Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Em Không Thể Chạy Trốn Tình Yêu Của Anh

Dạ Nguyệt mắt mở lớn trừng anh ta, mày nhíu chặt cùng với ánh mắt sắc bén bắn ra. Tề Mạc Thông bất chợt run lên, nhưng rồi nhớ đến hình ảnh hai người ôm ôm ấp ấp trong kia thì lại tức giận. Cúi đầu xuống tiếp tục điên cuồng chiếm lấy môi Dạ Nguyệt, nhưng lần này anh ta bắt đầu hôn dài xuống cổ Dạ Nguyệt. Dạ Nguyệt vùng vẫy càng quyết liệt.

“Nếu cậu không dừng lại thì cậu nhất định hối hận” Dạ Nguyệt mặc dù trong lòng kinh hoảng sợ hãi nhưng vẫn giữ vững vẻ ngoài lạnh nhạt, khí lạnh quanh thân, giờ đây nỗi sợ cùng với tức giận liền ở cùng một chỗ muốn phát tác.

Tề Mạc Thông không thèm để ý, anh ta xé một phần áo nhét vào trong miệng Dạ Nguyệt để cô không thể la hét, rồi nắm phần áo trước ngực Dạ Nguyệt kéo mạnh xuống làm cho cái đầm rách một đường dài phía trước, để lộ ra phần áo ngực cùng với da thịt trắng noãn bên trong. Dưới ánh trăng sáng chiếu xuyên qua ngọn cây, giờ phút này hình ảnh Dạ Nguyệt nằm dưới bãi cỏ, đôi mắt trong suốt cùng với cơ thể nữa phơi bày ra trước mắt Tề Mạc Thông. Thần trí Tề Mạc Thông điên đảo, cơ thể càng ngày càng nóng rực.

Dạ Nguyệt tuyệt vọng vùng vẫy mãnh liệt cũng không thể thoát ra được gọng kìm cứng như sắt của tên đàn ông này. Cảm giác cơ thể càng lúc càng đuối sức, càng lúc càng rơi vào tuyệt vọng. Cô sợ hãi nhận ra rằng sức mạnh đàn ông….. thật sự quá mạnh quá đáng sợ. Nếu để cơ thể bị xâm hại như thế này thì chết sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Bất chợt một hình ảnh của một người nào đó lóe lên trong đầu Dạ Nguyệt, nếu để anh thấy được hình ảnh dơ bẩn của cô lúc này thì anh sẽ nghĩ như thế nào? Dáng hình tiêu sái ung dung của người đó không biết từ bao giờ đã khắc vào trong trí nhớ của cô. Một giọt nước mắt bất lực lăn dài trên má Dạ Nguyệt.

Bỗng nhiên, Tề Mạc Thông cảm thấy một luồng khí lạnh cùng với áp lực từ đằng sau truyền đến. Một bàn tay bóp mạnh vào cổ anh ta khiến anh ta khó thở giẫy dụa theo đó mà buông Dạ Nguyệt ra. Lúc này đột nhiên cơ thể anh ta bị hất văng lên không trung rồi ngã mạnh xuống gốc cây đằng sau.

Ánh mắt Lăng Chi Hiên hằn lên tia máu, sáng quắt cùng lạnh lẽo bắn về phía Tề Mạc Thông khiến anh ta run sợ. Trong đêm tối, đôi con ngươi đen thẫm lại sâu như đầm nước, lửa giận bừng bừng xông lên, áp lực vô hình càng lúc càng ép Tề Mạc Thông đến khó thở, trong một khắc anh ta tưởng mình sắp chết tới nơi.

“Chuẩn bị xuống địa ngục đi” Lăng Chi Hiên chỉ nói mấy từ đơn giản, nhưng giống như mũi dao nhọn lạnh lẽo đâm vào Tề Mạc Thông khiến anh ta sợ hãi mà run rẩy, cùng với cú ngã vừa rồi quá mạnh mà anh ta liền bất tỉnh. Lăng Chi Hiên quay qua bước về phía Dạ Nguyệt.

Dạ Nguyệt cơ thể run rẩy nằm cuộn tròn lại tại chỗ, ánh mắt vô hồn ôm chặt lấy cơ thể mình. Nhìn thấy cảnh này một cảm xúc dâng lên trong lòng Lăng Chi Hiên, và anh biết cảm xúc đó gọi là đau lòng. Lông mày anh bất giác nhíu chặt.

“Dạ Nguyệt” Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng cúi xuống khẽ gọi Dạ Nguyệt, như sợ cô sợ hãi.

Dạ Nguyệt mông lung nhìn anh, hình ảnh tiêu sái ung dung của người nào đó nay hiện rõ trước mắt cô. Bất giác một tầng nước dâng lên trong mắt cô rồi tuôn trào ra như suối, tất cả vỡ òa ra mà cuồn cuộn rơi xuống.

Lăng Chi Hiên không nhịn được nữa, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

“Xin lỗi, tôi tới trễ” giọng nói ấm áp thỏ thẻ vang lên bên tai Dạ Nguyệt.

Giờ phút này bao nỗi uất ức xông lên trong lòng Dạ Nguyệt, cô càng khóc to hơn, khóc như chưa bao giờ được khóc. Lăng Chi Hiên cũng không ngăn cản mà để cho cô thỏa thích khóc, chỉ nhẹ nhàng ôm và vỗ về lưng cô. Đáng chết, tên Tề Mạc Thông dám động vào cô ấy. Làm cho cô ấy tổn thương thì hắn ta nên chuẩn bị đi là vừa, cả gia tộc họ Tề cũng sẽ theo hắn ta mà xuống địa ngục.

Lăng Chi Hiên lại nhớ đến lúc anh đem thức ăn lại nhưng không thấy Dạ Nguyệt đâu, một dự cảm chẳng lành xông lên khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh hỏi một người phục vụ nam đứng gần đó thì anh ta nói là có một người đàn ông đã kéo Dạ Nguyệt đi về hướng kia. Anh nhanh chóng chạy đi, lòng như lửa đốt khó chịu vô cùng, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của cô gái nhỏ. Anh điên cuồng tìm kím xung quanh cuối cùng cũng tìm thấy. Nhìn thấy giọt nước mắt đang lăn dài trên má Dạ Nguyệt, anh như chết lặng.

Dạ Nguyệt khóc mệt cùng với trãi qua một trận hoảng sợ kinh hoàng thì ngủ thiếp đi trong vòng tay của Lăng Chi Hiên. Lăng Chi Hiên để Dạ Nguyệt ngồi dựa vào trong lòng mình ngủ, anh cởi áo khoác đắp vào phía trước ngực Dạ Nguyệt, che cảnh xuân đang hiện ra trước mắt anh. Rồi anh ôm chặt lấy Dạ Nguyệt, trong lòng tự trách.

Nếu anh nhanh hơn một chút thì cô gái nhỏ của anh sẽ không hoảng sợ như thế này. Nhưng cô gái nhỏ cũng thật là kiên cường, dù cho sợ hãi vẫn cương quyết không khóc mà trầm mặc quyết liệt phản kháng. Cho nên khi giọt nước mắt bất lực rơi xuống lòng anh càng đau đớn hơn nữa.

Vào giờ phút này, anh thật sự hiểu ra người con gái này đã chiếm lấy toàn bộ khoảng trống trong trái tim mình. Cũng chỉ có duy nhất cô ấy mới có quyền ngự trị ở trái tim anh từ giờ cho tới mãi về sau này, bất cứ ai cũng không thể thay thế.

Khi Dương Hoàng Trí, Lý Vân Nhi và Dương Ngọc Linh trở về phòng từ buổi party thì hết sức kinh ngạc thấy Lăng Chi Hiên đang bế Dạ Nguyệt từ xa đi lại. Thấy Dạ Nguyệt đang ngủ, đầu tóc rối bù, bộ đầm lộ ra một mảng bị rách thì nhất thời nhìn Lăng Chi Hiên với ánh mắt nghi hoặc.

Lăng Chi Hiên vẫn không nói gì, anh bế Dạ Nguyệt vào trong phòng để cô ấy nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho cô ấy rồi ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay cô ấy. Nhìn ngắm vẻ an tĩnh lúc ngủ của cô thì lòng anh mới thoải mái được đôi chút.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Dương Ngọc Linh không nhịn được gấp gáp hỏi.

“Đúng vậy” Dương Hoàng Trí cùng Lý Vân Nhi cũng chau mày lại.

“Cậu đi mà hỏi bạn tốt của cậu” Lăng Chi Hiên nhìn qua Dương Hoàng Trí, ánh mắt băng lãnh.

Dương Hoàng Trí bất giác run lên, cảm giác cái lạnh thấu xương như xuyên qua da thịt anh. Như hiểu ra cái gì đó, mọi người đều hoang mang và hoảng hốt.

“Chị ấy có….” Lý Vân Nhi ngập ngừng nói.

“Không” giọng nói lạnh lẽo chấm dứt mọi hoảng hốt của ba người.

Lý Vân Nhi và Dương Ngọc Linh thở phào nhẹ nhõm rồi lo lắng nhìn Dạ Nguyệt. Dương Hoàng Trí thì ảo não bóp trán, lần này Tề Mạc Thông thật sự đã đi quá xa rồi.

********** Ò Ó O Lằn ranh giới nguy hiểm oOo

Sáng hôm sau, Dạ Nguyệt mơ màng tỉnh dậy. Một vài tia nắng đầu tiên của mặt trời ấm áp xuyên qua cánh cửa kính của ban công chiếu vào chiếc giường nơi Dạ Nguyệt đang nằm. Cơn gió nhè nhẹ thổi tấm rèm cửa bay phấp phới. Không khí mát mẻ thoáng đãng của buổi sớm mai.

Dạ Nguyệt ngồi dậy, quần áo dạ hội rườm rà đã được thay bằng chiếc váy ngủ màu trắng đơn giản.

Dạ Nguyệt ngồi trên giường ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. Cô trầm tư cố nhớ lại chuyện tối qua thì giật mình hoảng hốt. Đứng dậy vội vàng chạy vào nhà tắm vạch áo ra nhưng không thấy dấu vết gì, cảm giác thân thể cũng không có gì khó chịu, chỉ có một vết thương nhỏ ở trên môi. Dạ Nguyệt như nhẹ nhõm trong lòng rồi nhớ ra tối qua người đó đã xuất hiện kịp lúc, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc nghẹn ngào khó tả. Ơn này nhất định phải ghi nhớ và đền đáp, Dạ Nguyệt nhủ thầm trong lòng.

Sau khi đã bình tĩnh trở lại, Dạ Nguyệt bước ra khỏi nhà tắm. Vừa bước ra thì mặt đụng phải ngực một người đàn ông, Dạ Nguyệt cứng đờ người nhớ lại cảm xúc đáng sợ tối qua. Nhưng bất chợt Dạ Nguyệt ngửi thấy mùi hương thơm mát quen thuộc thì cơ thể nhất thời được thả lỏng.

Dạ Nguyệt ngước đầu lên nhìn, bốn mắt giao nhau. Đôi mắt trong suốt sâu thẳm như đầm sâu không đáy kia cũng đang nhàn nhạt nhu tình nhìn cô. Dạ Nguyệt nhất thời đứng ngây ngốc nhìn, linh hồn cô như đang bị hút vào nơi sâu thẳm đó.

Lăng Chi Hiên cũng đang nghiên cứu phản ứng ngốc lăng của Dạ Nguyệt. Xem ra cô gái nhỏ cũng không có dấu hiệu bị ám ảnh tâm lý sợ hãi quá mức mà dẫn tới trầm cảm. Cũng không có dấu hiệu bài trừ hay phản ứng dữ dội khi tiếp xúc với đàn ông, ít nhất là đối với anh. Lăng Chi Hiên yên tâm trong lòng.

“Tôi đem điểm tâm đến cho em” Lăng Chi Hiên cong khoé môi rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Dạ Nguyệt đi đến ghế salong cạnh giường ngồi xuống.

Lăng Chi Hiên dọn điểm tâm sáng ra bàn, gồm có bánh mì, hai trứng ốp la và một ly sữa chocolate. Dạ Nguyệt ngập ngừng như có như không nhìn anh.

“Cám ơn anh” ngập ngừng cả nữa ngày mới dám nhìn anh mà nói thành câu nhỏ xíu như vậy.

Lăng Chi Hiên quay qua cúi đầu nhìn Dạ Nguyệt. Dù đang dùng đôi mắt yếu ớt nhìn anh nhưng trong đôi mắt đó anh cảm nhận được nó đang phát ra ánh sáng trong suốt yên tĩnh. Anh hiểu tại sao giọng điệu cô lại yếu ớt như vậy, là đang tự trách bản thân mình, lại không tự bảo vệ được chính bản thân mình. Lăng Chi Hiên để tay lên xoa đầu Dạ Nguyệt rồi theo đó nhẹ nhàng vuốt tóc Dạ Nguyệt.

“Chỉ là điểm tâm, em không cần phải cảm kích như vậy đâu” anh lại cong khoé môi lên.

Nhất thời Dạ Nguyệt ngây ngốc nhìn anh cả nữa ngày mới hiểu anh đang nói gì. Cô cảm giác trong lòng lúc này thật thoải mái nhẹ nhàng. Dạ Nguyệt nhìn anh, ánh mắt phát sáng, nở nụ cười thật tươi.

“Ăn đi” Lăng Chi Hiên ánh mắt ẩn hiện ý cười nói, tay vẫn đang vuốt tóc Dạ Nguyệt. Nhưng bàn tay kia đang nắm chặt lại, hiện anh thật sự rất muốn ôm cô rồi hôn cô nhưng anh biết làm vậy sẽ làm cô hoảng sợ. Anh không muốn ép buộc cô, cô sẽ trở thành người phụ nữ của anh nhưng sẽ là do cô tự nguyện.

“Anh cũng ăn đi” Dạ Nguyệt trở lại dáng vẻ thoải mái, vui vẻ ăn bánh mì.

“Tôi ăn rồi” Lăng Chi Hiên dựa người vào ghế rồi nhắm mắt dưỡng thần, tối qua anh không có ngủ mà suốt đêm ngồi cạnh giường canh cho cô.

Cộc cộc… Tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng bên trong phòng. Dạ Nguyệt định đứng dậy mở cửa thì Lăng Chi Hiên đè vai cô lại rồi đứng dậy đi mở cửa.

Dương Ngọc Linh với Lý Vân Nhi vào thăm Dạ Nguyệt, thấy Dạ Nguyệt vẫn vui vẻ thoải mái như thường ngày thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Tối hôm qua hai người lau mình rồi thay quần áo thoải mái cho Dạ Nguyệt, rồi hai người ở lại trông chừng Dạ Nguyệt cùng với Lăng Chi Hiên đến gần khuya thì mới đi ngủ.

Theo quan sát của Dạ Nguyệt thì mọi người đã biết chuyện xảy ra tối qua. Dù vậy Dạ Nguyệt cũng không định kể rõ hay nhắc lại nữa, mặc dù tâm đã bình tĩnh nhưng sâu tận bên trong Dạ Nguyệt vẫn không thể nào quên được cảm giác áp bức đáng sợ đó. Có lẽ phải cần một thời gian thật lâu sau đó Dạ Nguyệt mới có thể hoàn toàn quên đi.

“Dạ Nguyệt, Hoàng Trí đề nghị chút nữa đi tắm biển, chị đi chung luôn nha” Lý Vân Nhi cười vui vẻ ngồi xuống kế bên Dạ Nguyệt.

Nghe tới Hoàng Trí thì tự nhiên Dạ Nguyệt nghĩ ngay tới Tề Mạc Thông. Cô biết mọi người lo lắng sợ cô sẽ bị trầm cảm nên muốn cho cô đi chơi để thả lỏng tâm tình. Dạ Nguyệt trầm mặc, bởi vì cô không muốn gặp con người đó.

“Dạ Nguyệt” Dương Ngọc Linh cười dịu dàng ngồi xuống ghế đối diện. “Chúng ta chỉ mới có bốn người, nếu em với anh Tiêu đi nữa sẽ càng vui”

Sở dĩ Dương Ngọc Linh gọi Lăng Chi Hiên là anh Tiêu vì lúc giới thiệu Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên đã thống nhất tên của anh sẽ là Tiêu Chi Hiên, lấy họ của cô vì hai người là anh em họ. Còn vấn đề vì sao Dạ Nguyệt vẫn còn giấu Dương Ngọc Linh thì Lăng Chi Hiên có nói cô giữ bí mật với Ngọc Linh. Mặc dù Dạ Nguyệt khó hiểu nhưng vẫn đáp ứng, vì đây là bí mật của người khác, nếu người đó không đồng ý thì cô cũng không thể tự tiện nói ra. (Dạ Nguyệt vẫn chưa biết anh họ Lăng)

“Dạ, em đi” Dạ Nguyệt gật đầu cười hiểu ra vấn đề. Chị Ngọc Linh nói thế để ám chỉ với cô là không có Tề Mạc Thông đi.

“Hoan hô!” Lý Vân Nhi thở phào trong lòng sau đó hưng phấn hô lên. Xong chưa ai nói gì thì cô ấy đã đứng dậy chạy lại tủ áo để chuẩn bị quần áo đi tắm biển, miệng vừa hối mọi người đi chuẩn bị.

“Vậy chút nữa tập trung ở dưới nha” Dương Ngọc Linh cũng nhẹ nhõm rồi cười cười đứng dậy đi ra khỏi phòng.

“Dạ Nguyệt, em theo tôi ra đây” Lăng Chi Hiên cũng đứng dậy đi ra cửa.

“Sao vậy!?” Dạ Nguyệt tò mò, rồi rất nhanh cô quay qua ực hết ly sữa mới đứng dậy đi theo Lăng Chi Hiên.

Lý Vân Nhi bụm miệng cười gian rồi nói với theo Dạ Nguyệt. “Em chuẩn bị quần áo cho chị luôn nha Dạ Nguyệt”

“Cám ơn em” Dạ Nguyệt nói vọng vào.

Lăng Chi Hiên dẫn Dạ Nguyệt qua phòng của anh. Bởi vì hai người ở chung một nhà, ngủ chung một phòng (dĩ nhiên khác đệm =)) ) nên Dạ Nguyệt không cảm thấy lo lắng hay suy nghĩ nhiều khi vào phòng của Lăng Chi Hiên – một người đàn ông còn độc thân. Có lẽ chuyện này đã trở thành một điều quen thuộc hay vô cùng bình thường đối với cô, tất nhiên đối tượng phải là Lăng Chi Hiên mới có thể như vậy.

Tuyết Lang đêm qua bị đẩy qua phòng của Lăng Chi Hiên ngủ, vừa thấy Dạ Nguyệt thì quẩy đuôi vui vẻ, chân cún nhào lại cọ cọ chân Dạ Nguyệt đòi chơi. Dạ Nguyệt bế Tuyết Lang lên, giày vò quắn quít một phen.

Lăng Chi Hiên ánh mắt sáng quắc nhìn Tuyết Lang khiến Tuyết Lang rụt cổ lại, miệng kêu “ngao ngao…..” như rên rỉ khổ sở. Mình chưa thân mật được như vậy với cô gái nhỏ nha. Tất nhiên người nào đó vẫn chưa phát hiện ra là bản thân đang ghen tỵ với một con sói a.

“Mà anh có chuyện gì muốn nói vậy?” Dạ Nguyệt ôm Tuyết Lang ngồi xuống ghế sa long.

“Điện thoại em đâu?” Lăng Chi Hiên cũng ngồi xuống cạnh Dạ Nguyệt.

“Sao vậy?” Dạ Nguyệt khó hiểu nhưng vẫn lấy điện thoại ra đưa.

Lăng Chi Hiên không nói gì, cầm lấy điện thoại Dạ Nguyệt bấm số gọi. Chỉ một vài giây chiếc điện thoại đang đặt trên bàn sáng lên và run run.

“Số của tôi” Lăng Chi Hiên lưu số vừa gọi vào danh bạ cho Dạ Nguyệt, rồi còn nhanh như chớp lưu vào nút quay số nhanh đứng đầu danh sách. “Sau này em gặp chuyện gì cũng phải gọi ngay cho tôi đầu tiên”

Dạ Nguyệt ngây người nữa ngày mới bừng tĩnh đại ngộ. Nhìn thái độ nghiêm túc mà chờ đợi của Lăng Chi Hiên làm cô cảm thấy một dòng nước ấm dâng lên. Bạn thân thì chỉ đến thế là cùng, Dạ Nguyệt cảm động mà gật đầu. Nhưng có vẻ suy nghĩ của tên ngốc nào đó đang đi nhầm hướng thì phải. ( =)) )

Lăng Chi Hiên thấy Dạ Nguyệt gật đầu cười thì anh nhếch khoé môi lên. Nhưng anh cũng nào biết tên ngốc nào đó đang cho anh từ chức vụ “bạn bình thường” thăng lên một cấp thành “bạn thân” đâu. Về phương diện nào đó thì coi như mức độ thân thiết cũng được tăng lên theo ý của người nào đó đi, các vị cứ nghĩ vậy đi *tác giả lau mồ hôi*. (Không biết khi Hiên ca biết sẽ thế nào đây =)) Chắc anh sẽ nghẹn ức mà chết quá =)) )

Sau khi chuẩn bị xong, mọi người lần lượt tập trung trước đại sảnh. Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi ra trước, Dương Hoàng Trí đã đứng chờ trước bên chiếc Audi của mình. Thấy Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi ra, anh chạy lại xách túi đồ của hai người rồi để vào trong cốp xe.

“Dạ Nguyệt” Dương Hoàng Trí vẻ mặt khó xử kèm theo lo lắng quay qua nhìn Dạ Nguyệt. “Cậu ấy về trước rồi. Cậu ấy nói cho cậu ấy gửi lời xin lỗi chị”

Dạ Nguyệt trầm mặc yên lặng, tha thứ hay không tha thứ cũng không quan trọng, vấn đề trọng yếu là cô không muốn nhìn thấy cậu ta. Cô sẽ không la hét hay làm to chuyện hay chữi bới này nọ, ranh giới cuối cùng chính là im lặng mà đối diện cậu ta. Người kia sẽ chính thức trở thành người xa lạ trong cuộc đời cô. Từ nay về sau cô sẽ không có người bạn nào tên là Tề Mạc Thông nữa.

Dương Hoàng Trí thấy Dạ Nguyệt im lặng thì không nói gì nữa, anh đã hiểu quyết định của chị vợ rồi. Trong lòng anh âm thầm thở dài, dù cảm thấy không đành lòng cho tên ngốc kia nhưng Dạ Nguyệt cũng là người bạn quan trọng của anh, thêm nữa lại là người mà cô gái nhỏ của anh với chị Ngọc Linh coi trọng và việc mà tên ngốc đó làm cũng khó có thể thông cảm được nên anh cũng không thể đứng về phía Tề Mạc Thông.

Lăng Chi Hiên vừa ra thấy không khí trầm mặc bên đó cũng đã đoán ra được chuyện gì đang xảy ra. Anh đang suy nghĩ thì thấy ánh mắt của người nào đó loé ra tia sáng khi nhìn thấy anh thì không khỏi cong khoé môi lên đi về bên đó. Trong lòng là cảm giác vô cùng thoả mãn, cô gái nhỏ rất vui khi anh ở đây.

Dạ Nguyệt nhìn thấy Lăng Chi Hiên thì cảm giác khó chịu nháy mắt biến mất. Cũng không hiểu sao mà tâm lại cảm thấy yên ổn trở lại.

Lý Vân Nhi nãy giờ cũng không nói gì, vấn đề này thật sự nhạy cảm. Đứng ở góc độ của Lý Vân Nhi thì cô nhất định đứng về phía Dạ Nguyệt. Nếu Dạ Nguyệt muốn tìm Tề Mạc Thông tính sổ thì cô sẽ là người đầu tiên ủng hộ đi theo. Cô tôn trọng quyết định của Dạ Nguyệt.

Dương Ngọc Linh và Hàn Tử Minh bước ra. Thấy không khí có vẻ khác thường nên Dương Ngọc Linh cười dịu dàng với mọi người, nhất là Dạ Nguyệt. Dương Hoàng Trí cũng phấn chấn trở lại. Lần này đi hai chiếc xe vì chiếc Audi của Dương Hoàng Trí không đủ chỗ, Hàn Tử Minh lái chiếc BMW chở Dương Ngọc Linh. Mọi người cũng không nghĩ tới chuyện đó nữa, vui vẻ lên xe xuất phát ra bãi biển. Nhưng không ai biết kế tiếp sẽ có một sự kiện kinh hoàng hơn nữa sắp xảy ra.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@2

 

“Bọn mình kím chỗ nào vắng vẻ chút nha Hoàng Trí, sẵn tiện cậu có đem đồ theo để nướng thức ăn không vậy!?” Lý Vân Nhi ngồi ở ghế phụ hưng phấn quay qua hỏi, dù sao thì đây cũng là lần đầu cô đi chơi chung với mọi người a. Tuy học chung lớp đã được một năm, nhưng qua năm thứ hai này thì mọi người mới có lớp và nhóm chính thức, bắt đầu từ giờ mọi người sẽ gắn bó với nhau cho tới khi ra trường, không cần phải đổi lớp hay đổi nhóm nữa.

“Đã chuẩn bị đầy đủ thưa công chúa của tôi” Dương Hoàng Trí cười cười đầy cưng chiều. Hôm nay ra bãi biển chính là lúc anh mong đợi nhất, ngày anh sẽ bày tỏ với Vân Nhi của anh.

“Làm tốt lắm người hầu” Lý Vân Nhi vui vẻ cười ha ha, vẻ mặt vừa lém lỉnh vừa có chút gì đó ngại ngùng. Tên ngốc này lại gọi mình là công chúa của hắn a, đồ lưu manh mặt dày. Tất nhiên Hoàng Trí không nhìn thấy được biểu hiện ngại ngùng này. Lúc này Hoàng Trí quay qua lắc lắc đầu cười đến bất đắc dĩ.

Dạ Nguyệt ngồi ghế sau xe, thấy vẻ mặt ngại ngùng của Lý Vân Nhi thì mắt xẹt qua ý cười. Có vẻ như ngày hôm qua hai người này đã có tiến triển nha. Trong lòng Dạ Nguyệt âm thầm giơ ngón cái lên cho sự bền bỉ đến cùng của Dương Hoàng Trí: “Cố gắng phát huy thêm nữa nhá, em rể” trong lòng tự nói thầm.

“Đúng rồi, mọi người có biết truyền thuyết về mũi đất ước nguyện ở bãi biển sắp tới không?” Dương Hoàng Trí vừa lái xe vừa hỏi.

“Mũi đất ước nguyện?” Dạ Nguyệt hỏi lại đầy tò mò.

“Đúng vậy” Dương Hoàng Trí gật đầu. “Nó là phía sau lưng của ngọn núi này, nó kéo dài từ ngọn núi ra đến ngoài xa của biển, vách rất cao và đồng thời cũng là nơi chúng ta có thể thấy được mặt trời lặn vào lòng biển”

“Vậy khi về chúng ta đi ngắm mặt trời lặn đi” Lý Vân Nhi hai mắt tỏa sáng.

“Đường đi lên rất khó, chúng ta chỉ có thể đi bộ vì phải đi xuyên vào trong rừng. Đó là lý do mà rất ít người đi vào” Dương Hoàng Trí cười cười, đúng ý anh nha, anh cũng đang có ý định đi đến đó đây.

“Truyền thuyết đó là gì?” Dạ Nguyệt nãy giờ thắc mắc về cái truyền thuyết kia mà tên nhóc Dương Hoàng Trí này lại không đi vào chủ đề chính a.

“Đó là nếu hai người trong sâu thẳm tâm hồn thật sự muốn ở cạnh nhau, cùng nhau ước nguyện được mãi mãi bên nhau thì điều đó sẽ thành sự thật” Dương Hoàng Trí vừa nói vừa tâm đắc, đó là lý do anh chọn địa điểm này làm nơi bày tỏ.

“Cái truyền thuyết này hình như nghe quen quen nha, hình như nghe nhiều lắm rồi a” Lý Vân Nhi bĩu môi ra vẻ không tin, truyền thuyết dạng giống như thế này thì cô nghe nhiều rồi mà có cái nào là thật đâu.

“Quả thật là như vậy” Dạ Nguyệt để tay lên cằm vẻ suy luận rồi cũng gật đầu đồng tình với Lý Vân Nhi. “Mấy truyền thuyết này đọc truyện hay coi phim thấy cũng nhiều rồi, nhưng những cái đó trở thành sự thật vì đó là ông đạo diễn hay tác giả hô phong hoán vũ, đổi trắng thay đen, thay trời hành đạo…… mà ra thôi a”

“Chính xác” Lý Vân Nhi giơ ngón cái lên cho Dạ Nguyệt. “Tất cả là do ông đạo diễn một tay che trời mà ra”

(Tác giả nêu ý kiến: “Bởi vậy mới nói, mấy tay đạo diễn cùng tác giả phải nói là quá bá đạo, một tay che trời, biến những thứ hư cấu thành thật mặc dù nó cũng vẫn chỉ là hư cấu” =)) Tác giả ho khan: “E hèm, không liên quan nhưng mình cũng là tác giả nha hí hí” *nhếch miệng cười đểu* )

“Không phải tự nhiên khi không mà lại có truyền thuyết này” Dương Hoàng Trí mặc dù bất đắc dĩ vì Lý Vân Nhi không tin nhưng vẫn cố ra vẻ bí bí ẩn ẩn để thu hút sự chú ý của người nào đó.

“Làm sao!?” Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi cùng hỏi.

Lăng Chi Hiên ngồi kế bên Dạ Nguyệt nãy giờ cũng im lặng lắng nghe, tất nhiên anh cũng không tin. Nhưng anh thấy lạ, vốn dĩ là con gái bình thường thì ít nhiều gì cũng sẽ trông đợi vào những cái truyền thuyết tình yêu như thế này, mà hai cô nàng kia lại có vẻ không trông đợi lắm. Là do hai cô nhóc này khác người hay là do con gái thời nay đều đã rất thực tế mà không còn tin vào những thứ như vậy? Đáp án thật sự cho câu hỏi này là tùy vào suy nghĩ và niềm tin của mỗi người mà thôi.

Riêng về phần Dạ Nguyệt, mặc dù cô không tin truyền thuyết nhưng cô tin vào duyên số phận. Nếu vận mệnh hai người dành cho nhau thì cuối cùng cho dù có trãi qua bao nhiêu sóng gió hay là trãi qua một cuộc đời vô cùng bình lặng thì cũng nắm chặt lấy tay nhau mà bước đến cuối cùng. Tình yêu với Dạ Nguyệt rất đơn giản, không phải là thiên trường địa cửu, khắc cốt ghi tâm cũng không phải là đời đời kiếp kiếp, mà chỉ đơn giản là muốn ở cạnh nhau, cho dù có bình lặng trôi qua từng ngày thì trong sâu thẳm tâm hồn vẫn không cảm thấy nhàm chán mà việc ở cạnh nhau trở thành một việc hiển nhiên không gì thay thế được.

“Chúng ta sắp tới rồi, để tới đó rồi mình sẽ kể cho cậu với mọi người nghe” Dương Hoàng Trí cười đầy bí ẩn, thỏa mãn vì đã thu hút được sự chú ý của ai kia.

“Đáng chết, làm người khác tò mò rồi giờ bắt chờ đợi là làm sao” Lý Vân Nhi ức chế la hét.

Dạ Nguyệt cũng gật đầu đồng tình, này thật đáng đánh đòn a, chuyện cấm kị đối với một người phụ nữ là một khi đã bị khơi lên tính tò mò mà lại không thể biết ngay lập tức thì thật là…..muốn giết người aaaaaaa.

Dương Hoàng Trí lắc đầu “Mình cũng định kể cho chị Ngọc Linh nghe nữa”

“Vậy sao không để tới đó rồi nói luôn, úp úp mở mở nãy giờ làm cái gì?” Lý Vân Nhi quay qua liếc Dương Hoàng Trí.

“Bóp cổ… muốn bóp cổ nó….” Dạ Nguyệt cũng ức chế đưa tay lên làm động tác bóp cổ.

“Hai đại tỷ tha mạng cho em, em biết lỗi rồi” Dương Hoàng Trí vuốt mồ hôi “Lần sau em không dám tái phạm a”

“Còn có lần sau!?” Lý Vân Nhi liếc mắt trừng Dương Hoàng Trí, thật giống như lão bà đang hỏi tội lão ông dám ra ngoài làm chuyện lén lút a.

“Xin thề là sẽ không có lần sau” Dương Hoàng Trí giơ một tay lên thề thốt, mặt đầy vẻ vô tội đáng thương. Anh vốn dĩ chỉ muốn thu hút sự chú ý thôi mà, anh là vô tội thật nha oa oa.

“Được rồi Vân Nhi, nể tình chị Ngọc Linh bỏ qua cho tên nhóc này một lần đi” Dạ Nguyệt cười cười.

“Ghi sổ lại” Lý Vân Nhi chu môi bất mãn “Sẽ tính sổ sau”

Dương Hoàng Trí vuốt mồ hôi thở phào nhẹ nhõm, anh cũng tự hứa với lòng là sẽ không làm chuyện đâm đầu vào đường chết như hôm nay nữa. Bởi vậy người xưa có câu, tò mò quá mà hại thân nha. Nhưng anh nào dám nói câu này lên để bị đưa vào máy chém a. ( =)) )

Lăng Chi Hiên thì không có ý kiến, kể hay không kể cũng không quan trọng. Nhưng nhìn Dạ Nguyệt vui vẻ thì bất giác có một tầng nước ấm dâng lên trong lòng anh.

Như cảm giác được tầm mắt đang nhìn mình, Dạ Nguyệt quay qua cười với Lăng Chi Hiên. Lăng Chi Hiên xoa đầu Dạ Nguyệt, vẻ mặt đầy cưng chiều, nhưng tất nhiên không ai thấy được kể cả Dạ Nguyệt.

********** Ò Ó O Lằn ranh giới vô duyên oOo

Hai chiếc xe tiến vào bãi đổ xe gần bãi biển, mọi người xuống xe hít thở không khí trong lành. Trong không khí thoang thoảng mùi mặn của biển cả. Phía ngoài xa là mặt biển lấp lánh ánh nắng buổi sớm mai. Biển rộng lớn vô ngàn, không thể nhìn thấy được đâu là điểm tận cùng.

Ở gần đó là những căn lều tròn bãi biển, bên trong bán rất nhiều thứ quà lưu niệm. Có những căn lều cho thuê mướn dù, ghế ngồi, tấm trãi…. đầy đủ dụng cụ cần thiết. Có những lều khác thì làm dịch vụ phục vụ nước uống, các món ăn hải sản tươi sống. Bên ngoài bãi biển thì đông nườm nượp người, tuy còn rất sớm nhưng khách du lịch đã bắt đầu kéo đến ngày càng đông.

Mọi người đem đồ đạc từ trong cốp xe ra, quan sát được một chổ vắng vẻ ở phía xa kia thì bắt đầu quyết định đi về phía đó. Trên đường đi Dương Hoàng Trí ghé ngang căn lều cho thêu dụng cụ và mướn người sắp xếp đầy đủ dụng cụ cho một buổi dã ngoại ở chỗ đã chọn kia. Còn mọi người thì ghé mua đồ hải sản tươi sống, nào là tôm cua biển mực….. để người ta làm xong thì mang lại sau.

Cả nhóm người trên đường đi đã thu hút rất nhiều sự chú ý của người khác, có trầm trồ, có ca ngợi, có mê say, có cảm thán….. chỉ hận sao mình không phải là người đi chung với bọn họ.

“Dù sao thì bọn họ thường ngày đã rất nổi bật rồi, việc này cũng không nằm ngoài dự đoán lắm” Dạ Nguyệt cảm thán trong lòng.

“Chúng ta sẽ thay đồ tắm biển ở đây” Dương Hoàng Trí chỉ vào căn lều tròn ở phía bên tay phải “Trước khi về chúng ta cũng có thể tắm cho sạch nước biển ở đây”

Mọi người đi vào căn lều tròn. Bên trong khá rộng rãi, được chia làm hai khu vực cho nam và nữ. Phòng thay đồ ở bên trong lều, còn nhà tắm thì được xây dựng ở phía sau ngoài lều. Mỗi khu vực có ba nhà tắm, dành cho ai có nhu cầu tắm sạch nước biển.

“Vân Nhi, em đem đồ gì cho chị tắm biển vậy?” lúc nãy về phòng đi với Vân Nhi chưa có xem qua túi đồ, bình thường có đi tắm biển thì Dạ Nguyệt chỉ mặc áo thun quần đùi thôi chứ không có mua đồ tắm.

“Em không thấy chị có đồ bơi nên đã lấy đồ của em cho chị mượn” Lý Vân Nhi lục trong túi đồ ra hai bộ đồ bơi “Chị chọn một bộ đi”

Nhìn hai bộ đồ bơi thiếu vải kia Dạ Nguyệt nhất thời đứng sựng người. Cô xem lại trong túi đồ của mình chỉ thấy một bộ váy dành để thay sau khi tắm biển và một vài thứ lặt vặt khác. Dạ Nguyệt nhìn hai bộ đồ ngập ngừng hồi lâu cho đến khi Dương Ngọc Linh thay xong vẫn chưa biết làm thế nào.

“Sao vậy?” Dương Ngọc Linh thấy lạ nên hỏi.

“Được rồi” Dạ Nguyệt thở dài nhắm mắt lấy bộ đồ màu xanh tạm chấp nhận được trên tay Vân Nhi, vì bộ này phía dưới là một cái váy ngắn mỏng che quần tắm dính liền bên trong.

“Vậy tụi mình vào thay đồ đi” Lý Vân Nhi cười đến vui vẻ, cô làm sao không biết Dạ Nguyệt nghĩ gì nhưng là do cô cố tình làm vậy. Đi tắm biển là phải mặc đồ bơi mới đúng chuẩn nha.

Sau khi thay đồ xong, Dạ Nguyệt mặc áo khoác nón của mình vào mới thấy thoải mái được đôi chút. Mặc dù Lý Vân Nhi không hài lòng lắm nhưng cô biết đây là giới hạn rồi nên không ép Dạ Nguyệt nữa.

Ba người nam đã đứng đợi bên ngoài lều, bọn họ chỉ mặc quần đùi nam đơn giản, riêng Lăng Chi Hiên có mặc một cái áo somi nhưng không cài nút (chủ yếu để che vết sẹo phía sau :'( ), cơ thể cường tráng của bọn họ phơi bày dưới ánh nắng chói chang. Thấy ba người đi ra thì Dương Hoàng Trí và Hàn Tử Minh nhất thời đứng ngây người tại chỗ. Nguyên lai là Lý Vân Nhi quá cuốn hút quá nóng bỏng, còn Dương Ngọc Linh quá tao nhã quá hấp dẫn. Những người đứng gần đó cũng không thể rời mắt khỏi bọn họ.

Bên này Dạ Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm, nãy giờ mặc dù có áo khoác nhưng cô vẫn không được tự nhiên cho lắm. Thấy hai người đó đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người, không ai để ý đến mình thì lòng thoải mái đi rất nhiều. Dạ Nguyệt từ xưa đến giờ chỉ muốn làm và dĩ nhiên cũng chỉ luôn là một nhân vật phụ trong mắt của người khác thôi, vì cô chỉ là người bình thường nha. Và với Dạ Nguyệt, chuyện làm cho bản thân cảm thấy thoải mái mới là quan trọng nhất, như vậy mới có thể quậy phá chơi đùa hết mình được a.

Vậy mà có một người nãy giờ vẫn luôn nhìn cô không chớp mắt.

“Sao em lại mặc áo khoác?” Lăng Chi Hiên đứng kế bên Dạ Nguyệt, hơi cúi người xuống gần tai Dạ Nguyệt hỏi nhỏ.

“Vì như vậy mới cảm thấy thoải mái được đôi chút” Dạ Nguyệt quay qua ngẩn đầu lên nói, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Nhất thời môi Lăng Chi Hiên phớt nhẹ ngang má Dạ Nguyệt, Dạ Nguyệt sượng người đứng ngây ngốc, hai rặng mây đỏ từ từ xuất hiện trên má Dạ Nguyệt.

Lăng Chi Hiên cười thầm trong lòng, để tay lên xoa đầu Dạ Nguyệt rồi vuốt tóc Dạ Nguyệt, đáy mắt xẹt qua ý cười “Đi thôi”. Và anh vui một phần cũng vì cảm thấy rất hài lòng khi Dạ Nguyệt không muốn để người khác thấy phần cơ thể được che giấu bên trong. Dù sao anh cũng không muốn để người khác nhìn thấy cô.

Bên kia Lý Vân Nhi cũng đang hối hai người đi nhanh lên. Thấy Lăng Chi Hiên không nói gì hay tỏ vẻ bận tâm gì nên Dạ Nguyệt cũng đi nhanh lại chỗ mọi người, dù sao cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn không nên nghĩ nhiều a.

Chỗ quanh khu vực mà mọi người chọn có vẻ khá vắng người nên rất thoải mái. Vừa đến đã thấy nơi đó đã được đặt sáu cái ghế dài, ba cây dù, hai cái bàn thấp. Phía sau là một cái bếp than nướng, dụng cụ nướng, dụng cụ để ăn và đồ hải sản tươi sống đã được ướp sẵn, riêng cua biển đã được gang me để trên bàn.

Dương Hoàng Trí cùng Lý Vân Nhi xung phong nhận nhiệm vụ nướng hải sản.

“Hôm nay đầu bếp chuyên nghiệp đây sẽ trổ tài nấu nướng cho mọi người cùng thưởng thức” Dương Hoàng Trí cầm đũa bắt đầu đem mực và tôm để lên bếp nướng, nhướng nhướng mày ra vẻ đầu bếp chuyên nghiệp.

“Chỉ là nướng đồ ăn thôi, khi nào mà cậu tự tay nấu được một bữa ăn hoàn hảo thì lúc đó mới được công nhận nha” Lý Vân Nhi bĩu môi nói. “Chậc, mai mốt lấy chồng mình sẽ chọn một người chồng vừa đảm việc nước vừa giỏi việc nhà a” Lý Vân Nhi cảm thán.

“Cậu là đang tuyển vợ hay cưới chồng đây” Dương Hoàng Trí sụ mặt xuống, chẳng lẽ mình phải đi học một khoá đầu bếp chuyên nghiệp sao trời?

“Nói vớ vẫn, dĩ nhiên là cưới chồng rồi, một đại soái ca anh minh thần võ cưng chiều vợ như mạng a, này là ước mơ của mọi cô gái đó đồ ngốc à” Lý Vân Nhi ánh mắt mơ mộng rồi liếc Dương Hoàng Trí.

“E hèm, có một đại soái ca anh minh thần võ cưng chiều vợ như mạng luôn ở gần bên cậu mà cậu lại không phát hiện ra đó thôi” Dương Hoàng Trí giả vờ ho khan rồi bí bí ẩn ẩn nhìn Lý Vân Nhi.

“Đâu? Ai đâu?” Lý Vân Nhi ngó qua ngó lại nhìn nhưng tuyệt đối không nhìn người nào đó đang hí hửng mặt đầy vẻ chờ mong.

Bên này Dạ Nguyệt và Dương Ngọc Linh ngồi trên ghế vừa âm thầm cười trong lòng vừa xem đôi “vợ chồng son” cãi nhau um sùm đằng sau.

“Ngọc Linh, để anh bôi kem chống nắng cho em” Hàn Tử Minh ngồi bên cạnh cầm chai kem chống nắng nói. Dĩ nhiên không phải tự nhiên mà anh lại yêu cầu thế, vì anh thấy nãy giờ có rất nhiều tên đàn ông khác đi qua lại nhìn Dương Ngọc Linh với ánh mắt như sói đói thèm thuồng không che giấu, nên anh phải cho bọn hắn biết người phụ nữ này là của anh. Bọn tép riu như bọn hắn mà cũng dám muốn người phụ nữ của anh?

Dương Ngọc Linh suy nghĩ một lúc rồi gật nhẹ đầu chấp nhận, dù sao thì anh ấy cũng là chồng tương lai của mình. Với lại chị cũng nhận ra ánh mắt của người xung quanh là thế nào nên cũng cảm thấy không thoải mái, nếu lấy việc này dập tắt đi những cái ánh mắt đáng khinh đó thì cũng không phải việc to tát gì.

“Dạ Nguyệt, em cũng bôi kem chống nắng đi” Dương Ngọc Linh lấy chai khác đưa cho Dạ Nguyệt.

“Lúc nãy ở nhà em với Vân Nhi đã bôi rồi chị” Dạ Nguyệt lắc đầu cười rồi đứng lên “Em đi kêu nước uống đây, mọi người muốn uống gì?”

“Em muốn uống cocktail I Love You” Lý Vân Nhi và Dương Hoàng Trí cùng nói một lượt. Nói xong hai người còn quay qua nhìn nhau ngạc nhiên. Dương Hoàng Trí bất giác nhìn Lý Vân Nhi cười đến vui vẻ.

“Cười cái gì mà cười” Lý Vân Nhi thẹn quá hoá giận, vẻ mặt vừa đỏ vừa hầm hầm quay qua chỗ khác không thèm nhìn người nào đó đang hí hửng nữa.

“Được rồi, chị biết rồi” Dạ Nguyệt cũng cười ha ha vui vẻ.

“Tôi đi với em” Lăng Chi Hiên đứng lên nói.

“Cũng gần mà, anh ở lại bôi kem chống nắng đi” Dạ Nguyệt lắc đầu, cô nghĩ anh mà đi chung với cô thế nào cũng gây ra sự chú ý nên tốt nhất là cô đi một mình a.

Lăng Chi Hiên làm sao không biết cô gái nhỏ đang nghĩ cái gì, anh cũng không ép cô nữa mà gật đầu ngồi xuống.

Mọi người nói xong tên thức uống mình muốn rồi Dạ Nguyệt cười cười rời đi. Cô đi về phía cái lều tròn xa xa kia. Trên đường đi hí hửng quan sát quang cảnh xung quanh. Đi được một đoạn vì không chú ý đằng trước mà cô đụng vào một người đàn ông.

“Xin lỗi” Dạ Nguyệt hơi cứng người rồi rất nhanh chóng rời ra, tim vẫn đang đập mạnh sợ hãi.

“Ôh tụi bây xem này, một cô em học sinh trung học xinh xắn nha” người đàn ông cười trêu đùa nói với đám bạn toàn nam bên cạnh hắn rồi quay qua nhìn Dạ Nguyệt. “Bé ơi, sao em có một mình vậy? Bạn em đâu rồi? Hay là em đi chơi với bọn anh đi”

Dạ Nguyệt ngước đầu lên nhìn hắn ta cùng đám bạn, bọn hắn còn khá trẻ, cũng chừng như sinh viên đại học năm nhất năm hai gì đó, nhưng cách ăn mặc lại không giống sinh viên đang đi du lịch lắm, bọn chúng có lẽ là một đám lưu manh côn đồ a. Ánh mắt cùng nụ cười đểu càng phát huy tác dụng tối đa trên gương mặt bọn hắn.

Dạ Nguyệt nhếch khoé miệng cười lạnh rồi lạnh lẽo nhìn đám người đó: “Biến!!”

Nhất thời đám người đó đứng ngây ngốc mấy giây rồi bật cười thật to. Tên lúc nãy càng hứng thú áp sát lại gần Dạ Nguyệt: “Cô em thật là thú vị, trước giờ chưa có ai dám dùng thái độ này nói chuyện với anh, anh thích rồi nha. Hôm nay anh sẽ cùng bé vui vẻ một trận cho thoả thích anh mới cam lòng” nói rồi giơ tay về phía Dạ Nguyệt.

Dạ Nguyệt lùi về phía sau chuẩn bị 36 kế “tẩu vi thượng sách” thì một vòng tay ôm lấy eo cô rồi siết lại thật chặt.

“Bảo bối, thì ra em đang ở đây”

Nghe giọng nói trầm ấm vang lên phía trên, Dạ Nguyệt nhất thời thả lỏng người ngước lên nhìn người nào đó.

“Sao anh lại ở đây?”

“Tôi chờ lâu quá mà không thấy em quay lại nên đi tìm em” Lăng Chi Hiên cười như không cười cúi xuống nhìn Dạ Nguyệt, đáy mắt thấp thoáng một vài tia tức giận.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận