhìn anh, lại giống như ánh mắt căn bản đang xuyên qua anh, xuyên qua tầng tầng lớp lớp tường xi măng cốt thép, nhìn về cô ấy đang ở một nơi nào đó.
Một lúc sau, gương mặt anh giống như đóng băng, đột nhiên từ từ hiện lên ý cười. Anh giống như đang cười, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh giá cực kỳ thâm sâu.
“Tôi muốn vượt ngục.”
Giọng nói khàn khàn xa lạ.
Ánh đèn như nước chảy xiêu vẹo, âm nhạc, rượu vang đỏ, những hình ảnh trang hoàng giả tạo yên tĩnh nhu hòa.
Giản Dao ngồi trên sô pha, tay cầm một ly rượu thủy tinh óng ánh trong suốt, yên tĩnh giống như một chú chim di trú. Còn Tạ Hàm đang ngồi đối diện cô, khóe miệng cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào màn hình tivi.
Phần tin tức đang phát trong tin thời sự đương nhiên chính là bức thư tuyệt bút của cô. Giọng nói của nữ phát thanh viên nặng nề nhưng không mất đi sự sắc bén: “… Đây là một bức thư sâu sắc cảm động lòng người, chúng tôi đã mời một giáo sư tâm lý học tội phạm nổi danh là tiên sinh Mike. Ông cho rằng bức thư này tuy cực kỳ có khả năng là tiểu thư Giản Dao đã viết ra dưới tình trạng bị tên ăn thịt người ‘hoa tươi’ áp bức, nhưng tình cảm thì rất chân thành, bút tích liền mạch, thông qua rất nhiều khoản mục phân tích ngữ pháp và logic, cho thấy nội dung của bức thư này căn bản là đáng tin cậy. Đồng thời ông cũng cho rằng tiểu thư Giản Dao rất có khả năng đã bất hạnh gặp nạn. Chúng tôi cảm thấy đau lòng và thương tiếc vô cùng vì điều này…
Nhưng mà, tiên sinh Mike cũng đồng thời cho rằng, bức thư công khai này đã nói rõ, tiểu thư Giản Dao mặc nhiên thừa nhận và chấp nhận sự tồn tại hai nhân cách của giáo sư Bạc Cận Ngôn. Thái độ của cô, tôi nghĩ không còn nghi ngờ gì nữa, đó tương đối có sức thuyết phục và lực ảnh hưởng. Như vậy có phải cán cân phán xét lại lần nữa nghiêng về phía ‘Bạc Cận Ngôn có tội’ hay không? Gia đình người bị hại có phải sẽ nổi lên sự căm phẫn lần nữa? Chúng tôi mỏi mắt trông chờ.”
Ý cười của Tạ Hàm càng thêm sâu, liếc nhìn cô một cái: “Làm tốt lắm.”
Ngón tay của Giản Dao bấu chặt vào ly rượu, biểu tình điềm nhiên không chút ánh sáng.
Cô tưởng rằng cô sẽ chết ngay sau khi viết bức thư kia. Đó là thứ mà Tạ Hàm vẫn luôn muốn có, bức thư tuyệt bút của cô.
Cô vẫn luôn không chịu viết, là bởi vì cô không muốn chết. Nhưng lần này, cô biết rõ mình đã đi đến bờ vực sụp đổ. Cô đã cảm nhận được, chỉ cần tiêm thêm thuốc nữa sẽ khiến thần kinh của cô triệt để rối loạn, lâm vào trong thế giới ảo tưởng, trở thành một người điên.
Lúc cô nhìn thấy FBI mang Bạc Cận Ngôn đi, bóng dáng cô độc trầm mặc đó, liền khiến cô có quyết định.
Cô bằng lòng chết, nhưng cần phải chết có giá trị, chỉ cần có thể bắt Tạ Hàm vào trong vòng luật pháp.
Chỉ là Cận Ngôn, em đã dùng chút ý thức còn sót lại cuối cùng, ẩn giấu tin tức vào trong bức thư, bí mật ẩn giấu trong những câu chữ gần như là lung tung đẫm máu đó, anh có nhìn thấy được không?
Em tin anh từ đầu đến cuối vẫn là Cận Ngôn, là Simon, cho nên nhất định anh sẽ thấy được. Sau đó anh sẽ tìm thấy hắn, tìm được em.
…
Mấy ngày hôm nay, Tạ Hàm không còn tiêm thuốc cho cô, cũng không có bất cứ sự ngược đãi nào. Thậm chí đồ ăn thức uống hằng ngày còn rất xa hoa tinh xảo. Hắn còn bôi thuốc cho cô, xử lý vết thương khiến cho cơ thể cô tốt hơn một chút.
Nhưng trong lòng Giản Dao rất rõ ràng, hắn lúc này không giết cô, chỉ cho thấy hắn muốn dùng một phương thức hoàn mỹ hơn, ở một thời khắc quan trọng hơn giết cô.
Lúc này, Tạ Hàm đứng dậy, chỉnh sửa lại áo sơ mi và cà vạt, khẽ cười với cô: “Đoán thử xem, tôi đi làm gì?”
Giản Dao cắn môi không nói. Hắn cũng không để ý, giọng điệu cứ như đang tự lẩm bẩm một mình khẽ nói rất nhanh: “Hôm nay, Simon bé nhỏ của chúng ta… Ồ, còn có Allen bé nhỏ, sẽ được áp giải từ tòa nhà J. Edgar Hoover đến đơn vị kiểm định thần kinh. Một khi chứng minh được anh ta có hai nhân cách, thì nữ phát thanh viên xinh đẹp kia đã nói như thế nào ấy nhỉ… đang chờ đợi anh ta sẽ là thân bại danh liệt, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, sẽ phải ở trong bệnh viện thần kinh trải qua những ngày tháng còn lại của cuộc đời, hoặc sẽ bị tống vào ngục giam Pelican Bay, tù chung thân.”
Lòng Giản Dao run rẩy thật mạnh, nhưng hắn đã bước vào trong bóng tối, càng lúc càng xa: “Hắn đã đi đến bên bờ vực, sao tôi có thể không đi xem được?”
Bên ngoài tòa nhà J. Edgar Hoover.
Ánh mặt trời mùa đông, chói chang, yên tĩnh và mát lạnh.
Bạc Cận Ngôn mặc một cái áo khoác ngoài màu đen, dưới sự bao vây của vô số thanh tra FBI bước ra khỏi tầng một của tòa nhà. Chỉ là lần này, hai tay anh bị còng, đầu trùm một cái mũ che đến tận chân mày.
Nhịp bước của đám người này hoàn toàn không thể ngăn được sự tìm kiếm và ánh đèn của đám ký giả đang túc trực bên ngoài tòa nhà.
“Giáo sư Bạc Cận Ngôn, xin hỏi anh có thừa nhận mình có hai nhân cách hay không?”
“Hiện giờ anh là Simon hay là Allen?”
“Anh thân là nhân viên tâm lý tội phạm chuyên nghiệp, có phải cũng cho rằng mình nên chịu trách nhiệm cho hành vi phạm tội của Allen hay không?”
“Bức thư của tiểu thư Giản Dao, có khiến anh đau lòng không?”
Vấn đề cuối cùng, khiến cho bước chân vốn đang nhanh nhẹn của anh bị khựng lại. Sau đó anh cũng không quay đầu, lập tức chui vào một chiếc xe bọc thép chống đạn dưới sự bảo hộ của các thanh tra.
Thân xe sáng bóng dưới ánh mặt trời, từ từ chạy đi xa. Đám ký giả chạy hối hả ở phía trước và sau đã dừng chân, liên tục chụp hình chiếc xe, sau đó nhún nhún vai, thấp giọng nói hai ba câu rồi tản ra.
Ở trong xe.
Bạc Cận Ngôn ngồi dựa vào thành xe, thân người thẳng đứng, trầm mặc không nói lời nào. Đối diện là hai thanh tra FBI trẻ tuổi, thỉnh thoảng nhìn về phía gương mặt trong trẻo ngạo mạn của anh, cũng không lên tiếng.
Chiếc xe chạy nhanh trên đường cao tốc. Phía trước và sau còn có mấy chiếc xe cảnh sát hộ tống.
Một đoàn xe chạy khoảng chừng hơn nửa tiếng, tài xế phía trước có chút vội vàng báo cáo với viên thanh tra: “Một kilômét phía trước của đường quốc lộ cao tốc xảy ra sự cố giao thông nghiêm trọng, cả con đường bị kẹt cứng. Chúng ta muốn đến bệnh viện đúng thời gian đã định thì phải đi đường vòng.”
Hai viên thanh tra liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó trả lời: “Không cần thay đổi tuyến đường đã định, liên lạc với tổng bộ, giải tán giao thông.” Lúc này một người khác nhìn gương mặt trầm tĩnh của Bạc Cận Ngôn một cái, không thấy anh có biểu hiện gì, cũng nắm chặt lấy bao súng, đề cao cảnh giác.
Tổng bộ và Bộ Giao trông trả lời lại rất nhanh, bởi vì đèn giao thông phía trước phát sinh sự cố, làm xảy ra các vụ tông xe nghiêm trọng. Chỉ sợ đến trước khi mặt trời lặn cũng không cách nào lưu thông được.
“Đi đường vòng!” Viên thanh tra chỉ đành quyết định như thế.<>
Sắc mặt của Bạc Cận Ngôn thản nhiên ngồi tại chỗ, nhắm mắt lại, giống như đang nghỉ ngơi đánh giấc.
Đèn đỏ, đèn đỏ, đèn đỏ, đèn xanh, quản chế… Xe bọc thép đi vòng đến trên một con đường âm u yên tĩnh, hai bên là trường đại học và mấy tòa nhà chung cư. Bởi vì là buổi chiều ngày làm việc, nên người đi trên đường rất ít.
“Shit!” Lái xe thấp giọng chửi thề một tiếng, bởi vì lại gặp phải đèn đỏ, xe cảnh sát phía trước đã đi qua rồi, bọn họ lại chưa đi qua được, xe cảnh sát phía sau cũng cùng dừng lại trên đường.
“Tạch tạch tạch…” Chỉ có tiếng tài xế gõ tay lên vô lăng vang ở trong xe. Hai viên thanh tra sắc mặt căng thẳng, Bạc Cận Ngôn vẫn ngồi yên như cũ.
“Mấy giờ rồi?” Anh đột nhiên lên tiếng, đồng thời mở đôi mắt đen nhánh thon dài ra.
Viên thanh tra đối diện cúi đầu nhìn đồng hồ, trả lời: “Mười lăm giờ mười hai phút.”
Bạc Cận Ngôn yên lặng trong thoáng chốc.
Sau đó, giữa khuôn mặt tuấn tú cương nghị đột nhiên lộ ra một tia ý cười. Anh thong thả cúi đầu xuống hai tay ôm chặt lấy đầu trước mặt hai viên thanh tra. Cơ thể cũng ở trong tư thế khẽ cuộn mình lại, hơi dựa vào trong thành xe.
Hai viên thanh tra nhìn một loạt các động tác của anh, sau đó bọn họ liền nghe thấy ở bên ngoài thùng xe và trong không khí trên đỉnh đầu, có một âm thanh nào đó xông tới mãnh liệt.
“Chết tiệt!” Bọn họ cùng kinh hô lên, cũng đồng thời ôm lấy đầu.
‘Oành’ một tiếng kinh thiên động địa, chiếc xe bọc thép cồng kềnh kiên cố, bị một sức mạnh giống như dời sông lấp biển đột kích, rồi bị ném lên quay mấy vòng như con quay. Trong thùng xe nháy mắt giống như trời đất đảo lộn, cơ thể những người đàn ông hung hăng đụng vào thành xe, phát ra những tiếng kêu rên trầm thấp hoặc khàn khàn!
Hai bên đường phía ngoài xe, trong chung cư hay trường học, tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm một màn thảm thiết đáng sợ này, một trực thăng vũ trang quân dụng xoay quanh trên mái hiên của tòa nhà. Một hỏa tiễn hung mãnh mới vừa rồi, chính là do chiếc trực thăng đó bắn ra! Ngay sau đó, một loạt súng máy bắn phá, hướng về hai chiếc xe cảnh sát!
“Phục kích! Chúng ta gặp phải phục kích rồi!” Toàn bộ những người trên xe cảnh sát đều dựa vào thành xe nổ súng phản kích, đồng thời báo cáo với tổng bộ: “Tại sao lại là người của quân đội?”
Một số người lác đác ở trên đường đều bị dọa đến ngây ngốc, thét chói tai chạy hối hả tìm gốc cây hay phòng xá để trốn.
Nhưng mà lúc này, cảnh sát trên hai chiếc xe, đã không còn lực đánh trả nữa! Bởi vì những tay súng bắn tỉa không biết ẩn náu ở trên góc lầu nào, đang nổ từng phát một bắn trúng tim, khiến cho từng người bọn họ gục ngã bên cạnh xe…
Khi những việc này phát sinh khiến cả khu phố náo nhiệt chìm trong khói thuốc súng hỗn loạn, có một đôi mắt đang trốn ở một góc nhỏ khuất mắt, tràn đầy hứng thú quan sát. Mà chiếc xe bọc thép bị đột kích tơi tả, đã dừng lay động đụng vào một cái chốt an toàn bên đường, khói bốc lên, không hề nhúc nhích.
‘Kẽo kẹt’ một tiếng, cửa xe bị người ta mở ra từ bên trong.
Trên áo khoác lớn của Bạc Cận Ngôn dính đầy khói bụi, gương mặt tuấn tú cũng có vết máu, nhưng ánh mắt lại âm trầm như nước. Trong tay anh cầm một khẩu súng, sải bước dài nhảy xuống xe. Sau lưng anh, ở trong cửa xe khép hờ, hai viên thanh tra ngã trên ghế ngồi, đầu và ngực đỏ chói một mảng, rõ ràng đã bị trúng đạn.
Anh đè lên vành nón, nhanh chóng đi vào con hẻm nhỏ giữa mái hiên lầu bên cạnh, thoáng chốc đã không thấy tung tích.
Ở trên không trung, chiếc trực thăng nhanh chóng đảo hướng bay, tăng độ cao bay vào trong bầu trời xanh.
Cùng một buổi chiều, cùng một hoàng hôn.p>
Giản Dao ở trong mặt đất u tối, cả trái tim lại chìm chìm nổi nổi, trằn trọc băn khoăn.
Cận Ngôn, cuối cùng anh định làm gì?
‘Loảng xoảng’ một tiếng. Ở một nơi rất xa truyền đến tiếng mở cửa, tiếng bước chân quen thuộc giống như ma chú lại vang lên.
Giản Dao lập tức ngồi lên sô pha, hai tay bất giác nắm chặt, đợi hắn đi đến.
“Ồ! Vẫn còn đang đợi tin tức của tôi sao?” Tạ Hàm đi đến bên sô pha, quẳng áo khoác jacket xuống, trong đôi mắt trong trẻo ẩn chứa ý cười: “Lẽ nào cô thật sự vẫn còn ôm hi vọng, cho rằng có thể sống sót mà trở về bên cạnh anh ta?”
Lòng Giản Dao đau như bị kim đâm, nhưng ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, biểu tình trầm mặc.
“Chỉ có điều…” Hắn tự rót cho mình một ly nước, vừa uống vừa liếc mắt nhìn cô: “Đối với tôi mà nói, quả thực là một tin tốt.”
Tim Giản Dao chầm chậm nhói lên. Cô lập tức cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn, mở tivi lên.
Hiện trường hỗn loạn, từng cái xác bị trùm vải trắng, người bị thương đầy đất, còn có ngôn từ công kích kịch liệt của phát thanh viên, vẻ mặt hổ thẹn khó xử của người phát ngôn phía quân đội…
Giản Dao chỉ cảm thấy huyệt thái dương đau buốt kịch liệt từng cơn. Giọng nói của Tạ Hàm đã vang lên bên tai, mang theo vẻ vui sướng và tán thưởng sâu sắc: “Một kế hoạch thật hoàn mỹ biết bao! Mỗi một tình tiết đều khiến người ta tán thưởng! Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta lợi dụng kỹ thuật khống chế tâm lý, để cho tên hacker kia thâm nhập vào trong hệ thống giao thông và hệ thống chỉ thị của quân đội. Mỗi một tuyến đường, mỗi một vị trí bố trí mai phục, còn có tàu điện ngầm, xe bus, cuối cùng là khu hầm ngầm của Washington, khi anh ta rút lui cũng đều mất tung mất tích. Ngay cả tên hacker kia cũng đã bị trúng kịch độc được đưa vào bệnh viện, mạng sống đang nguy kịch…”
Giản Dao nghe xong tâm thần chấn động, lại nghe thấy Tạ Hàm tiếp tục bình luận: “Sạch sẽ lưu loát, đuổi cùng giết tận, quả nhiên là tác phong khoa trương của Allen!”
Lòng bàn tay Giản Dao đã thấm đẫm mồ hôi.
Cô vẫn luôn nhắc nhở bản thân mình kiên trì tin tưởng, Bạc Cận Ngôn chỉ có một, tất cả đều là những hình ảnh giả tạo mà anh đã sắp xếp, chỉ vì muốn bắt được Tạ Hàm.
Nhưng hiện tại, vô số thương vong, cảnh tàn phá đều hiện ra trước mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!