Suy nghĩ chuyện này suốt cả một buổi tối Lâm Y vẫn không muốn buông tha … Lúc này điện thoại của cô chợt reo lên, là mẹ cô, Lâm Dung gọi điện đến.
Lâm Y dè dặt nhấc máy, tận lực biểu hiện bình thường: ‘Mẹ …’ Cô không thể để mẹ mình lo lắng.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Lâm Dung: ‘Y Y, chuyện con được giữ lại trường hiện tại thế nào? Không có vấn đề gì chứ?’ Bà Lâm ở một thành phố khác cách thành phố H hơn một ngàn cây số.
‘Không … vấn đề gì …’
‘Ừm, con phải biểu hiện cho thật tốt, tuyệt đối đừng đánh mất phần công việc này… Con gái mà, làm giáo sư ở trường đại học là thích hợp nhất … Con có cuộc sống yên ổn thì mẹ cũng yên tâm!’ Đầu bên kia truyền đến giọng nói vui sướng của Lâm Dung.
‘Dạ, yên tâm đi mẹ …’ Lâm Y chậm rãi đặt điện thoại xuống, trong mắt là một mảnh trống rỗng. Lúc còn rất nhỏ cô đã mất cha, mẹ cô một thân một mình nuôi cô khôn lớn. Thời tuổi trẻ bà Lâm là một diễn viên múa rất nổi tiếng nhưng trong một lần biểu diễn bị té gãy chân, từ đó sự nghiệp cũng chấm dứt …
Chính vì lẽ đó, đối với công việc của con gái bà Lâm vẫn luôn kiên trì muốn con tìm một công việc bình thản an ổn. Việc cô được giữ lại trường lần này cũng là do bà Lâm dùng hết mặt mũi, nhờ vả một người quyền quý quen biết năm xưa liên hệ với hiệu trưởng của trường đại học H Uông Linh mới tranh thủ được công việc này …
Trương Tiểu Mạn dè dặt cẩn trọng nhìn sắc mặt của Lâm Y, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: ‘Xin lỗi, Lâm Y, mình không nên bảo bạn đi cùng với mình …’
Lâm Y không nói tiếng nào, một hồi lâu cô mới đứng dậy, thu thập sách vở trên bàn học bỏ vào túi xách sau đó nhấc túi rời khỏi phòng ký túc xá, Trương Tiểu Mạn vội đuổi theo cô …
Lâm Y cúi thấp đầu đi vào phòng học, Trương Tiểu Mạn vẫn luôn theo sau, bỗng nghe tiếng Triệu Viêm vang lên: ‘Lâm Y, Tiểu Mạn, nơi này có chỗ trống, đến đây ngồi đi!’
Lâm Y lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Triệu Viêm …
‘Tiểu Mạn tối hôm qua đi phỏng vấn thế nào? Thông qua không?’ Triệu Viêm khẩn trương hỏi.
‘Ừm … thông qua …’ Giọng Trương Tiểu Mạn thật nhỏ nhưng vẫn như cũ không giấu được hưng phấn.
‘Vậy tốt quá rồi, chúc mừng bạn …’
Trong suốt buổi học, Lâm Y luôn ở trạng thái thất thần, lời giáo sư trên bục giảng giảng cô hoàn toàn không nghe vào tai …
‘Lâm Y, xin mời trả lời câu hỏi này!’ Vị giáo sư tóc đã nhuốm bạc nhìn về phía Lâm Y hỏi.
Không có phản ứng, Lâm Y vẫn ngơ ngác ngồi đó, thấy giáo sư nhíu mày, Triệu Viêm vội kéo góc áo của cô, lúc này Lâm Y mới hồi phục tinh thần lại, vội đứng dậy nhưng không biết phải trả lời câu hỏi nào.
Triệu Viêm lẳng lặng đặt sách trước mặt cô, giọng nhỏ xíu: ‘Trong sách, phần được gạch đít …’
‘Ờ …’ Lâm Y nhìn đoạn văn được gạch chân trong sách …
***
LS quốc tế, tập đoàn luôn xếp trong hàng năm trăm tập đoàn lớn nhất thế giới, có liên quan trực tiếp đến mạch máu kinh tế thế giới.
Lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc đặt ở tầng cao nhất của tòa nhà Đại Hạ tổng khu Trung Quốc, Lãnh Nghị đang nhắm mắt tựa vào chiếc ghế rộng rãi của mình, tựa như trầm tư điều gì.
Hắn là con trai duy nhất của tổng giám đốc của LS quốc tế, Lãnh Tuấn, cũng là người thừa kế được chỉ định. Một tháng trước hắn nhận lệnh từ lão tổng giám đốc tiếp nhận xử lý sự tình của khu vực Trung Quốc.
Hắn là kỳ tài của giới buôn bán, làm việc quyết đoán dứt khoát, lãnh khốc vô tình; nhưng vì bản tính khiêm tốn, rất ít khi xuất đầu lộ diện; người trong giới kinh doanh đều biết đến thiếu chủ Lãnh Nghị của LS quốc tế nhưng lại rất ít người biết được khuôn mặt thật của hắn.
Lúc này hắn đang suy nghĩ về kế hoạch thu mua một xí nghiệp kinh doanh lớn trong nước …
Chuông điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên, lúc này Lãnh Nghị mới chậm rãi mở mắt, cánh tay duỗi ra, ngón tay thon dài ấn xuống phím loa ngoài, trong điện thoại truyền đến giọng nói của thư ký Ngãi Mỹ: ‘Lãnh tổng, nhân viên đã đến đông đủ, có thể họp!’
Lãnh Nghị không nói tiếng nào trực tiếp ấn nút tắt, đứng lên đi về phía cửa, tác phong cực kỳ nhanh nhẹn …
Một lát sau trên hành lang xuất hiện một bóng người cao lớn, bước chân thật nhanh, phía sau hắn Ngãi Mỹ cầm một xấp tư liệu dày, chỉ có thể chạy chậm theo sau.
Lúc này phía ngược lại đi đến một cô gái, nhìn Lãnh Nghị đang bước vội, cô ta dừng bước chân, thoáng cúi đầu chờ hắn nhưng Lãnh Nghị chừng như không có ý dừng lại, không liếc nhìn cô ta một cái nào mà chỉ đi thẳng qua.
‘Thiếu gia …’ Lý Tân chỉ có thể lên tiếng gọi.
Lãnh Nghị lúc này mới dừng bước chân nhưng vẫn không xoay đầu, hắn hơi nhíu mày, trên gương mặt anh tuấn mê người vẫn lạnh như băng, trong đáy mắt khí thế bức nhân, lẳng lặng chờ Lý Tân lên tiếng.
‘Thiếu gia, tối hôm nay …’ Lý Tân bước đến một bước, tận lực đến gần Lãnh Nghị, nhẹ giọng nói.
‘Không cần!’ Lời Lý Tân còn chưa nói hết đã bị Lãnh Nghị lạnh lùng ngắt lời, ánh mắt lạnh mạc nhìn về một nơi vô định, ‘Sau này đừng tìm người cho tôi nữa, tôi không có hứng thú!’
Lý Tân thoáng biến sắc, cô ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Lãnh Nghị: ‘Nhưng … thiếu gia, đây là mệnh lệnh của lão phu nhân … tôi …’
‘Cô đang làm việc cho ai? … Lão phu nhân bên đó nên nói thế nào, chẳng lẽ còn cần tôi dạy cô sao?’ Lãnh Nghị chợt quay đầu, ánh mắt sắc như đao nhìn về phía Lý Tân.
Lý Tân không dám nhìn thẳng hắn, cô thoáng cúi đầu, vội đáp lời: ‘Tôi biết rồi, thiếu gia!’
Lãnh Nghị thu hồi ánh mắt sắc bén, như cũ bước nhanh về phía trước, Ngãi Mỹ nhìn Lý Tân nhẹ gật đầu sau đó vội vàng bước qua bên cạnh cô, cô gái thần bí này luôn khiến cô thấy sợ hãi …
Nửa năm sau …
Cả trường đại học H chìm trong một mảnh hỗn loạn, LS quốc tế đã thu mua thành công trường đại học này, cũng có tin đồn họ chuẩn bị thay đổi quy chế của trường học này, ý nghĩa chính là hướng đi sau này của trường đại học H vẫn là một câu đố, tương lai của nhiều giáo sư, giảng viên của trường vì thế cũng là một câu đố.
Mà hôm nay, tổng giám đốc của LS quốc tế Lãnh Nghị đích thân đến trường đại học H khảo sát, rất rõ ràng, chuyện này liên quan trực tiếp đến vận mệnh của trường đại học H…
Chính vì vậy, bộ phận quản lý của trường đại học H càng thêm khẩn trương, hiệu trưởng Uông Linh mới sáng sớm đã bố trí rất nhiều hoạt động đón tiếp, bà muốn lưu lại cho tổng giám đốc của LS quốc tế một ấn tượng tốt, như vậy trường đại học mới có hy vọng tiếp tục, càng quan trọng hơn là, chức vụ hiệu trưởng của bà vẫn có thể tiếp tục làm …
Mãi cho đến khoảng ba giờ chiều, một đoàn xe hết sức xa hoa mới chậm rãi chạy đến cổng trường, Uông Linh sớm đã dẫn bộ phận quản lý của trường ai nấy đều ăn mặc trau chuốt đứng nơi cổng trường chào đón, chung quanh đội đón tiếp bắt đầu đánh vang nhạc khúc chào đón, thảm đỏ được trải suốt từ phòng hành chính cho đến cổng trường.
Đoàn xe chậm rãi dừng lại, từ chiếc xe phía trước bước xuống mấy người đàn ông áo đen, nhanh chóng chạy đến chiếc xe Rolls-Royce đen phía sau cẩn trọng mở cửa xe.
Thân hình cao lớn của Lãnh Nghị bước ra khỏi xe, hắn mặc một bộ Tây trang màu lam được cắt may khéo léo, áo sơ mi đen, gương mặt tuấn mỹ đến khiến người ta hoảng hốt nhưng lại hết sức lạnh mạc, đôi mắt hẹp dài thâm thúy, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng như đao khắc khiến người ta không dám nhìn lâu.
Tóc ngắn bị gió thổi hơi xao động, thân cao trên 1m85, sóng lưng thật thẳng, không cần cố ý cũng lưu lại một cảm giác lãnh khốc cùng ngạo mạn, khí thế bức nhân khiến người ta không dám tự tiện tiếp cận.
Thật không ngờ tổng giám đốc của LS quốc tế khu vực Trung Quốc lại là một người đàn ông hấp dẫn như thế này! Đám sinh viên nữ vây quanh cổng trường không ngừng xôn xao …
Lúc này hiệu trưởng Uông Linh đã dẫn đầu đoàn tiếp đón tươi cười bước đến đón chào …
Uông Linh cùng Lãnh Nghị đi tham quan một vòng trường, khuôn viên trường rất lớn, hơn nữa vị trí rất tốt, có thể xây một khu nhà ở hoặc chung cư cao cấp còn trường đại học H có thể dời đến khu vực ngoại ô …
‘Lãnh tổng, đây là hội trường lớn của trường đại học chúng tôi, vì để đón tiếp Lãnh tổng, lát nữa nơi đây sẽ có một buổi biểu diễn văn nghệ… Hay là, Lãnh tổng vào xem một chút?’ Uông Linh giới thiệu.
Phía bên trong hội trường lúc này hơi tối, chỉ có trên sân khấu là sáng đèn, trên đó có mấy cô gái đang luyện tập vũ đạo, Lâm Y đang đứng bên cạnh chỉ đạo. Cô đang làm mẫu một động tác cho các cô gái kia xem, xoay vòng 360 độ rồi đáp xuống đất …
Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị hơi dừng lại ở động tác đầy kỹ thuật kia, sóng mắt hơi xao động sau đó chậm rãi đi về phía sân khấu. Trên sân khấu, dưới ánh đèn rực rỡ, gương mặt tươi mát tinh thuần kia nhìn thật rõ ràng, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên vai …
Lãnh Nghị ngừng bước chân, thoáng nheo mắt nhìn xem gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo trên sân khấu, khóe môi dần gợi lên một ý cười lạnh lùng, một buổi tối của nửa năm trước trong nháy mắt thoáng hiện trong đầu …
Lâm Y lúc này đang tập trung tinh thần vào điệu múa, hoàn toàn không chú ý đến đoàn người đang đứng trong bóng tối dưới sân khấu cho đến khi nghe Uông Linh gọi một tiếng: ‘Lâm Y, cô qua đây một chút!’ Thì cô mới bừng tỉnh, nhìn về phía đoàn người đang đứng dưới sân khấu.
‘Hiệu trưởng Uông …’ Lâm Y đi đến bên cạnh sân khấu, nhìn về phía Uông Linh lên tiếng chào, ‘… gọi tôi có việc gì sao?’
‘Ừ, vị này là Lãnh tổng! Tiết mục của mọi người luyện tập đến đâu rồi?’
Ánh mắt của Lâm Y chuyển về phía người đàn ông tuấn mỹ bất phàm lại sắc bén lạnh lùng đang đứng bên cạnh Uông Linh, vừa hay cũng thấy ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn mình, cô khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng: ‘Xin chào Lãnh tổng!’
Lãnh Nghị vẫn luôn nhìn Lâm Y chằm chằm, trên mặt hắn vẫn không chút biểu tình chỉ thoáng gật đầu, ánh mắt sắc bén của hắn khiến cả người Lâm Y không được tự nhiên, cô lập tức thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn về phía Uông Linh: ‘Không thành vấn đề, lát nữa có thể bắt đầu đúng giờ!’
Trong phòng họp, Uông Linh báo cáo với Lãnh Nghị tình huống của trường đại học H trong mấy năm gần đây sau đó cẩn thận hỏi: ‘Lãnh tổng, buổi biểu diễn văn nghệ đã bắt đầu, ngài có muốn đi xem một chút không?’
Lãnh Nghị hơi nhíu mày, mặt không biểu cảm chỉ có Ngãi Mỹ bên cạnh vội lên tiếng: ‘Hiệu trưởng Uông, Lãnh tổng buổi chiều còn một cuộc họp cấp cao phải tham dự, sợ không có thời gian xem …’
‘Ồ, vậy đáng tiếc quá, chúng tôi còn chuẩn bị cả cơm tối …’ Uông Linh rõ ràng rất thất vọng, vốn bà muốn tiếp đón thật tốt ông chủ mới này, vậy thì ít nhất vị trí hiệu trưởng này bà có thể ngồi an ổn …
Đoàn người đi ra khỏi cửa khu vực hành chính, thân hình cao lớn của Lãnh Nghị đi ở phía trước nhất, đoàn xe đã đợi sẵn bên ngoài, còn có một đám nữ sinh bị phong thái của vị thiếu chủ của LS quốc tế làm điên đảo …
Đám vệ sĩ áo đen vừa nhìn thấy Lãnh Nghị liền bước đến bên xe, mở cửa chờ Lãnh Nghị bước lên.
Vẫn không dừng bước đi đến gần xe, bước chân của Lãnh Nghị chợt ngừng lại, đoàn người phía sau cũng ngừng lại theo, ngẩng đầu nhìn hắn không biết hắn lại muốn thế nào, đành phải đợi chỉ thị của hắn …
Ngừng mấy giây, Lãnh Nghị chợt khoát tay, Ngãi Mỹ vội đến trước mặt hắn: ‘Lãnh tổng?’
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!