Cục cảnh sát rất nhanh đã có hồi âm, hôm đó họ mời Lâm Y đến cục, vẫn là cô cảnh sát trẻ lần trước đã tiếp Lâm Y. Cô gái đánh giá một lượt Lâm Y từ trên xuống dưới rồi nhàn nhạt nói: ‘Lâm tiểu thư, vụ án bị bỏ thuốc nửa năm trước mà cô báo án, bởi vì thời gian cách quá xa, hơn nữa không có chứng cứ, không thể lập án!’
Nhìn đôi mày đang nhíu chặt của Lâm Y, cô cảnh sát chỉ có cách làm như không thấy, nói tiếp: ‘Cô tố cáo Mạc tiên sinh cưỡng gian nhưng chưa thành, Mạc tiên sinh trái lại tố cáo cô, nói cô quyến rũ anh ta trước, bởi vì không chiếm được mức tiền tài mà cô muốn nên mới xảy ra tranh chấp với anh ta …’
‘Nói bậy!’ Lâm Y khiếp sợ lẫn phẫn nộ nhìn về phía cô cảnh sát, gương mặt bởi vì tức giận mà đỏ bừng.
‘Lâm tiểu thư, cô không cần kích động. Chuyện này vốn dĩ song phương đều không có chứng cứ …’ Cô cảnh sát nhìn Lâm Y bằng ánh mắt có chút xem thường, con gái bây giờ vì tiền chuyện gì cũng dám làm. Loại người này cô đã gặp nhiều lắm!
‘Ý của cô là đang nghi ngờ tôi?’ Lâm Y nhìn cô cảnh sát bằng ánh mắt khó tin.
‘Lâm tiểu thư, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, chúng tôi có quyền nghi ngờ bất cứ ai!’ Giọng cô cảnh sát vẫn lạnh như băng như cũ.
Lâm Y phẫn nộ trừng mắt nhìn cô gái, một lúc sau cô mới lạnh lùng nói với cô cảnh sát: ‘Tôi sẽ tìm ra nhân chứng cho cô!’
Cô cảnh sát cười lạnh một tiếng: ‘Được thôi, chúng tôi chờ cô …’ Dõi theo bóng dáng phẫn nộ của Lâm Y đang sắp khuất sau cánh cửa phòng thẩm vấn, giọng cô lại lạnh lùng vang lên sau lưng Lâm Y: ‘Lâm tiểu thư, nếu như là tôi, loại chuyện này tôi sẽ không tiếp tục truy cứu nữa … miễn cho đến cuối cùng lại khiến chính mình thân bại danh liệt … Tôi chỉ là hảo tâm nhắc nhở cô thôi, cô suy nghĩ kỹ đi …’
Bước chân của Lâm Y thoáng dừng lại, cô nhắm mắt, cắn chặt môi rồi phẫn nộ xông ra khỏi cục cảnh sát, mờ mịt hoang mang đứng nơi cửa lớn của cục nhìn xe cô qua lại, bất chợt nghe bên cạnh có người gọi tên mình: ‘Lâm Y!’.
Cô đờ đẫn quay đầu lại thì nhìn thấy Cao Lăng đang đi về phía mình. Cô lạnh lùng nhìn hắn, không lên tiếng.
‘Lâm Y, anh muốn nói chuyện với em!’ Cao Lăng đi thẳng đến bên cạnh Lâm Y, nhìn cô, thấp giọng nói.
‘Tôi với anh có gì hay ho để nói chứ!’ Lâm Y ném lại một câu, xoay người rời đi.
‘Lâm Y …’ Cao Lăng vươn tay kéo cánh tay Lâm Y.
Cô xoay người nhìn hắn, ánh mắt của một người hoàn toàn xa lạ, giọng nói của lạnh nhạt đến cùng cực: ‘Buông tay!’
‘Đừng vậy mà Lâm Y …’ Sự uể oải và bất lực như sóng triều ập đến trong đáy mắt hắn, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, giọng có chút ấm ách nói: ‘Nghe lời anh, em đừng chọc vào Mạc Hưng nữa! Hắn chuyện gì cũng có thể làm được!’
Ánh mắt sắc bén của Lâm Y nhìn hắn chằm chằm, cười lạnh: ‘Chuyện anh muốn nói với tôi chính là chuyện này sao?’
‘Anh vì tốt cho em mà thôi … tin anh đi, Lâm Y!’ Cao Lăng nhìn Lâm Y, ánh mắt đầy bất lực, trầm tư một lát mới nói tiếp: ‘Mấy năm trước có phải em với Triệu Viêm cùng chụp ảnh bán khỏa thân không?’
Lâm Y giật mình quay đầu nhìn Cao Lăng. Năm thứ hai đại học, tuổi trẻ bồng bột, dưới sự xúi giục của Triệu Viêm, cô cùng Triệu Viêm đi chụp một cuốn album bán khỏa thân nghệ thuật. Chẳng lẽ … Lâm Y không dám tưởng tượng tiếp nữa …
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Y, hơn nữa lại không lên tiesng, Cao Lăng thở dài một tiếng: ‘Ảnh bán khỏa thân của em Triệu Viêm cũng có … Nửa năm trước em làm hỏng chuyện tốt của Mạc Hưng, anh nghe nói Mạc Hưng đã mạnh miệng tuyên bố sẽ chỉnh sửa lại những bức ảnh đó rồi đăng tải lên Internet …
‘Chỉnh sửa? Chỉnh sửa thành cái gì?’ Lâm Y khiếp sợ nhìn Cao Lăng.
Cao Lăng cũng nhìn Lâm Y, thật lâu mới thốt lên một câu: ‘Em có nghe nói về sự kiện ảnh sex không?’
Trong đầu bắt đầu vọng lại những tiếng ong ong, toàn thân cũng bắt đầu phát run, tim cô khó chịu như vừa bị ai khoét mất một miếng, hai chân loạng choạng không đứng vững phải chống tay vào một cây cột ven đường để đỡ lại thân mình.
Cao Lăng đau lòng nhìn Lâm Y, không kìm lòng được đưa tay muốn ôm lấy vai cô nhưng Lâm Y chợt kích động rũ tay Cao Lăng ra. Cô nhìn hắn, thì thào: ‘Bọn họ thật quá đáng. Tôi nhất định sẽ trả thù!’
‘Y Y!’ Cao Lăng chau mày, khàn giọng nói: ‘Tin tưởng anh, cho anh chút thời gian, anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng … Chuyện bây giờ em nên làm là đừng chọc giận bọn họ!’
Lâm Y dùng ánh mắt xa lạ nhìn Cao Lăng, không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người chậm rãi bước đi …
Cao Lăng nhìn theo bóng cô mỗi lúc mỗi xa, sự đau khổ chợt dâng trào trong đáy mắt …
Nhưng tối hôm đó, Lâm Y chợt nhận được điện thoại của Mạc Hưng, giọng nói kia mang theo một vẻ tà ác không chịu nổi: ‘Lâm tiểu thư, tôi gửi cho cô một email, cô mở ra xem thử, xem thử kiệt tác của tôi nên được chấm mấy điểm …’
Tim Lâm Y thắt lại, cô cắn mạnh môi, mở vi tính lên, dời đến email của mình … một tấm ảnh bị chỉnh sửa lại khó coi đến không chịu nổi xuất hiện trước mắt Lâm Y.
Cặn bã! Lâm Y oán hận mắng một câu, tay cô run rẩy không ngừng ấn điện thoại gọi cho Mạc Hưng. Đầu bên kia truyền đến một tràng cười đắc ý của Mạc Hưng: ‘Thế nào hở Lâm tiểu thư? Nếu như tấm ảnh này bị phát tán trên Internet, cô nói thử xem hiệu quả thế nào? … Ừm, đúng rồi, tôi nghe nói mẹ cô rất quan tâm đến đứa con gái bảo bối của bà, phải không?’
‘Anh muốn thế nào đây?’ Lâm Y cắn môi đến rướm máu.
‘Hahaha, giờ cô mới biết sợ sao? Cô hỏi tôi muốn thế nào à?’ Giọng cười nhạo báng của Mạc Hưng vang lên trong điện thoại.
Lâm Y cắn chặt răng, run giọng nói từng chữ một: ‘Tôi từ bỏ cáo buộc, chuyện trước đây tôi không truy cứu nữa, như vậy được rồi chứ?’
‘Ừ, còn thêm một điều nữa!’ Tiếng cười khinh bỉ của Mạc Hưng lại vang lên: ‘Cô ngoan ngoãn trèo lên giường của tôi, hầu hạ cho tôi thoải mái, hài lòng mới thôi …’
‘Anh đừng mơ tưởng!’ Lâm Y run giọng, cắn mạnh cánh môi, mùi máu tươi lập tức khuếch tán trong khoang miệng cô.
‘Hahaha, cô đừng vội trả lời tôi như vậy. Tôi cho cô hai ngày để suy nghĩ … Ừ, đừng để tôi đợi quá lâu đấy … bằng không, tôi rất có thể sẽ không cẩn thận truyền đến trang web của trường cô …’ Mạc Hưng một vẻ nắm chắc trong tay, đắc ý lên tiếng.
“Cạch!” một tiếng Lâm Y yếu đuối thõng tay, chiếc điện thoại tuột khỏi tay cô, đầu óc một mảnh hỗn loạn. Trang web của trường, gương mặt của mẹ giao thoa trong đầu Lâm Y, hỗn độn mơ hồ … Không! Không được! Không thể ngồi chờ chết! Mình phải ngăn cản chuyện này, mình phải để đám cặn bã kia bị báo ứng!
Mắt Lâm Y dừng nơi hai chữ “Lãnh Nghị” trên màn hình điện thoại. Nói cho anh ta sao? Nói rằng tôi nửa năm trước đã bị người ta bỏ thuốc? Giờ lại bị họ lấy ảnh ra uy hiếp sao? Không! Không thể để anh ta biết được! Huống gì mình đã cự tuyệt anh ta rồi!
Tâm phiền ý loạn, Lâm Y buông điện thoại, trong đầu không hiểu sao lại xuất hiện một người. Chỉ có thể tìm anh ta! Nếu như Mạc Hưng đã tìm mọi cách lấy lòng anh ta vậy anh ta nhất định có cách áp chế tên cặn bã kia!
Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Y liền chạy đến Đế đô, đợi mãi đến gần trưa rốt cuộc cô cũng gặp được Lý tỷ …
Gương mặt Lý tỷ vẫn xinh đẹp, trang điểm tỉ mỉ như trước, vẫn lạnh lùng xa cách như trước. Cô nhìn cô gái gương mặt tái nhợt trước mặt, khóe môi hơi câu lên một nụ cười lạnh: ‘Lâm tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì?’
Lâm Y cắn cắn môi, một lúc lâu sau mới nói một cách quả quyết: ‘Tôi muốn gặp thiếu gia nhà các người!’
Sóng mắt Lý tỷ hơi xao động, ánh mắt sắc bén của cô ghim chặt trên người Lâm Y, chừng như đang đánh giá cô, thật lâu sau đó mới lạnh lùng thốt: ‘Vì sao muốn gặp thiếu gia?’
‘Tôi muốn thực hiện một cuộc giao dịch với anhta!’ Lâm Y lạnh lùng nhưng kiên định nói.
Lý tỷ rốt cuộc câu môi, cô lạnh nhạt nói: ‘Được! Tôi giúp cô liên hệ một chút, xem thiếu gia nhà chúng tôi có hứng thú hay không! Cô đợi đi!’ Cô ta vừa nói vừa bước ra ngoài …
Nhìn theo bóng Lý tỷ cho đến khi mất hút ngoài cửa, Lâm Y mới quay đầu, đôi mắt đen láy của cô đờ đẫn nhìn về một nơi vô định trước mắt. Cô không thể trở thành một miếng thịt mặc người ta chà đạp. Cô muốn đấu tranh, muốn phản kháng.
Một lát sau, Lý tỷ quay trở lại phòng, khóe môi cô mang theo một nụ cười lạnh, đôi mắt sắc bén quét qua người Lâm Y: ‘Lâm tiểu thư, thiếu gia nhà chúng tôi đồng ý gặp cô … Tối hôm nay cô đợi tin đi!’
Tối đó vào khoảng chín giờ Lâm Y đang đứng ngồi không yên trong ký túc xá thì rốt cuộc đợi được điện thoại của Lý tỷ: ‘Xe đã đến dưới lầu ký túc xá của cô, cô xuống đi!’
Lâm Y không chút do dự xông thẳng xuống lầu, vừa liếc mứt đã nhìn thấy bóng chiếc xe thương vụ sang trọng màu đen đậu sẵn trong bóng tối. Hàng mi dài dày rợp của cô chỉ chớp khẽ rồi kiên định đi thẳng về phía đó … Lý tỷ đang ngồi ở băng ghế sau, Lâm Y kéo cửa rồi ngồi vào trong xe …
Trong một khu biệt thự hào hoa cao cấp nằm ở một ngọn núi ngoài ngoại ô, những căn biệt thự đều cách nhau rất xa, đôi bên không nhìn thấy nhau, hơn nữa toàn bộ đều được xây dựng ẩn mật thật khéo léo sau những tán cây rợp bóng, không dễ dàng bị người lạ phát hiện. Mỗi một căn biệt thự đều có diện tích thật lớn, căn biệt thự lớn nhất được xây theo phong cách châu Âu, kiến trúc xa hoa quý phái như cung đình, khí thế bất phàm lại mang theo một vẻ bí ẩn như một tòa lâu đài thời Trung cổ.
Trời đã về khuya, mấy chiếc xe theo thứ tự không chút tiếng động đỗ lại trước căn biệt thự sang trọng kia, một người đàn ông mang mặt nạ màu bạc bước xuống. Anh ta vừa trở về từ Châu Âu … Buổi trưa nhận được điện thoại của Lý Tân, nói cô gái nhỏ quật cường kia có chuyện khẩn cấp muốn tìm hắn, hắn liền biết chuyện này nhất định rất cấp bách …
Cánh cửa lớn khí phái như cửa hoàng cung chậm rãi mở ra, bên trong những lớp cửa nhỏ cũng được mở theo thứ tự, bóng dáng cao lớn của người mang mặt nạ bước xuyên qua những cánh cửa, xung quanh là một nhóm người hầu đứng khoanh tay sẵn sàng đợi lệnh …
Đi qua một cầu thang rộng rãi dạng xoay tròn, người đàn ông mang mặt nạ dừng chân một lúc trước cửa thư phòng, người quản gia Trần Thế nãy giờ vẫn đi theo sau lưng hắn vội tiến đến mở cửa, nhưng bước chân của hắn vẫn tiếp tục bước về phía trước, sau cùng dừng lại trước một cánh cửa. Đợi quản gia mở cửa, hắn chậm rãi đi vào …
Đợi người mang mặt nạ bước vào, cửa đóng lại sau lưng hắn. Đây là một gian phòng ngủ rộng rãi được trang trí xa hoa, bên trong không bật đèn, nương theo ánh sáng mờ mờ ngoài cửa sổ mơ hồ có thể thấy được ánh mắt sáng như đuốc của người mang mặt nạ. Hắn đứng ở giữa phòng ngủ ngây người một lúc rồi vươn tay tháo chiếc mặt nạ trên mặt xuống, gương mặt tuấn mỹ lãnh liệt của người đàn ông như ẩn như hiện trong bóng tối …
Hắn là người cầm đầu tổ chức cảnh sát quốc tế ngầm, là lão đại của “thần bóng đêm” đã làm bao nhiêu kẻ cuồng đồ nghe tên sợ mất mật, thủ hạ của hắn đều gọi hắn là “thiếu gia”, luôn luôn xuất quỷ nhập thần, mỗi lần xuất hiện đều mang mặt nạ. Chiếc mặt nạ kia có gắn một máy thay đổi giọng nói tinh vi phía sau, che giấu rất tốt giọng nói thật của hắn …
Ngoại trừ một vài người tâm phúc, không ai biết được diện mạo thực của hắn, càng không biết thân phận thực sự của hắn.
Sau một lần bị bắt cóc khi hắn còn nhỏ được người cứu thoát, hắn bắt đầu sinh ra hứng thú đối với hình cảnh quốc tế, cũng rất nhanh được thu nhận làm thành viên bí mật, trực tiếp liên lạc với các vị lãnh đạo cao nhất trong ngành …
Chừng như đã thích ứng với bóng tối, hắn cởi áo khoác ngoài ném trên sofa sau đó chuẩn xác bước đến quầy rượu, mở cánh cửa kính của tủ rượu lấy ra một chai, lại lấy ra một cái ly sau đó cầm tất cả đến chiếc ghế xoay rộng rãi trước bàn ngồi xuống, đổ rượu từ trong chai ra. Ngón tay thon dài đỡ lấy ly rượu, chậm rãi nhấp một ngụm.
Đôi mắt hắn lóe sáng trong bóng đêm, nhìn vô định ngoài cửa sổ tựa như đang suy tư điều gì …
Không lâu, từ ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ nhẹ, giọng lạnh lùng của người đàn ông vang lên: ‘Vào đi!’
Quản gian Trần Thế đẩy cửa bước vào, hai tay khoanh trước ngực nhìn người đàn ông nói: ‘Thiếu gia, Lý tỷ mang người đến rồi!’
‘Cho cô ta vào!’ Sóng mắt người đàn ông chớp động, người quản gia một chút tiếng động lùi ra khỏi phòng, cửa đóng lại như cũ. Người đàn ông nhẹ đặt ly rượu trên tya xuống, nhặt lại chiếc mặt nạ bị ném trên bàn, đeo lên mặt trở lại.
Sau khi Lâm Y theo Lý tỷ lên xe, xe chạy không bao lâu thì Lý tỷ, giống như lần trước lấy ra một miếng vải đen bịt mắt Lâm Y lại. Xe lại bắt đầu chạy thật lâu sau Lâm Y tinh tường nghe được tiếng cửa sắt mở ra, xe chạy nhanh vào trong, một lúc lâu nữa mới dừng lại. Có thể tưởng tượng được nơi đây rộng đến mức nào.
Từ trên xe bước xuống, Lý tỷ nhỏ giọng nói bên tai Lâm Y: ‘Đi theo tôi!’ Sau đó kéo tay cô dẫn đường cho cô đi thêm một lúc nữa mới dừng lại. Khi tấm vải đen bị lấy xuống, Lâm Y thấy mình đang đứng trong một gian phòng ngủ tối đen. Cô nhận ra, căn phòng này là nơi nửa năm trước cô đã từng đến …
Lý tử sớm đã không chút tiếng động rời khỏi căn phòng ngủ, mắt Lâm Y đảo một vòng trong bóng tối, mất một lúc lâu mắt mới thích ứng với bóng đêm, nương theo ánh sáng từ cửa sổ, cô quan sát thật kỹ hoàn cảnh xung quanh, lúc này chiếc ghế trước bàn đặt gần cửa sổ chậm rãi xoay lại.
Tim Lâm Y khẩn trương đập mạnh lên, lúc này cô đã nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào chiếc ghế kia, trong ánh sáng mông lung, chiếc mặt nạ bạc hơi lóe lên, cô có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn đang đánh giá mình.
Nỗ lực trấn định cảm xúc phức tạp của bản thân, Lâm Y nhìn chằm chằm người đàn ông, đợi hắn mở miệng.
‘Em muốn tìm tôi sao?’ Một lúc sau giọng nói lạnh lùng của người đàn ông mới vang lên.
‘Phải!’ Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, cố lấy hết dũng khí nói: ‘Tôi … muốn đối phó với thiếu chủ của Mạc thị Mạc Hưng và cô em họ của hắn, Triệu Viêm. Hy vọng anh có thể giúp tôi!’
Khóe môi người đàn ông hơi gợi lên ý cười dù giọng nói vẫn lạnh lùng: ‘Vì sao tôi phải giúp em?’
Đôi tròng mắt đen láy của Lâm Y sáng long lanh trong bóng tối, cô rũ hàng mi, cắn chặt môi, một lúc lâu sau mới cắn răng nói: ‘Tôi dùng thân thể của mình làm giao dịch với anh …’
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, ý cười trên môi người đàn ông càng sâu, ánh mắt sắc như đao của hắn nhìn lướt qua cô gái nhỏ sắc mặt trắng bệch trước mặt, nói giọng trêu tức: ‘Thân thể của em sớm đã là của tôi rồi! Còn trao đổi cái gì?’
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!