Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Em Không Thể Chạy Trốn Tình Yêu Của Anh

Trong đêm tối tĩnh mịch, năm bóng người hối hả bước nhanh vào Ngự Long cung nơi hoàng đế nghỉ ngơi. Viên dạ minh châu được khảm vào tường tỏa ánh sáng mờ mờ ảo ảo, soi rõ trên chiếc giường rộng lớn bên cạnh, một nam tử đang nhắm mắt nhíu mày trông rất thống khổ, khuôn mặt anh tuấn giờ tái nhợt, trán đầy mồ hôi.

Mà bên cạnh giường là ba nam nhân trạc tuổi tứ tuần, vẻ mặt căng thẳng đang quỳ gối cúi thấp đầu, thân thể run rẩy không ngừng. Vừa thấy La công công và Mạc Chiêu Huân cùng với ba người nữa bước vào thì quay sang làm lễ với Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết.

“Hoàng huynh sao rồi?” Mạc Chiêu Huân gấp rút hỏi.

“Khởi bẩm vương gia, độc mà hoàng thượng trúng là một loại cổ độc của Lang tộc cổ xưa có tên là Lang Hỏa Tâm, cổ độc này đã có từ rất xa xưa và….” một trong ba vị thái y run rẩy lên tiếng, giọng nói nghẹn lại.

“Làm sao?” Mạc Chiêu Huân nghe vậy mặt càng chuyển qua xanh mét, lo lắng hỏi.

“Không hề có giải dược” Dạ Nguyệt tốt bụng tiếp lời của vị thái y đang sợ đến tái mét mặt mũi đó.

Mạc Chiêu Huân nghe được tin sét đánh, khuôn mặt từ xanh chuyển qua trắng bệch, không thể tin được loạng choạng vịn vào bàn: “Thật sự không có giải dược?”

Dạ Nguyệt và Hách Liên Tử Y nhìn nhau rồi quay qua nhìn Mạc Chiêu Huân lắc đầu.

Tịch Khuyết vẻ mặt âm trầm, khí lạnh tản ra quanh thân, có thể thấy giờ phút này hắn cũng cảm thấy rất tức giận: “La công công, tại sao hoàng thượng lại trúng độc?”

La công công lập tức quỳ gối xuống trước mặt Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết: “Bẩm Chiến vương gia, Quốc công gia, nô tài cũng không biết tại sao, một canh giờ trước Ngọc phi nương nương cho tỳ nữ mang chén canh gà hầm thuốc bắc chính tay hầm đến cho hoàng thượng. Nhưng khi hoàng thượng uống vào thì lập tức…. lập tức ngã xuống bất tỉnh. Còn…. còn Ngọc phi cũng…cũng đã trúng độc chết ngay sau đó ở Ngọc Tĩnh cung”

Nghe xong, Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết nhìn nhau, mắt xoẹt qua tia nghi ngờ, Mạc Chiêu Huân trầm giọng gọi: “Kim”

Vừa dứt lời thì một bóng dáng mặc quần áo dạ hành từ không trung xuất hiện, quỳ gối trước mặt Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết: “Thuộc hạ nghe lệnh”

“Lập tức cho người phong tỏa tin tức hoàng thượng trúng độc, không được để tin này truyền ra ngoài, cho người ngày đêm canh gác khu vực xung quanh Ngự Long cung, ngay cả người trong cung cũng không cho phép bén mảng bước vào căn phòng này. Còn nữa, cho người điều tra về vụ việc lần này, bắt đầu từ Ngọc phi” Mạc Chiêu Huân lạnh lẽo nói, rồi hắn phất tay cho ảnh vệ lui ra đi làm nhiệm vụ.

“La công công và ba vị thái y, kể từ bây giờ bốn người các ngươi sẽ là người hầu hạ hoàng thượng xuyên suốt, tuyệt đối không cho bất kỳ ai vào trong căn phòng này, cho dù có là mẫu hậu của bổn vương, bất kể là ai có hỏi thì cứ nói hoàng huynh đang bị bệnh không tiếp người nào để tránh làm ảnh hưởng đến bệnh tình” Mạc Chiêu Huân bóp trán nói.

“Còn độc của hoàng thượng…..?” Trần thái y đánh bạo hỏi Mạc Chiêu Huân, chăm sóc thì chăm sóc được rồi nhưng vấn đề trọng yếu làm sao có giải dược cho hoàng thượng đây?

“E hèm….” Dạ Nguyệt ho nhẹ nhằm để mọi người tập trung, từ nãy đến giờ nàng đã rất muốn nói với bọn họ rồi, chỉ là không khí có vẻ căng thẳng làm nàng không biết phải lên tiếng như thế nào. “Cái này ta không chắc có thể giải được hay không nhưng có thể thử”

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Dạ Nguyệt. Riêng Hách Liên Tử Y bất giác ngộ ra trong lòng, sao nàng lại quên muội ấy có giải dược bách độc của lão sư phụ chứ, cho nên ngay cả Xuyên tâm tán cũng không thể làm được gì muội ấy.

“Đệ muội, muội có thể giải được?” Mạc Chiêu Huân kinh ngạc hỏi, mà ở đây ngoại trừ Hách Liên Tử Y thì tất cả đều đang trợn mắt kinh ngạc nhìn Dạ Nguyệt.

Nghe Mạc Chiêu Huân gọi đệ muội, chứng tỏ hắn đã thừa nhận nàng như em dâu hắn, Dạ Nguyệt cười cười nói: “Nhị ca, ta không chắc chắn có thể được không nhưng có thể thử”

Tịch Khuyết như nhớ ra gì đó, đáy mắt xoẹt qua tia sáng, nhẹ giọng nói: “Nàng giải được Xuyên tâm tán”

Phải nói Xuyên tâm tán vốn dĩ là một loại độc không hề có giải dược, mặc dù độc lực không bằng với cổ độc Lang Hỏa Tâm nhưng cũng là một loại độc trong thiên hạ chỉ có duy nhất một người giải được, vậy mà nàng ấy lại giải được.

“Thật ra giải dược này không phải của ta, là của vi sư đã cho ta trước khi hai tỷ muội xuống núi” Dạ Nguyệt thấy mọi người nhìn nàng bằng vẻ sùng bái, lắc đầu nói. Người tài giỏi là lão sư phụ của nàng chứ không phải nàng.

Rồi Dạ Nguyệt cũng không nói nhiều nữa, nàng lập tức đến bên cạnh giường, nhìn nam tử anh tuấn trên giường, giơ tay lấy ra trong vạt áo một bình sứ trắng: “Hoàng thượng, xin thất lễ”

Nói rồi mở miệng người nằm trên giường ra cho một viên thuốc vào miệng hắn rồi đẩy nhẹ cằm lên cho viên thuốc rớt xuống cổ họng. Thấy người trên giường đã nuốt thuốc vào, khuôn mặt đang nhăn nhó đã từ từ giãn ra trở về vẻ yên tĩnh như đang ngủ, Dạ Nguyệt thở phào một hơi rồi lui sang một bên.

Trần thái y lại đi đầu, cung kính bắt mạch cho Thần đế, sau một hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Giải dược này cũng không thể giải được Lang Hỏa Tâm mặc dù….”

Mọi người hồi hợp im lặng lắng nghe Trần thái y.

“Nó ức chế độc tính đang lan rộng khắp cơ thể” Trần thái y ủ rũ nói, một tháng sau có lẽ sẽ là ngày đại tang của Thần Dương hoàng triều.

Nghe xong, mọi người lại rơi vào trầm mặc, không khí trong phòng lại ngột ngạt trở lại.

“Có thể cầm cự được bao lâu?” Dạ Nguyệt nhíu mày hỏi, Lang Hỏa Tâm thực sự là một loại cổ độc cực mạnh nên nàng mới nghĩ đến tình huống xấu nhất đó, không ngờ tình hướng xấu nhất đã thật sự xảy ra.

“Khoảng một tháng” Trần thái y nhắm mắt lắc lắc đầu, mái tóc dường như cũng đã bạc đi rất nhiều, chưa hết một buổi tối mà ông cảm giác bản thân đã già đi thêm rất nhiều tuổi.

“Tỷ tỷ” Dạ Nguyệt quay sang nhìn Hách Liên Tử Y, đôi mắt trong suốt ánh lên tia sáng linh động.

Hách Liên Tử Y gật đầu: “Có thể kịp”

Tịch Khuyết nhìn Dạ Nguyệt, ánh mắt như đang hỏi. Dạ Nguyệt mỉm cười, kiên định nói, trong mắt là tin tưởng khó nói nên lời: “Có thể nhờ sư phụ của ta, người chắc chắn có thể giải được”

“Sư phụ nàng?” Tịch Khuyết nhìn vào đôi mắt kiên định của nàng làm hắn bất giác cũng tin tưởng, tâm trí cũng ổn định rất nhiều.

“Bách Y lão giả thần y” Dạ Nguyệt nở nụ cười thanh mát như ánh sáng mặt trăng.

Mọi người cuối cùng cũng đã hiểu ra, thì ra các nàng là truyền nhân của Bách Y lão giả thần y nên mới có thể giải được Xuyên tâm tán. Như vậy độc của hoàng thượng có thể có cơ may được hóa giải rồi.

“Chúng ta sẽ lên đường ngay lập tức” Mạc Chiêu Huân lấy lại tinh thần, phấn chấn đứng dậy nói. Hoàng huynh của hắn được cứu rồi….: “La công công và các vị thái y, chuyện còn lại đành nhờ vào các vị, cố gắng cầm cự cho đến khi bổn vương trở về”

Bốn người cung kính gật đầu, Mạc Chiêu Huân đến nhìn Thần đế rồi cùng với Tịch Khuyết, Dạ Nguyệt và Hách Liên Tử Y chuẩn bị rời đi. Nhưng chưa kịp đến cửa thì cánh cửa bật mở, Chiêu Hoàng quận chúa xông vào: “Muội cũng muốn đi”

Thấy Chiêu Hoàng quận chúa xuất hiện, Tịch Khuyết không tự chủ kéo Dạ Nguyệt ra phía sau mình, che chắn cho nàng, vẻ mặt đề phòng nhìn nàng ta.

Mạc Chiêu Huân nhìn thấy hoàng muội mình đột nhiên xuất hiện, mắt không tự chủ liếc nhìn Dạ Nguyệt và Tịch Khuyết, thấy vẻ mặt Tịch Khuyết trầm xuống thật giống như đang chuẩn bị phát tác. Hắn biết tam đệ đang kìm chế tức giận với hoàng muội, về chuyện Thái hậu cho đệ muội uống rượu độc tam đệ vẫn chưa nhắc tới nhưng không có nghĩa đệ ấy bỏ qua.

Mà bên này Chiêu Hoàng quận chúa vừa thấy Dạ Nguyệt, mặt liền biến sắc không tin được nói: “Ngươi… tại sao ngươi còn sống?” không phải mẫu hậu nói với nàng là nàng ta đã uống Xuyên tâm tán rồi hay sao?

“Ta là hồn ma đây ~~~” Dạ Nguyệt quơ quơ tay làm bộ dáng như người chết, le lưỡi chọc quê Chiêu Hoàng quận chúa.

Thấy vẻ giễu cợt trong mắt Dạ Nguyệt cùng vẻ bảo vệ của Tịch Khuyết với nàng ta, còn nhìn nàng đề phòng như với kẻ địch. Chiêu Hoàng quận chúa bất giác đau lòng, hung hăn dậm chân: “Ta nhất định phải đi nói với mẫu hậu”

“Quận chúa đi thông thả ~~~” Dạ Nguyệt thản nhiên nhìn Chiêu Hoàng quận chúa.

“Hoàng muội, nếu muội không nói với mẫu hậu chuyện đệ muội còn sống thì ta sẽ cho muội theo” Mạc Chiêu Huân ảo não lắc đầu, hết chuyện này đến chuyện khác làm hắn thật nhức đầu.

Tịch Khuyết nghe Mạc Chiêu Huân nói, ánh mắt sắt bén quay sang nhìn Mạc Chiêu Huân. Mạc Chiêu Huân cũng nhìn hắn cười khổ, trưng vẻ mặt “ta cũng hết cách rồi”, còn không quên nhún nhún vai thể hiện sự bất lực.

Chuyện Nguyệt nhi còn sống tạm thời chưa truyền đến tai Thái hậu nhưng về sau nhất định sẽ bại lộ, trước khi Thái hậu phát hiện hắn phải sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, vì vậy trước mắt cứ che giấu được lúc nào hay lúc đó. Mạc Chiêu Huân cũng nghĩ vậy nên mới kịp thời ra điều kiện với Chiêu Hoàng quận chúa.

Nghe hoàng huynh gọi nàng ta là “Đệ muội”, Chiêu Hoàng quận chúa rất tức giận, gọi như vậy cũng chứng tỏ huynh ấy đã công nhận quan hệ của hai người kia, tại sao đến cả Ngũ ca của nàng cũng đứng về phía con tiện nhân thấp hèn đó?

“Được, muội đồng ý” nàng chỉ còn cách đi theo để trông chừng Khuyết ca ca của nàng, không để con tiện nhân đó chiếm được lợi thế, nàng nhất định phải giành lại Khuyết ca ca. Nghĩ vậy nên Chiêu Hoàng quận chúa mới chấp nhận đề nghị của Mạc Chiêu Huân.

Mạc Chiêu Huân âm thầm thở phào, trước mắt cứ như vậy đi, bọn hắn phải lo chuyện của hoàng huynh trước. Nước không thể một ngày thiếu vua, huống hồ chi bọn họ chỉ mới dẹp loạn xong biên cương, vẫn còn đang trong thời gian xây dựng phòng tuyến bảo vệ.

Và như vậy mọi chuyện chính là như thế. Ngay trong đêm đó năm người cùng với một ảnh vệ đảm nhiệm phu xe lên đường đến vách Biệt Dương.

***0w0***

Rạng sáng ngày thứ mười một, xe ngựa cuối cùng cũng đến dưới chân núi. Vì xe ngựa không thể lên núi nên cả đoàn người phải để xe ngựa lại quán trọ dưới chân núi, trực tiếp đi bộ lên núi.

Không khí sáng sớm trong lành mát mẻ, nên mọi người rất thoải mái và dễ chịu. Đã một tháng mấy rồi Dạ Nguyệt và Hách Liên Tử Y không có được cảm nhận không khí quen thuộc này, cả hai đều rất hưng phấn, hơn nữa bọn họ còn có thể gặp lại lão sư phụ.

Đi được hơn nữa đường thì tiếng tiêu du dương như dòng suối mát lành lay động lòng người đột nhiên ở đâu truyền đến, cuốn hút tất cả mọi người phải dừng lại lắng nghe âm thanh ảo mộng huyền ảo đó.

“Là sư phụ” Dạ Nguyệt và Hách Liên Tử Y liếc mắt nhìn nhau vui mừng thốt lên, các nàng thật sự rất nhớ tiếng tiêu khiến người hồn xiêu phách lạc này nga.

Nghe vậy cả đoàn người càng đi nhanh hơn, cuối cùng bọn họ đứng trước một hàng rào bằng gỗ với đầy dây leo. Một căn nhà nhỏ nhỏ ở bên trong, nằm sát bên cạnh vách sườn núi, phòng tầm mắt ra xa xa có thể thấy được phong cảnh núi non hùng vĩ cùng với một màu xanh mướt của khu rừng rậm dưới chân núi.

Mở cửa bước vào trong sân nhỏ, là một cây anh đào già lâu năm, đứng sừng sững bên cạnh vách núi. Mùa xuân hoa anh đào nở rộ một màu hồng phấn khắp cả cây, những cánh hoa lay động trong gió rơi đầy mặt sân, hương thơm thoang thoảng quấn quít quanh mũi của mỗi người ở đây.

Tịch Khuyết nhận ra đây là mùi hương thoang thoảng trên người Nguyệt nhi của hắn, khiến lòng hắn bất giác dễ chịu thả lỏng cơ thể….

Dạ Nguyệt hí hửng chạy đến chiếc xích đu quen thuộc. Lúc trước vì quá buồn chán nên nàng đã dùng dây leo quấn lại với nhau cho thật dày, thật chắc chắn rồi nhờ lão sư phụ dùng khinh công phóng lên cành cây cao to của cây anh đào này để luồn dây leo qua. Sau đó, dùng một tấm gỗ nhỏ vừa đủ cho một người ngồi rồi luồn dây leo treo lên tạo thành một chiếc xích đu cho nàng thư giãn lúc mệt mõi.

Ngồi ở nơi này, phóng tầm mắt nhìn về phía thiên nhiên hùng vĩ kia, nàng luôn cảm thấy vấn đề của bản thân mình thật rất nhỏ bé nên nàng lại có thêm động lực mà tiếp tục. Giờ nhớ lại quả thật đó là khoảng thời gian dù vất vả nhưng lại rất thanh bình, cứ như nàng trở về khoảng thời gian là trạch nữ ở thế giới kia vậy.

Tịch Khuyết thấy nàng chạy về phía xích đu, trên khuôn mặt lạnh lẽo mang vài phần ý cười cũng đi về phía đó với nàng.

“Chàng đẩy cho ta nha” Dạ Nguyệt leo lên xích đu ngồi rồi quay qua nhìn hắn cười cười, quyết định giao nhiệm vụ trọng đại cho hắn.

“Được” Tịch Khuyết cưng chiều nói, tay bắt đầu làm nhiệm vụ cao cả, đẩy xích đu cho thê tử thân yêu của hắn.

Thấy cảnh tượng hài hòa ấm áp này, trong mắt của Mạc Chiêu Huân và Hách Liên Tử Y cũng tràn đầy ý cười. Nhưng rơi vào mắt của Chiêu Hoàng quận chúa thì thật chói mắt, khiến nàng ta ghen tỵ đến đỏ cả mắt. Nàng chưa từng thấy một Tịch Khuyết dịu dàng và ấm áp như thế này trước đây, vậy mà từ suốt dọc đường đi đến bây giờ nàng lại hết lần này đến lần khác nhìn thấy hắn như vậy với con tiện nhân đó.

“Nha đầu, con tìm được một nam nhân rất được nha” giọng nói non nớt từ trong nhà nhỏ vọng ra nhưng lại không thấy chủ nhân của giọng nói non nớt đó xuất hiện.

“Sư phụ” cả Dạ Nguyệt và Hách Liên Tử Y đều đồng thanh hô lên, trong mắt các nàng chính là kích động không hề che giấu.

Sư phụ? Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết quay qua nhìn nhau, người có giọng nói non nớt đó chính là Bách Y lão giả thần y nổi tiếng giang hồ? Bây giờ bọn hắn thật sự rất tò mò, người sở hữu giọng nói này sẽ có vẻ ngoài như thế nào đây?

“Vãn bối xin bái kiến Bách Y lão giả thần y” Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết cùng với ảnh vệ chấp tay khom người.

Nhưng lại không có ai đáp lại bọn hắn, một mảnh trầm mặc bao trùm.

“Sư phụ, con rất nhớ người nha” Dạ Nguyệt bất ngờ lên tiếng phá vỡ bầu không khí lắng đọng đó, nàng chậm rãi đi đến trước cửa nhà nhỏ.

“Có chuyện mới nhớ đến ta, nha đầu thúi các con” giọng nói non nớt hờn giận trách móc.

“Sư phụ” Hách Liên Tử Y cũng xúc động nhanh chóng đi đến trước cửa, mềm giọng gọi.

Ngừng một chút lại không có ai trả lời, qua thời gian khoảng một ly trà lại nghe được tiếng thở dài từ bên trong vọng ra.

“Hai nha đầu cùng với hai tên tiểu tử đó vào đây, còn lại ở bên ngoài” giọng nói non nớt vẻ ra lệnh nói, trong giọng nói tràn đầy nghiêm nghị không cho phép từ chối.

Mạc Chiêu Huân nghe vậy quay sang Chiêu Hoàng quận chúa: “Muội ở đây chờ có được không?”

Mặc dù rất muốn phát tác nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắt bén của Tịch Khuyết, Chiêu Hoàng quận chúa đành im lặng gật đầu. Đối với Khuyết ca ca, nàng vừa yêu lại vừa kính sợ hắn, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn nàng đã quyết định cả đời này chỉ gả cho một mình hắn.

Như vậy bốn người mở cửa bước vào trong, cánh cửa đóng lại tách biệt bọn họ với thế giới bên ngoài.

Vừa bước vào đã thấy một tiểu hài tử khoảng năm tuổi, đang ngồi ngay ngắn bên bàn trà, chậm rãi bưng chung trà lên uống, động tác thuần thục cùng vô cùng phong nhã cứ như một vị cao nhân ẩn cư, khí thế vương giả trời sinh, khuôn mặt trắng hồng đáng yêu.

Mà vừa nhìn thấy khuôn mặt của tiểu hài tử, Mạc Chiêu Huân như bị sét đánh trúng, nhất thời đứng sựng ngay tại chỗ.

Tịch Khuyết cũng có kinh ngạc nhanh chóng xoẹt qua trong đáy mắt nhưng hắn lập tức khôi phục lại trạng thái lạnh nhạt như bình thường.

“Nói, tiểu tử ngươi tên gì?” ánh mắt sắc bén chiếu tướng Tịch Khuyết. “Ngươi là gì của Nguyệt Nguyệt?”

“Vãn bối là Tịch Khuyết, là phu quân của Nguyệt nhi” Tịch Khuyết chấp tay khom người, trong giọng nói nhu hoà thể hiện kính trọng. Hắn biết trong thời gian một năm lúc hắn không bên cạnh Nguyệt nhi thì cũng nhờ Bách Y thần y và Hách Liên Tử Y đã chăm sóc nàng giúp hắn, nên hắn cũng rất biết ơn họ, hơn nữa còn kính trọng vị tiền bối đã cứu mạng nàng, tặng nàng giải dược bách độc mới có thể giúp nàng qua một kiếp nạn.

Nghe đến đây Bách Y lão giả nhíu mày, âm thầm đánh giá Tịch Khuyết trong lòng: “Ngươi chính là tên tiểu tử mất tích làm cho đồ nhi của ta ngày đêm đau khổ nhớ mong?”

“Sư phụ, người nói cái gì vậy?” Dạ Nguyệt mặt nóng lên, hờn giận nói. Các nàng chỉ mới đi có tháng mấy mà, sư phụ cho dù có giận dỗi cũng đâu cần phải chỉnh nàng như vậy nha.

Tịch Khuyết nghe vậy mắt loé sáng, nóng bỏng nhìn cô gái nhỏ đang có trạng thái muốn chui xuống đất trốn bên cạnh, tay siết chặt lấy tay nàng.

Hà hà, Bách Y lão giả âm thầm cười vui sướng vì chỉnh được tên đồ nhi quái đản của ông, và còn vô cùng ưng ý đối với Tịch Khuyết, quả đúng là một tên tiểu tử đáng tin cậy. Sống gần bảy mươi mấy năm trên đời này ông đã gặp qua vô số người nhưng rất hiếm mới có một người có khí chất cường đại như tên tiểu tử này, không uổng nha đầu của ông chờ đợi và quyết tìm cho bằng được hắn.

Gật gật đầu hài lòng, Bách Y lão giả quay sang nhìn Mạc Chiêu Huân và Hách Liên Tử Y, trong đáy mắt xoẹt qua tia ẩn tình nào đó, thở dài: “Còn ngươi là Chiến vương gia Mạc Chiêu Huân?”

“Chính là vãn bối” Mạc Chiêu Huân cũng chấp tay khom người, trong đáy mắt cũng ẩn chứa tia biết ơn cùng kính trọng, theo thông tin hắn nhận được thì Y nhi đã ở đây năm năm, hắn có thể đoán được chính vị này đã cứu Y nhi từ trong cái chết cận kề. Nhưng nhìn vị này làm hắn nhớ lại một bức tranh mà hắn đã vô tình nhìn thấy trong thư phòng của phụ vương hắn, cũng tức là Tiên hoàng. “Mạn phép cho vãn bối hỏi thẳng, cao danh quý tánh của tiền bối là…?”

Bách Y lão giả nghe vậy thì lại thở dài, quả nhiên tên tiểu tử này đã nhìn thấy: “Đời người vốn vô thường, cho dù ta nói cho ngươi biết thì ngươi có thể thay đổi được gì?”

Nghe vậy Mạc Chiêu Huân đã hiểu, quả nhiên đúng với suy đoán của hắn.

“Được rồi, là loại độc dược nào?” Bách Y lão giả thấy vẻ nghi ngờ của những người khác, lập tức chuyển sang chuyện khác. “Độc gì mà ngay cả giải dược bách độc của ta cũng không thể giải được? Hơn nữa, người trúng độc là ai?”

Nhìn vào đôi mắt như nhìn thấu mọi chuyện của Bách Y lão giả, Tịch Khuyết và Mạc Chiêu Huân thực sự thán phục trong lòng.

“Sư phụ, là cổ độc Lang Hoả Tâm của Lang tộc cổ xưa” Hách Liên Tử Y nghiêm trọng nói. “Người trúng độc là Hoàng thượng”

“Lang Hoả Tâm?” Bách Y lão giả lẩm bẩm, cổ độc này vốn dĩ đã thất truyền từ năm mươi năm trước, vậy mà bây giờ lại xuất hiện lại?

Thấy Bách Y lão giả im lặng suy nghĩ, không khí trong phòng bỗng chốc yên tĩnh pha lẫn chút gì đó căng thẳng.

Qua một thời gian ngắn, Bách Y lão giả nhíu mày nói: “Muốn giải phải tìm được Lang Hoả thập thất hoa của Lang tộc”

Lang Hoả thập thất hoa? Nghe tên một loài hoa hoàn toàn xa lạ, mọi người liếc mắt nhìn nhau.

“Ta đã từng đọc trong một tài liệu cổ xưa, Lang Hoả thập thất hoa chính là dược liệu quý hiếm nhất trên đời này ngàn năm mới có một đoá, chỉ cần một cánh của nó cũng có thể hoá giải tất cả các loại cổ độc trong thiên hạ. Nhưng điểm đặc biệt của loài hoa này chính là chỉ có người có duyên mới có thể hái được một cánh của nó” Bách Y lão giả trầm ngâm nói. “Đáng tiếc cổ độc của Lang tộc cũng chỉ có nó mới có thể giải trừ, ngoài ra đều hoàn toàn vô dụng”

“Sư phụ, bông hoa đó hiện tại đang ở đâu a?” Dạ Nguyệt cảm thấy rất hứng thú với loài hoa kiêu hãnh này nha, chỉ có người có duyên mới chạm vào được? Nghe thôi đã thấy cực kỳ thú vị rồi.

“Cách đây ba thị trấn về phía Tây, bên trong Vô Đáy động mà người đời hay sợ hãi khi nhắc đến đó. Nhưng đó là do tài liệu cổ ta đã đọc qua thôi, thực tế chưa có ai chứng minh Lang Hoả thập thất hoa có trong đó, vì tất cả người đi vào đều không thể toàn mạng trở ra” Bách Y lão giả không chắc chắn nói, vẻ mặt non nớt lại hiện ra biểu tình bất đắc dĩ. Ông không muốn hai nha đầu nhà mình đâm đầu vào con đường nguy hiểm như vậy.

Không khí lại rơi vào trầm mặc.

“Ta và nhị ca sẽ đi, nàng ở lại đây chờ ta” Tịch Khuyết quay qua nhìn Dạ Nguyệt, dịu dàng nói. Hắn không muốn nàng gặp nguy hiểm, từ lúc biết nàng uống chung rượu độc đó lòng hắn giống như có vạn tiễn xuyên qua, đau đến thấu triệt tâm can. Bây giờ hắn làm sao có thể dẫn nàng vào nguy hiểm được đây?

Dạ Nguyệt lập tức đứng dậy, giận dữ phẩy tay áo quay đi, để lại mọi người trợn mắt kinh ngạc không thể thốt nên lời.

Hách Liên Tử Y và Bách Y lão giả nhìn nhau, thấy hành động này của Dạ Nguyệt thì đã hiểu rõ, tính tình của Dạ Nguyệt vốn rất dễ chịu nhưng để tức giận như vậy chứng tỏ trong lòng đã nhất quyết, xem ra nha đầu này nhất định phải đi rồi.

Tịch Khuyết quay qua nhìn mọi người vẻ mặt khó hiểu, hắn vừa nói sai cái gì sao?

“Ta phải đi chuẩn bị những thứ giải dược khác, một khi các ngươi tìm thấy Lang Hỏa thập thất hoa ta sẽ bắt tay vào điều chế giải dược ngay” nói rồi nhanh chóng chuồn đi.

“Ta cũng phải đi chuẩn bị với sư phụ” lại thêm một người chạy đi.

“Tam đệ, tự giải quyết cho tốt, ta sẽ cho người đi sắp xếp những thứ cần thiết, sáng mai chúng ta khởi hành” Mạc Chiêu Huân thông thả vỗ vỗ vai Tịch Khuyết, giả bộ bình tĩnh đi ra cửa, nhưng khi ra tới cửa thì cũng cong chân lên chuồn lẹ.

***0w0***

Dạ Nguyệt trở về căn phòng nhỏ của nàng, nhìn đồ vật bên trong vẫn còn nguyên vẹn hơn nữa lại không hề có hạt bụi nào, trong lòng bỗng vô cùng xúc động. Lão sư phụ vẫn luôn quét dọn phòng các nàng khi các nàng không có ở đây, giống như muốn nói sẽ luôn chào đón các nàng trở về đây bất cứ lúc nào.

Nàng nhìn quanh căn phòng quen thuộc, bước đến ngồi xuống giường nhỏ, vẻ mặt trầm ngâm. Nàng biết bản thân không nên như vậy, giận dỗi với sư phụ, nhưng lời hứa “có sống cùng sống có chết thì cùng chết” nàng vẫn luôn khắc sâu vào trong đáy lòng mình.

Đang suy nghĩ thì cửa phòng bật mở, người nào đó chậm rãi bước vào phòng, chậm rãi đóng cửa lại rồi quay qua chăm chú nhìn Dạ Nguyệt. Đôi mắt đen như mực, lại tĩnh lặng như mặt hồ đó lại đang dần dần dâng lên những gợn sóng khó có thể nhìn thấu.

“Xin hỏi Quốc công gia tìm dân nữ có việc gì?” nhìn thấy người trước mặt lửa giận lại xông lên, Dạ Nguyệt quay mặt sang chỗ khác nói.

Tịch Khuyết cứng đờ người trong chốc lát rồi hắn âm trầm bước nhanh về phía người đang ngồi trên giường.

“Chàng đứng đó, không được đến gần ta” Dạ Nguyệt thấy người nào đó cứ xông về phía mình, nhất thời hoảng hốt la lên.

Nhưng vừa nói xong thì cơ thể đã bị đè xuống giường nhỏ, đôi môi nóng bỏng lập tức phủ lên môi nàng. Dạ Nguyệt giãy giụa muốn thoát khỏi cơ thể to lớn ấm áp đó, nàng còn đang rất giận, vậy mà sư phụ lại dùng chiêu này để đối phó với nàng. Dạ Nguyệt nhất quyết chống lại chiếc lưỡi đang cố gắng cạy môi nàng ra, tay bị đè ép trước ngực vẫn ra sức đẩy cơ thể người phía trên.

Mặc dù không tiến vào khoang miệng nàng được nhưng hôn một lúc lửa nóng cũng trỗi dậy trong lòng, Tịch Khuyết rời môi nàng ra, nóng bỏng nhìn người bên dưới: “Sao nàng lại tức giận?”

“Nếu ta nói ta sẽ đi với Tử Y tỷ, chàng ở đây chờ ta thì chàng sẽ nghĩ sao?” Dạ Nguyệt hung hăn hỏi ngược lại.

“Không cho phép” Tịch Khuyết nghiêm nghị nói.

Dạ Nguyệt làm vẻ mặt “Đó thấy chưa” với sư phụ nhà mình.

“Hai chuyện này là khác nhau” Tịch Khuyết không phải không hiểu nàng đang nghĩ gì nhưng hắn tự cho bản thân làm đúng nên mới có một màn như vậy. Hắn đưa tay rút đi cây trâm bạc khảm ngọc trên tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc đen mượt mềm mại của nàng.

“Bản chất là giống nhau” Dạ Nguyệt chu môi bất mãn. “Chàng còn từng hứa với ta sẽ chia sẽ gánh nặng cùng ta, vậy mà bây giờ chàng vẫn còn muốn gánh vác một mình? Chàng còn nói nếu ta ở đâu thì chàng sẽ theo đó, cho dù có là địa ngục tâm tối nhất? Nếu chàng có mệnh hệ gì thì chàng nói xem ta sẽ như thế nào? Chàng nghĩ ta sẽ có thể yên lòng ở đây đợi chàng trở về?”

Tịch Khuyết choáng váng trước một loạt câu hỏi của người bên dưới, lần đầu tiên hắn hoàn toàn bại trận, bởi vì hắn không thể đáp trả lại được câu nào. Cuối cùng đành gắt gao ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn vào lòng: “Nhưng ta muốn nàng có thể vui vui vẻ vẻ sống mà không phải đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào nữa”

Dạ Nguyệt tròn xoe mắt nhìn sư phụ, thì ra nàng và sư phụ đều nghĩ giống nhau, vươn tay ôm lấy sư phụ, lầm bầm nói: “Ta cũng muốn chàng giống vậy mà”

Mặc dù lời nói rất nhỏ nhưng Tịch Khuyết đều nghe không sót chữ nào, hắn bất giác nhẹ giọng cười, làm sao đây? Hắn không thể ngừng rung động với cô gái nhỏ này được.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng Tịch Khuyết cũng đã âm thầm quyết định để nàng đi cùng hắn, không hiểu sao có một câu nói luôn văng vẳng trong đầu hắn “có sống cùng sống, có chết thì cùng chết”, nếu là vậy thì hắn và nàng sẽ cùng nhau đối mặt với mọi chuyện. Nhưng trước đó…

“Được rồi, chỉ cần nàng quyến rũ thuyết phục được ta thì ta sẽ đồng ý để nàng đi cùng” Tịch Khuyết cong khoé môi, đôi mắt trong suốt đưa tình nhìn Dạ Nguyệt.

Dạ Nguyệt lập tức hung hăn đẩy người ở trên ra: “Chàng đừng có tưởng bở nha”

Nhưng tên nam nhân nào đó vẫn quyết bám dính lấy nàng không buông, chân còn không đứng đắn cọ cọ vào chân nàng, bàn tay to lớn vuốt ve khắp cơ thể nàng.

“Nếu nàng không quyến rũ ta thì ta đành phải quyến rũ nàng vậy” nói rồi lập tức kéo vạt áo Dạ Nguyệt ra mà hôn sâu xuống da thịt trắng nõn mềm mại bên trong.

“Chàng….bây giờ đang là ban ngày ban mặt đó a” Dạ Nguyệt cảm nhận kích thích, nhất thời nóng bừng mặt đẩy cái đầu đang chôn trong cổ nàng mà gặm cắn.

“Ta sẽ thật nhẹ nhàng” Tịch Khuyết cười cười nhỏ giọng thì thầm, tránh để bên ngoài nghe thấy.

“Cũng không được” Dạ Nguyệt giãy dụa, nếu lỡ bạn Chiêu Hoàng mà hung hăn đẩy cửa vào thì nàng phải làm sao đây? Nàng không sợ Chiêu Hoàng nhưng nếu để lão sư phụ với mọi người nhìn thấy một màn xấu hổ này thì nàng còn mặt mũi nào mà nhìn bọn họ.

Cảm nhận nơi nóng bỏng nào đó đang chọc vào cơ thể mình, Dạ Nguyệt càng giãy dụa hơn nữa. Nhưng nàng không biết càng giãy dụa lại càng kích thích lửa nóng của người bên trên.

Vì Dạ Nguyệt giãy dụa nên cơ thể vô tình chà sát với cơ thể Tịch Khuyết, làm hắn một phen thoải mái cũng bức rức cả cơ thể. Thật là đáng đánh đòn, muốn hắn dừng lại nhưng lại kích thích hắn như vậy…

Nhất quyết động thân tiến thẳng vào bên trong cơ thể Dạ Nguyệt làm Dạ Nguyệt nhất thời cứng đờ người, cơ thể đột nhiên bị vật to lớn xuyên qua làm nàng muốn hét lên.

Thấy người bên dưới rốt cuộc đã ngưng giãy dụa, Tịch Khuyết cũng không có bắt đầu di chuyển, mà chỉ im lặng nhìn sâu vào trong đôi mắt đang đỏ lên. Không khí ám muội dần lan toả ra khắp phòng.

“Chàng chơi xấu” Dạ Nguyệt ấm ức nỉ non.

“Ta đã nhịn mười ngày rồi” Tịch Khuyết cúi đầu cắn cắn vào lỗ tai nhỏ nhắn. Vì phải nhanh chóng lên đường nên đã mười ngày rồi hắn không được ăn thịt, từ ngày mai lại không biết sống chết như thế nào nên bây giờ hắn chỉ muốn yêu tiểu thê tử của mình thôi.

Mặc dù Tịch Khuyết vẫn chưa có di chuyển nhưng bị vật to lớn nằm trong cơ thể như vậy vẫn khiến Dạ Nguyệt bất giác nỉ non, cơ thể bức rức khó chịu nên không tự chủ mà nhúc nhích.

Tịch Khuyết cảm nhận nơi đó đang gắt gao ôm lấy hắn, lý trí cũng dần dần chìm vào mộng ảo, bất giác di chuyển hông theo một tiết tấu chậm rãi nhưng mạnh mẽ, đẩy mạnh vào bên trong Dạ Nguyệt.

“Nguyệt nhi…” Tịch Khuyết vừa luật động vừa kéo vạt áo Dạ Nguyệt xuống ngang tay, để lộ ra đôi mật đào đẫy đà. Hắn mút vào điểm anh đào màu hồng đáng yêu trên đó, nhẹ nhàng mút cắn say mê, bàn tay kia thì vuốt ve đỉnh đồi còn lại.

Bị kích thích bốn phía, Dạ Nguyệt cong người lên đón nhận xúc cảm mãnh liệt, tay không tự chủ bấu chặt vào áo đã kéo xuống một nữa của sư phụ.

Tịch Khuyết vẫn chậm rãi nhưng mạnh mẽ ra vào bên trong hang động ướt át của nàng, cảm giác thoải mái khiến hắn cũng gầm nhẹ thỏa mãn.

Mấy ngày trước đây sư phụ còn nhanh chóng điên cuồng, nhưng bây giờ sư phụ lại chậm rãi mà mạnh mẽ, hơn nữa còn rất dai dẳng làm nàng bắt đầu không chịu được mà nỉ non không ngừng.

Tịch Khuyết vẫn như cũ một lần lại một lần, không nhanh không chậm cũng không nóng nảy quyết liệt, dùng sức mạnh cứng rắn nhưng ổn định đánh sâu vào trong cơ thể mềm mại của nàng.

Dạ Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân trong quy luật ổn định đó, từ tư…từ từ tích góp từng chút một cảm giác khó nói thành lời.

Hai cơ thể quấn quít triền miên với nhau, mồ hôi của cả hai hoà lẫn vào nhau. Tịch Khuyết bên dưới động tác vẫn không ngừng, vẫn tiếp tục tiết tấu có lực như cũ.

Dạ Nguyệt bấu chặt vào lưng hắn, cơ thể nương theo động tác hắn mà run rẩy mà đong đưa, cuối cùng ở lần va chạm cuối cùng nàng như tiến đến một nơi chưa từng đạt đến, cơ thể run rẩy, giống như cánh hoa anh đào chao đảo bay lượn trong gió, cảm nhận một dòng nước nóng bỏng tràn ra từ sâu thẳm bên trong nàng.

Tịch Khuyết ngừng lại, vẫn chôn trong thân thể mềm mại của nàng, cho đến khi phía dưới nàng hết run rẩy lại tiếp tục mạnh mẽ ra vào. Lúc này hắn chuyển sang nhanh chóng cùng dứt khoác quyết liệt, một lần lại một lần tiết tấu càng lúc càng nhanh, đưa nàng vào trong cơn kích tình cuồng loạn.

Dạ Nguyệt chịu không nỗi nỉ non khóc thút thích: “Dừng lại…ta xin chàng…”

Nhưng lời nỉ non này vào tai Tịch Khuyết lại càng kích thích dục vọng đang bùng cháy phía dưới, hắn thở dốc nỉ non vào tai nàng: “Ta yêu nàng” nói rồi càng ôm chặt lấy cơ thể đang dao động theo tiết tấu của hắn, hôn vào đôi môi đang nỉ non những lời mềm mại yêu kiều.

Một ngày này cả hai chìm trong cơn kích tình mê loạn, để chuẩn bị đối mặt với bão tố mưa giông sinh tử vào ngày mai. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ có hình bóng của người bên cạnh giờ phút này là rõ ràng nhất, cũng chân thực nhất.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@2

 

Sáng sớm hôm sau, Mặt Trời còn chưa mọc thì cả bọn đã gấp rút từ biệt Bách Y lão giả, lên đường đi Vô Đáy động, từ đây đến đó mất bốn đến năm ngày đi đường.

Xe ngựa lại chạy như bay trên đường, xunh quanh bốn phía rừng núi hoang sơ, cỏ cây xanh mướt, phong cảnh hữu tình. Nhờ vậy mà tâm trạng lo lắng của mọi người cũng giảm đi chút đỉnh.

Dạ Nguyệt hí hửng ló đầu nhìn ra từ cửa sổ nhỏ của xe, híp mắt ngắm phong cảnh phía bên ngoài. Tịch Khuyết ngồi cạnh nàng cưng chiều nhìn vẻ mặt tò mò của nàng, lâu lâu lại đưa tay quắn lấy lọn tóc dài đen mượt của nàng.

Mạc Chiêu Huân mặc dù cảm thấy hai người như vậy rất tốt nhưng hắn lại âm thầm thở dài. Muội muội hắn từ trưa qua đã tự nhốt mình trong phòng cho đến lúc mọi người đi cũng không có xuất hiện, hắn cũng không biết tam đệ đã nói gì với muội ấy. Nhưng thôi cứ để muội ấy như vậy, không nháo đòi đi chung với mọi người là tốt rồi, nếu muội ấy có mệnh hệ gì hắn cũng không biết phải nói thế nào với vị kia ở trong cung, chỉ đành cho người ở lại thay hắn trông coi không để muội ấy thiếu thốn thứ gì.

Về phần Y nhi, Mạc Chiêu Huân liếc mắt nhìn người đang nhắm mắt dưỡng thần kế bên. Hắn cũng không muốn nàng đi, nhưng bây giờ hắn cũng chẳng còn quyền gì mà ngăn cản nàng nếu nàng tình nguyện muốn đi. Hắn chỉ còn cách âm thầm bảo vệ nàng thật tốt.

Trời bắt đầu chuyển qua nhá nhem sụp tối, xe ngựa rất nhanh đã đến thị trấn đầu tiên. Tuy là thị trấn cỡ trung không tính là lớn nhưng cũng rất đông người, người qua người lại tấp nhập, hai bên đường cũng bày rất nhiều hàng quán.

Mạc Chiêu Huân đã cho ảnh vệ sắp xếp đặt chỗ quán trọ nổi tiếng nhất trấn này, mặc dù không bằng Kinh Thành và những thành lớn khác nhưng cũng có thể nói là lịch sự sạch sẽ.

Bốn người xuống xe ngựa bước vào trong quán, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người đang ngồi ăn trong quán. Ai nấy đều ngẩn người ra nhìn, nhất thời toàn bộ đều im lặng mà hút khí.

Dạ Nguyệt nhìn trời âm thầm nghĩ: “Nghĩ lại nàng toàn quen với tuấn nam mỹ nữ không a….” nghĩ vậy lại gật gật đầu xuýt xoa mình số hưởng, lúc nào cũng có cái đẹp để ngắm, thật bổ mắt ha ha :v

Chủ quán là người lấy lại tinh thần đầu tiên, lão huýt nhẹ cù chỏ vào tên tiểu nhị đang đứng bên cạnh làm hắn giật mình bừng tỉnh. Hắn liền nở nụ cười lấy lòng chạy đến chỗ bọn họ, nhiệt tình chào mời cũng làm mọi người trong quán lấy lại thần hồn mà âm thầm chắc lưỡi cảm thán.

Không để ý đến ánh nhìn của người khác, bốn người nhanh chóng theo tiểu nhị lên lầu lấy ba phòng loại tốt nhất đã được đặt trước. Sau đó dặn dò tiểu nhị bưng bữa tối lên phòng của Mạc Chiêu Huân, đợi hắn lui ra vẻ mặt của Mạc Chiêu Huân chuyển qua nghi ngờ nhìn Tịch Khuyết: “Đệ có thấy đám người võ lâm đó không?”

Tịch Khuyết dĩ nhiên thấy, hắn vừa bước vào thì đã để ý thấy có rất nhiều người thuộc các đại môn phái trên giang hồ ngồi trong đây. Nhưng hắn nhận ra bọn họ không biết bọn hắn là ai cho nên cũng an tâm đôi chút.

“Có khi nào sắp có đại hội võ lâm gì đó không?” Dạ Nguyệt nghe vậy, mắt loé sáng. Nàng cũng muốn nhìn một chút giang hồ là như thế nào nga.

Mạc Chiêu Huân liền cho ảnh vệ đi điều tra. Lúc này thức ăn cũng được bưng vào, sau một ngày đi đường mệt mõi, không ai nói gì mà chỉ tập trung vào ăn uống lấy lại sức để ngày mai tiếp tục lên đường.

Xong, mọi người tách ra ai về phòng nấy, tranh thủ nghỉ ngơi.

“Chàng đã nói gì với Chiêu Hoàng quận chúa?” Dạ Nguyệt nằm trong lồng ngực ấm áp của ai đó, ngẩn đầu hỏi. Dưới bóng đêm sâu thẳm, nàng không thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình cũng như vị trí khuôn mặt của sư phụ.

“Nàng thật sự muốn biết?” Tịch Khuyết đưa tay kéo cằm của nàng để mặt nàng càng ngẩn lên gần với mặt hắn.

Dạ Nguyệt gật đầu, vốn dĩ hôm qua nàng đã tưởng nàng ta sẽ xông vào phòng nháo một trận nhưng lại chẳng có gì xảy ra, nàng còn bị sư phụ bắt lăn lăn giường đến ê ẩm, không thể bước xuống giường mà ăn trưa được, chỉ đành nằm im trên giường để sư phụ bón thức ăn.

Đôi môi Tịch Khuyết khẽ mở, giọng điệu êm ái lướt qua tai nàng như trêu đùa. Theo yêu cầu của nàng, hắn kể lại cho nàng nghe chuyện trước khi hắn vào phòng lăn lăn giường với nàng.

***0w0***

Tịch Khuyết thấy mọi người không giúp hắn ngược lại còn bỏ chạy như gặp đại dịch, ảo não bóp trán rồi xoay người đi ra khỏi cửa, vừa đi vừa suy nghĩ cách làm nàng hết giận.

Vừa ra tới cửa đã thấy Mạc Chiêu Hoàng vẫn còn đứng đó như có ý đợi hắn. Nghĩ đến chuyện kia liền không nhìn nàng ta mà bước nhanh về phía phòng người đang giận.

Mạc Chiêu Hoàng thấy hắn không để ý đến mình, lập tức chạy lại chắn trước mặt hắn, vẻ mặt hờn dỗi nhìn hắn: “Huynh muốn đi đâu?”

Tịch Khuyết im lặng, lạnh lẽo nhìn nàng ta, chuyển bước chân sang bên cạnh tiếp tục bước đi.

Mạc Chiêu Hoàng cắn môi, quay người kéo cánh tay Tịch Khuyết, ấm ức nói: “Muội không cho phép huynh đi gặp nàng ta. Không biết từ đâu chui ra đã tự nhận mình là thê tử của huynh, huynh thật sự tin ả?”

Tịch Khuyết giật cánh tay ra, khí lạnh bắt đầu tản ra quanh thân, ánh mắt nheo lại sắc bén nhìn Mạc Chiêu Hoàng.

Bị ánh mắt lạnh lẽo sắc bén đó nhìn, Mạc Chiêu Hoàng chỉ cảm thấy một dòng khí lạnh chạy dọc từ chân lên đến đầu, bất giác run rẩy, trong lòng lại một mảnh thê lương, tại sao hắn lúc nào cũng nhìn nàng bằng ánh mắt đó? Khiến nàng thật thương tâm… nàng cũng chỉ là muốn ở cạnh người mình yêu thôi, như thế nào trong mắt hắn lại như kẻ thù không đội trời chung.

Nghĩ đến đây, nước mắt chực rơi xuống như những hạt châu sáng lấp lánh. Rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì khiến hắn ghét nàng như vậy, nhìn cũng không muốn nhìn nàng, nàng yêu hắn như vậy mà tại sao?

Mạc Chiêu Hoàng khóc như hoa lê trong mưa, gương mặt xinh đẹp yêu kiều nhìn hắn: “Ta yêu chàng”

“Người duy nhất trong lòng ta chỉ có thê tử của ta” Tịch Khuyết cười lạnh, ý của hắn rất rõ ràng ngoại trừ người thê tử mà hắn thừa nhận thì còn lại chỉ là những kẻ muốn chia rẽ hắn và thê tử của hắn, là tiểu tam phá gia đình người khác. Hắn vẫn không quên nàng ta và vị kia trong cung đã hại Nguyệt nhi của hắn như thế nào, bọn họ muốn nàng chết mới cam tâm hả dạ.

“Ta mới chính là thê tử của chàng” Mạc Chiêu Hoàng làm sao không hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn, nhưng nàng cũng mặc kệ. Nếu tính ra thì nàng mới chính là thê tử được ban hôn đường đường chính chính, còn ả ta mới chính là tiểu tam từ đâu xuất hiện xen vào phá hoại chuyện tốt của nàng.

“Cả đời này ta chỉ có duy nhất một thê tử, nhưng không phải là ngươi, người ta yêu cũng không phải là ngươi. Ta cũng nhất định không tha thứ cho kẻ nào muốn làm hại nàng” Tịch Khuyết âm trầm nói rồi hắn xoay người đi.

Mạc Chiêu Hoàng chấn động đứng bất động chôn chân tại chỗ, miệng khẽ mở rồi lại ngậm lại, gương mặt xinh đẹp tái nhợt. Cuối cùng lại hét lên: “Nếu chàng còn tiếp tục đi ta sẽ nói mẫu hậu nàng ta còn sống, nói hoàng huynh chàng kháng lại thánh chỉ, lập tức mang chàng ra chém đầu, đem ả ta bán vào lầu xanh cho người đời chà đạp”

Tịch Khuyết vẫn bước đi, ngay cả khựng lại do dự cũng không có, nói chi là đứng lại. Thấy vậy Mạc Chiêu Hoàng té ngồi xuống đất, nước mắt lại tiếp tục rơi như mưa, đáy lòng một hồi lạnh lẽo, tựa như cái rét lạnh của mùa đông tháng chạp.

Lần đầu tiên nàng thất bại thảm hại như vậy, từ trước đến giờ chỉ cần nàng muốn nàng đều có được. Mẫu hậu, thần nhi phải làm sao bây giờ? Tất cả là do con tiện nhân đó, phải…tất cả là do nàng ta xuất hiện cướp đi Khuyết ca ca của nàng.

Mạc Chiêu Hoàng ngồi một hồi đến khi nước mắt ngừng rơi, nàng ta tức giận đứng dậy, trong mắt là hận thù không hề che giấu, bước nhanh về phía phòng Dạ Nguyệt.

Đến cửa phòng, định nhào vào trong phòng Dạ Nguyệt nháo một trận, không ngờ nàng ta lại nghe thấy tiếng động lạ từ trong phòng nho nhỏ vọng ra. Nàng ta khựng lại, đưa ngón tay lên đâm một lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy, nhìn thấy cảnh tượng bên trong nhất thời ngây người.

Khuyết ca ca và ả ta…. nước mắt lại tuôn ra không ngừng, cứ như nhìn thấy phu quân mình lên giường với tiểu tam. Mạc Chiêu Hoàng bưng mặt khóc chạy đi, trong lòng chính là căm hận đến tột cùng.

Tịch Khuyết, ngươi đã vô tình thì đừng trách tại sao ta độc ác. Hôm nay ngươi cô phụ ta, ngày sau ngươi nhất định hối hận.

***0w0***

Dạ Nguyệt im lặng nghe xong, nàng đã hiểu lý do tại sao không thấy người kia xuất hiện nữa. Liếc mắt nhìn gương mặt mờ mờ của hoạ thủy trước mặt, nàng thở dài. Tình yêu vốn không có tội nhưng đáng tiếc sư phụ chỉ có một, không thể phân thân ra cho cả hai người. Mặc dù nàng có thể hiểu cảm giác của Chiêu Hoàng quận chúa nhưng nàng cũng không thể đồng tình.

Nghĩ đến quá khứ trước đây nàng cũng từng có một thời gian rất chấp nhất u mê, bản thân tự kỷ cố níu kéo phần tình cảm một phía của bản thân mình, nhưng nàng là người hiện đại nên không hề có suy nghĩ cho dù chung chồng với người khác nàng cũng chấp nhận như bạn quận chúa kia.

Sau khi bị từ chối, nàng chỉ biết lẳng lặng ở bên cạnh, lẳng lặng tự lừa dối bản thân là không còn yêu nữa để có thể tiếp tục ở bên cạnh người đó như một đứa em gái. Cho đến khi người đó không lời từ biệt rời khỏi nàng, nàng mới hụt hẫng nhận ra hoá ra chỉ có nàng là tự kỉ là chấp nhất với u mê của chính mình mới không thoát ra được.

Nên nàng mới có thể chân chính buông xuống được, dù còn yêu rất nhiều nhưng nàng vẫn có thể một mình bước tiếp con đường của mình, chôn chặt đoạn tình cảm này vào trong đáy lòng. Thời gian đầu thật sự rất khó khăn, nhưng thời gian cũng chính là liều thuốc tốt nhất nếu chúng ta không còn chấp nhất nữa.

Tịch Khuyết thấy người trong lòng im lặng ngơ ngác, cúi đầu hôn vào môi nàng. Tiến công thần tốc, mút chặt lấy chiếc lưỡi mềm mại không xương.

Dạ Nguyệt đang chìm vào hồi ức, đột nhiên bị hôn mãnh liệt, nhém chút nữa thở không được mà lăn ra ngất xỉu.

“Phạt nàng vì không tập trung” Tịch Khuyết rời môi nàng ra cho nàng thở, giọng điệu có chút hờn giận.

Dạ Nguyệt hít lấy hít để không khí rồi cười lấy lòng nói: “Xin lỗi chàng”, người xưa có câu “Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt”* mà haha.

(Lời tác giả: * tức là thức thời mới là người tài giỏi)

Nói rồi Dạ Nguyệt vươn tay ôm lấy sư phụ, vùi đầu vào trong lồng ngực rắn chắc quen thuộc, rất may bây giờ nàng đã có sư phụ ở cạnh.

Tịch Khuyết cũng không trách nàng nữa, thấy nàng làm nũng như mèo nhỏ thì cười cười ôm chặt nàng vào lòng.

Nhưng đột nhiên có luồng khói trắng xuất hiện trong phòng, Tịch Khuyết nhỏ giọng: “Mau nín thở!”

Dạ Nguyệt gật gật đầu, nàng cũng nhận ra đây là Mê Hồn hương, một loại khí mê làm người ta chìm vào giấc ngủ sâu.

Tịch Khuyết lập tức đứng dậy mở tung cửa sổ, thấy một người áo đen đang đứng ở ngoài ngạc nhiên cầm cây thổi hơi. Tịch Khuyết rút ra đai lưng đang treo trên tường, đai lưng lập tức trở thành một thanh nhuyễn kiếm, phóng tới trước mặt tên áo đen.

Tên áo đen né sang một bên, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy một cơn đau như bị ong chích rồi bất ngờ ngã xuống mặt đấu không thể cử động được nữa.

Thấy vậy Tịch Khuyết thu kiếm lại, cưng chiều nhìn về phía Dạ Nguyệt: “Nàng đã làm gì?”

“Chỉ là kim châm châm trúng huyệt đạo thôi” Dạ Nguyệt cười hí hửng quơ quơ ba cây kim châm trước mặt hắn.

Lúc này cửa phòng có tiếng gõ cửa, Mạc Chiêu Huân lo lắng hỏi vọng vào: “Hai người không sao chứ?”

Dạ Nguyệt lập tức khoác thêm một cái áo bên ngoài rồi nhìn Tịch Khuyết ý bảo mở cửa được rồi. Tịch Khuyết nhéo gò má hồng hồng của nàng rồi mới mở cửa để Hách Liên Tử Y vào, hắn với Mạc Chiêu Huân thì đi ra ngoài xem tên áo đen.

“Tỷ không bị gì chứ?” Dạ Nguyệt ngó tới ngó lui một vòng Hách Liên Tử Y, thấy nàng không có bị thương gì mới yên tâm thở phào.

“Ta không sao, cũng may ta chỉ vừa mới lên giường chuẩn bị ngủ nên kịp thời nhận ra mê hương” Hách Liên Tử Y lắc đầu cười nói.

Hai người đột nhiên nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài, sau đó đột nhiên im lặng không tiếng động nữa. Tịch Khuyết và Mạc Chiêu Huân vẻ mặt khó coi bước vào phòng.

“Hắn cắn lưỡi tự sát, hai tên kia cũng không tốt hơn, tự đâm lẫn nhau” Mạc Chiêu Huân nói như giải thích.

“Có để lại dấu vết gì không?” Hách Liên Tử Y lo lắng hỏi.

“Đã kiểm tra khắp cơ thể, không thấy bất kỳ điều gì khả nghi, ngay cả là ai phái tới cũng không có để lại vết tích” Mạc Chiêu Huân lắc đầu bóp trán, như vậy cũng không biết phải bắt đầu điều tra từ đâu từ ai, và rốt cuộc người nào lại nhắm vào bọn họ.

Không khí lại rơi vào trầm mặc.

“Tốt nhất phải cho ảnh vệ âm thầm theo sát xung quanh những nơi chúng ta sẽ ghé qua, lần sau nếu có động tĩnh chúng ta sẽ tương kế tựu kế” Tịch Khuyết gõ gõ ngón trỏ xuống bàn.

Mạc Chiêu Huân gật đầu đồng ý, quay qua nói chuyện một mình vào trong không khí, thoạt nhìn như kẻ khùng khùng điên điên nhưng thật ra hắn đang phân phó cho một ám vệ đang có mặt tại đây, vì bí mật nên cũng không có xuất hiện. Phương châm của hắn và Tịch Khuyết khi huấn luyện ra lực lượng ám vệ này chính là lẳng lặng không tiếng động làm việc trong bóng tối, là lực lượng chủ lực và cũng là nơi nắm bắt thông tin nhanh nhất.

Sáng sớm ngày thứ mười ba, mọi người lại tiếp tục cuộc hành trình theo dự tính. Vì thị trấn kế tiếp này nằm xa hơn nên phải mất hai ngày đi đường mới đến. Và điều không đáng ngạc nhiên chính là ở nơi này nhân sĩ võ lâm lại càng đông hơn rất nhiều.

Vừa đến nơi Tịch Khuyết đã bế Dạ Nguyệt đang mệt mõi tái xanh mặt mũi vào phòng nghỉ ngơi trước. Ở thế giới kia nàng cũng hay bị say tàu xe, nhất là xe lớn nhiều chỗ và tàu nhỏ đi trên biển, phải nói là nó lắc đến độ đầu óc quay cuồng muốn nhũn cả não chứ chẳng chơi.

Dạ Nguyệt nằm trên giường một hồi đã cảm thấy khoẻ hơn, nàng cùng với Tịch Khuyết sang phòng Mạc Chiêu Huân ăn bữa tối.

Đang dùng bữa thì ảnh vệ xuất hiện trong phòng quỳ một chân trước mặt Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết, cung kính nói: “Bẩm vương gia, quốc công gia, đã điều tra ra được lý do nhân sĩ võ lâm tập trung nhiều như vậy”

“Mau nói” Mạc Chiêu Huân buông đũa.

“Không biết từ đâu trên giang hồ xuất hiện một tin, là Lang Hoả thập thất hoa trong truyền thuyết đích xác ở trong Vô Đáy động. Và cũng không biết từ đâu phái Ngũ Hải đã có một cánh hoa của nó làm bằng chứng. Nói chính tông sư của môn phái đã đi vào và trở ra bình an, còn đem về một cánh hoa để chế thuốc”

“Cho nên người trên giang hồ tập trung lại mấy thị trấn gần đây là vì bọn họ cũng đang trên đường đến Vô Đáy động?” Tịch Khuyết đưa ra kết luận cuối cùng.

Ảnh vệ cúi đầu đáp vâng, cả bọn liếc mắt nhìn nhau. Nếu bây giờ đi phái Ngũ Hải mua lại thuốc có lẽ sẽ nhanh hơn nhưng bọn họ có chịu bán hay không lại là vấn đề khác? Hơn nữa không biết tin tức đột nhiên này có bao nhiêu phần là thật, nếu lỡ chỉ là giả thì sẽ không còn kịp thời gian trở về cứu hoàng thượng nữa.

Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết rốt cuộc vẫn chọn đi tiếp như đã dự tính. Để cho chắc chắn, bọn họ phải chính tay lấy được cánh hoa đó từ đoá hoa của nó, như vậy mới có thể an tâm được. Và giải dược được chính tay Bách Y tiền bối điều chế mới là đáng tin nhất.

Quyết định như vậy, sáng hôm sau mọi người lại tiếp tục lên đường. Ở thị trấn này cũng không có tên áo đen nào xuất hiện tập kích nên cũng chưa có manh mối nào khác về người phía sau.

Đi ròng rã thêm hai ngày rưỡi nữa cuối cùng cũng đến thị trấn cuối cùng. Và Vô Đáy động chính nằm bên trong khu rừng lớn bên cạnh thị trấn.

Thị trấn này lớn hơn và đông đút hơn hai thị trấn trước. Bây giờ vào trấn đâu đâu cũng thấy nhân sĩ võ lâm trên giang hồ.

Phía trước của một tiền trang rộng lớn đang tiếp đãi vô số khách thập phương ngồi xung quanh những chiếc bàn đầy ấp thức ăn rượu thịt. Một lão nhân gia trạc tuổi ngũ tuần, đứng dậy đưa ra ly rươun trước toàn thể mọi người dõng dạc lên tiếng: “Ngày mai sẽ là ngày chúng ta cùng nhau tiến vào Vô Đáy động, đến lúc đó kính xin các vị bằng hữu giang hồ cùng nhau tương trợ lẫn nhau, chỉ cần một cánh hoa thôi chúng ta cũng có thể chia đều ra điều chế được rất nhiều giải dược có một không hai trên đời. Hôm nay ở đây lão phu xin kính các vị một chung rượu trước” nói rồi giơ chung rượu uống cạn.

Cả đám người cũng phụ hoạ hò reo náo nhiệt, nhưng trong lòng tất cả mọi người ở đây đều có suy nghĩ, bọn họ chỉ là lợi dụng lẫn nhau để đạt được thứ mình muốn mà thôi. Chỉ cần lấy được một cánh hoa thì bọn họ sẽ lập tức giấu nhẹm nó đi chứ không ngu mà đem chia đều ra cho tất cả, giống như phái Ngũ Hải một mình độc chiếm cách hoa đó thôi.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận