Đẩy cái xe lui ra, túi xách đã bị cướp mất, cũng may cô còn một chút tiền, nếu tiết kiệm một chút thì có thể ở lại nhà nghỉ vài ngày, đợi lấy được giấy tờ tùy thân là có thể mua vé máy bay rồi.
Nhưng hiện giờ không có xe lăn, nếu mua thì phải chi một khoản không nhỏ, thực sự rất cấp bách.
Số tiền trên người cô không đủ để vừa mua xe vừa thuê phòng trọ, hoặc là cô cứ ở lại phòng khám này, hoặc là lập tức ra ngoài tìm phòng trọ.
Tùy tay lật cái túi ra, lại bỗng nhiên chạm phải một phong bao dày. Cô không hề biết mình có cái này, thành ra hơi ngạc nhiên.
Mở túi ra, bên trong là một chiếc di động mới tinh và một sấp tiền mặt. Lúc đầu cô còn nghĩ là của Doãn Kính Lam để lại, nhưng chợt thấy là không có khả năng. Chị ta hoàn toàn không chạm đến túi xách của mình, muốn để lại tiền thì đã chẳng phải hao sức mà ở lại đây lâu như vậy.
Cô lấy tờ giấy đặt trong phong bao ra, lập tức hiểu ngay…
“Di động đã nhập số của tôi rồi, có nhiều việc cần phải liên lạc đúng lúc, thứ lỗi cho tôi đã tự quyết định. Cô cũng cần tiền phòng thân mà. Tôi không muốn mạo phạm, chỉ là do nhận sự ủy thác của người khác nên làm hết sức mình thôi. Chúc bình an.”
Một câu “chúc bình an” khiến mũi cô cay cay. Kỳ thật, cô và Tôn Bách Niên không tính là bạn bè. Trước kia bà nội từng dẫn cô đến văn phòng luật, số lần chạm mặt nhau không nhiều lắm. Thỉnh thoảng cô theo bà đi ăn cơm hoặc đánh bóng, hai người cũng không thân thiết.
Nhưng anh lại rất tận tâm, thậm chí là như quan tâm cho người thân vậy, điều này khiến Lê Diệp vô cùng cảm kích.
Nhận tiền của người khác luôn là việc khiến cô bất an, nhưng bất đắc dĩ, không có xe lăn thì nửa bước với cô cũng khó.
Cầm tiền và di động, cô ngửa đầu nhìn chai nước thuốc đã truyền được một nửa.
Bên cạnh là chiếc xe lăn đắt giá, nhưng cô lại hoàn toàn hờ hững.
Có lẽ vẫn không thoát khỏi sự yếu đuối, khi quay về, chỉ còn lại sự xa cách lạ lẫm. Nơi này đã chẳng còn ý nghĩa gì để ở lại rồi, cô thầm muốn rời đi thật nhanh.
***
Doãn thị.
Bầu trời sáng sớm ngập tràn ánh nắng trong. Từ phòng họp ra, Doãn Chính Đạc vội vàng bước đi.
Thư ký đi theo sau anh. Vừa ký xong một hợp đồng lớn, tâm trạng ông chủ có vẻ không tồi.
Đi ngang qua quầy lễ tân, nhìn thấy một hộp giấy cao ngang người, Doãn Chính Đạc liếc mắt, cô thư ký lập tức nói, “Đây là chuyển phát nhanh của anh ạ.”
Mỗi ngày, có vô số bưu kiện chuyển đến cho anh, bình thường đều do thư ký nhận, anh rất ít khi hỏi đến.
Hôm nay anh dừng lại, đè lên tờ giấy dán trên mặt hộp.
Dòng chữ đẹp mắt, anh nhận ra, không có tên người gửi, nhưng ai đoán ra là ai. Co năm ngón tay lại, các đốt ngón tay chuyển sang sắc trắng bệch.
“Để tôi mở luôn.” Cô thư ký hiểu rõ nhất cử nhất động của Doãn Chính Đạc, liền cầm dao dọc giấy rạch qua lớp băng dính, mở ra, bên trong là một chiếc xe lăn mới tinh.
“Ấy? Cái này…” Cô thư ký không hiểu gì, sao lại có thứ này chứ? Nhìn ánh mắt Doãn Chính Đạc, cô phát hiện ra vẻ mặt anh đã như sắc trời u ám rồi.
“Gửi nhầm thì phải…” Thư ký nhìn vào giấy dán trên chiếc hộp, nơi gửi đến đúng là công ty, có chút khó hiểu, “Anh Doãn, cái này…”
“Ném đi.” Anh lạnh lùng quẳng ra hai chữ, quay đầu vào văn phòng, cũng chẳng buồn quay đầu lại nữa.
Thư ký nhìn chiếc xe lăn. Là có người giở trò đùa sao? Trông anh ấy tức giận như vậy cơ mà.
Nhưng chiếc xe này mới thế này, thoáng nhìn thì cũng không phải hàng giá rẻ, vứt đi thì tiếc quá…
Nhưng ông chủ đã lên tiếng, ai dám giữ lại chứ. Cô thư ký nhanh chóng đẩy cái hộp về phía thùng rác ở gần cầu thang.
Câu lạc bộ đêm Tiệp Tiệp có quy mô nhất nhì thành phố, người đến đây mua vui đều là dạng ham tiêu xài, vậy nên chẳng có ai vào đây mà là người nghèo cả.
Trên sân khấu, cô em gái nhảy nhiệt tình, phía dưới, trên những chiếc sô pha dài, mấy gã đàn ông phải ôm một cô trái ôm một cô, vui đến quên cả trời đất, há miệng ăn hoa quả do mấy cô gái đút cho, ngay cả nếp nhăn bên khóe mắt cũng nhuộm đầy vẻ tự tại.
Người đàn ông cao lớn bước vào, vừa ngồi xuống liền tựa lưng vào ghế, không uống rượu cũng chẳng ăn gì.
Cô nàng nóng bỏng chủ động sán lại, anh nâng tay gạt đi, chẳng buồn liếc mắt một cái.
Đổng Chí Thù đưa mắt nhìn cô nàng đang vùng vằng tức giận, lại nhìn người đàn ông đang ngây ngẩn ở bên cạnh, liền nhíu mày, “Tôi bảo này cậu hai, đây là câu lạc bộ đêm, không phải nhà tang lễ, từ lúc vào cửa đến giờ ông chẳng tươi cười tí nào, ai nợ tiền ông à?”
Doãn Chính Đạc nâng ly rượu lên lắc lắc, rượu đỏ tỏa ra mùi hương nồng đậm say lòng. Anh ngửa cổ uống cạn, chỉ là hành động bình thường nhưng tư thế lại vô cùng mê người.
“Cậu hai đây luôn khiến con gái thất điên bát đảo…” Hai cô gái bên cạnh nhìn Doãn Chính Đạc, Đổng Chí Thù chậc chậc hai tiếng, “Còn gọi người ta đập cửa sổ gì chứ, ông đứng ở cửa quán bánh bao, con bé kia chỉ liếc nhìn ông một cái, lại chẳng ngoan ngoãn phá quán đi hộ ông à?”
Doãn Chính Đạc đặt ly xuống, “Ông bàn qua điện thoại, muốn Tôn Bách Niên nhúng tay vào?”
“Tên kia gọi điện thoại cho tôi, nói chuyện của quán bánh bao do hắn toàn quyền phụ trách, nếu tôi muốn mua lại thì phải thỏa thuận với hắn…Tôi nói, nước ngày càng đục, quán bánh bao không quan trọng, không mua được thì thôi. Không đáng phải đấu với Tôn Bách Niên, thằng nhãi đó khó chơi thật.”
Nuốt từng ngụm từng ngụm rượu, Doãn Chính Đạc nheo mắt lại, “Tôi phải nhúng tay, tôi cũng muốn cái quán kia.”
Đổng Chí Thù thấy anh chấp nhất như vậy liền trêu ghẹo, “Không phải ông ngắm trúng cô bé chủ quán đấy chứ?”
Khói trắng lượn lờ, một đốm lửa nhỏ liu riu giữa những ngón tay, Doãn Chính Đạc tựa vào sô pha, im lặng không nói gì, thần thái hoàn toàn lạnh lùng.
Nhún nhún vai, Đổng Chí Thù thấy anh không có vẻ đùa giỡn liền nói, “Nếu không làm công khai được thì chơi bài ngầm đi…dù sao thì cậu hai đây cũng muốn có được cửa hàng mà.”
Doãn Chính Đạc nâng tầm mắt, đưa điếu thuốc lên miệng, cả khuôn mặt tuấn tú bị phủ bởi lớp khói trắng lạnh.
***
Ngủ một giấc ngon lành, lúc Lê Diệp tỉnh lại đã là bảy rưỡi sáng.
Tuy rằng nhà nghỉ này khá đơn giản, nhưng cũng tạm coi là thoải mái. Tấm rèm không che được ánh sáng, để ánh nắng rọi vào gọi cô thức giấc.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!