Đáng nhẽ cô phải đẩy anh ra.
Vì bà Tiêu nhắc tới em trai của anh, vì cô đã từng phản bội em trai của anh. Nhưng tâm trạng điên rồ của bà Tiêu khiến cô nhất thời không biết phải đối mặt thế nào, chỉ có thể để mặc cho anh ôm vào lòng, lắng nghe thanh âm của anh. Bình tĩnh hơn Bắc Thâm, vậy mà vào khoảnh khắc này cô dường như lại tìm được bóng hình của Bắc Thâm. Cô túm chặt lấy áo sơ mi của anh, không ngừng gào thét: Bắc Thâm... Bắc Thâm...
Cố Sơ có thể bình thản đối mặt với Tiêu Tuyết vì cô tin tưởng lời nói của Bắc Thâm, hai người họ chưa bao giờ bắt đầu. Hôm nay cô lại không thể đối mặt với bà Tiêu, vì rất rõ ràng, trước mặt người thân, Tiêu Tuyết đã đặt bản thân mình vào một vị trí vô tội nhất, chịu nhiều thương tổn nhất. Bà Tiêu sẽ không hiểu được sự tình. Có cán cân của người mẹ nào trên đời không nghiêng về phía con gái mình chứ? Cô không thể giải thích, thế nên thành ra cũng không còn cách nào đối mặt. Nhưng cách giải quyết của Lục Bắc Thần thì lại vừa đẹp. Anh sẽ không giải thích quá nhiều với bà Tiêu, có thể anh phản cảm khi nghe người khác một lần nữa nhắc tới em trai mình, cũng có thể anh vốn không biết rõ chuyện này. Nhưng anh đã dùng một cách thức thông minh nhất để tuyên bố lại địa vị của cô, chuyển chủ đề trở lại vụ án.
Quả nhiên, bà Tiêu đã dừng lại, động tác bình tĩnh trước tâm trạng. Bà ta không nói câu nào, quay ngoắt qua một bên lau nước mắt. Cố Sơ không giận bà Tiêu vì cô có thể hiểu được cảm giác khi mất đi người thân. Đó là một dư vị cô tịch như cái chết, giống như giữa trời đất này chỉ còn lại một mình mình, hoảng sợ và tuyệt vọng.
Phải, năm xưa khi bố mẹ rời xa cô, cô đã được nếm trọn mùi vị ấy.
Bà Tiêu không làm khó cô nữa, có lẽ nể mặt Lục Bắc Thần. Nhưng bất luận cô đi tới đâu, bà ta cũng bám riết sau lưng cô như một luồng oán khí, nhìn cô chằm chằm không rời mắt. Ban đầu Cố Sơ còn cảm thấy bức bối, nhưng về sau khi Lục Bắc Thần nhắc nhở cô phải hết sức tập trung, cô cũng dần dần xem nhẹ ánh mắt của bà Tiêu.
Điểm đặc biệt lớn nhất trong cả căn biệt thự là rất nhiều tranh.
Một sở thích trang trí rất kỳ lạ.
Thông thường mà nói, người thích âm nhạc, bất luận là chơi nhạc hiện đại hay nhạc cổ điển. Cố Sơ nghe nói có rất nhiều lúc cảnh sát sẽ dựa vào cách sắp xếp nội thất trong phòng mà nhanh chóng phán đoán ra nghề nghiệp của chủ nhà cùng với tính tình và sở thích. Nhưng nếu quan sát cách quan sát của căn biệt thự này, người nào không biết lại tưởng Tiêu Tuyết là một họa sỹ.
Tranh hiện đại chiếm đại đa số, bao gồm một lượng lớn tranh trừu tượng, có mấy bức đều là tranh Cố Sơ cực kỳ thích. Có lẽ đều do cùng một người vẽ, vì tranh treo khắp phòng tuy muôn màu rực rỡ nhưng phong cách đều giống nhau. Lục Bắc Thần dừng bước trước một chiếc tủ lớn. Anh mở cửa tủ ra, đeo găng tay cao su vào, sờ một lượt sau đó ngửi ngửi ngón tay, giữ im lặng từ đầu tới cuối. La Trì nhìn quanh một lượt rồi bước lên hỏi bà Tiêu: "Căn biệt thự này từng được thay đổi phong cách trang trí sao? Ý tôi là... mấy bức tranh này?"
La Trì cũng có phần nghi hoặc đối với sự khác thường trong cách sắp xếp.
Bà Tiêu lắc đầu: "Từ khi có ngôi biệt thự này, tranh đã được treo như vậy. Đây đều là những bức tranh thường ngày của Tuyết Tuyết. Khi nó không đi biểu diễn thì sẽ vẽ những bức tranh này, bồi cẩn thận rồi treo lên."
Đây là điều khiến người ta ngỡ ngàng, không ai báo cáo rằng Tiêu Tuyết còn biết vẽ tranh.
Cố Sơ đã nghe thấy mấy lời của bà Tiêu, trong lòng hiểu rõ. Khi cô đưa mắt quan sát Lục Bắc Thần, rõ ràng anh không hề tỏ ra quá kinh ngạc, chỉ có thể chứng tỏ một điều, anh biết rõ chuyện Tiêu Tuyết biết vẽ tranh. Nghĩ vậy, trong lòng cô ít nhiều không thoải mái, rồi chợt nhớ lại lời Cố Tư gào khóc nói với mình: Vì sao Tiêu Tuyết không chịu tha cho hai người họ, cứ bám riết không thôi. Thật ra Cố Sơ cảm thấy là Tiêu Tuyết không tha cho cô mới phải. Năm năm trước là Lục Bắc Thâm, năm năm sau là Lục Bắc Thần. Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
"Nghĩ gì vậy?" Lục Bắc Thần bước lên, hỏi một câu.
Cố Sơ ngước nhìn anh, bỗng chốc hơi hoảng loạn. Lục Bắc Thần nhìn cô rồi nhìn lên bức tranh trên đỉnh đầu cô, hỏi: "Em hiểu về tranh, em nói xem."
Cô nhìn theo ánh mắt anh, lúc này mới phát hiện ra bức tranh trước mắt. Lục Bắc Thần đã hiểu lầm rồi, thấy cô đứng rất lâu trước bức tranh còn tưởng cô đang suy tư. Thật ra ban nãy cô vốn không nhìn thấy bức tranh này. Nghĩ vậy, cảm thấy mình hơi thiếu trách nhiệm, cô bèn tập trung tinh thần, xem kỹ nội dung của nó.
Là một con mèo, một con mèo đen tuyền, ngồi trên một chiếc ghế nan sắt. Nó hơi nghiêng mặt, nhìn về phía tay bên trái nhưng ánh mắt không tập trung. Bối cảnh là màu xám đậm, cả một bức tranh mang tông màu cực kỳ bí bách, duy trì có màu của chiếc ghế đó là rất nổi bật.
"Tôi nhìn thấy sự cô độc." Cố Sơ nhẹ nhàng nói: "Vẽ tranh là hữu hiệu nhất để giải tỏa những tâm sự trong lòng người vẽ." Nói tới đây, cô chỉ tay vào một góc bức tranh.
Trên nền xám của góc tranh là một chữ ký với bút tích đỏ rực, chữ ký hình bông hoa, đã được thiết kế theo một phong cách độc đáo nhưng không hề xa lạ, là hai chữ Tiêu Tuyết.
"Là bức tranh chính tay cô ta vẽ, có thể thấy cô ta đã lấy tranh ví người. Cô ta coi con mèo trong bức tranh là mình, cô độc và nhạy cảm, ánh mắt không tập trung, có thể nhận ra nội tâm cô ta thiếu hụt cảm giác an toàn. Cô ta rất áp lực, có thể càng ở một vị trí cao thì người ta càng thấy lạnh lẽo." Cố Sơ lại gõ vào chân của con mèo: "Móng vuốt của nó đang ra sức bấu chặt vào thành ghế, chứng tỏ sự lo lắng và hoảng sợ trong lòng cô ta, cũng có thể là cảm giác lo âu đối với tương lai. Toàn bộ bức tranh lấy màu xám đậm và đen làm chủ, đây chính là biểu tượng của sự đè nén tâm trạng. Chỉ duy có chiếc ghế này màu đỏ, có thể suy ra cô ta vẫn còn sự mâu thuẫn tâm lý khi luôn khao khát sống trong hào quang."
Nhìn những bức tranh này, cô mới biết thật ra cô vốn không hiểu Tiêu Tuyết.
Lục Bắc Thần trầm tư gì đó, sau đó quay đầu nhìn cô: "Em nghiên cứu tâm lý từ khi nào vậy?"
Cố Sơ lắc đầu: "Tôi biết vẽ, thế nên cũng khá hiểu về tâm lý của người cầm cọ."
Ánh mắt Lục Bắc Thần có thêm chút trêu đùa. Anh ghé sát mặt lại, thì thầm một câu: "Hôm nào cho tôi xem tranh em vẽ đi."
Nếu anh không nói câu này, cô cũng không nhận ra điều gì, bây giờ cô mới chợt phản ứng lại, nhìn anh trân trân, rất lâu sau mới nói: "Anh cũng bỏ nhiều công sức thật." Lúc anh nhắc tới tranh, cô lại một lần nữa coi anh là Bắc Thâm, cùng anh bàn luận về tranh, bàn về tâm tư người vẽ tranh.
"Đối với người đẹp, tôi trước nay luôn rất bỏ công." Lục Bắc Thần hờ hững đáp lại.
Cố Sơ quay đầu, đi vào phòng ngủ.
Khi hoàng hôn nhuộm đỏ cả bến Thượng Hải, cả đám người bọn họ mới đi ra khỏi biệt thự của Tiêu Tuyết. Cố Sơ đã ngắm tranh cả một buổi chiều, nhìn đã hoa cả mắt. Đám La Trì thì vẫn lục soát khắp các ngóc ngách trong nhà. Phần lớn thời gian Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ, ngoài mấy câu lảm nhảm nói với cô trong biệt thự ra, hầu như anh đều im lặng.
Không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.
Kết quả giống như lần kiểm tra của các đồng nghiệp ở Thượng Hải.
Khi lên xe, La Trì rất tinh ý, lên làm tài xế, còn để mấy xấp tài liệu dày cộp lên hết ghế lái phụ. Cố Sơ liếc nhìn, không nói gì cả, quay qua ngồi ghế sau, bên cạnh Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần thấy cô nắm mãi trong tay một cuốn sổ ghi chép bằng da màu nâu đậm thì tỏ ra rất kỳ lạ, lập tức giằng lấy. Cố Sơ định lấy lại, anh tiện đà ôm lấy eo cô, cười khẽ: "Bảo bối, đừng vội, còn chưa tới tối mà."
Giọng anh rất khẽ, chỉ đủ để hai người nghe thấy nhưng chỉ như vậy cũng khiến Cố Sơ đỏ mặt, lập tức đẩy anh ra. La Trì ngồi phía trước không hiểu sự tình, cười nói: "Cô Cố à, đừng quên tài xế hiện giờ là một cảnh sát nhân dân. Nếu bị cấp trên quấy rối, hoan nghênh cô tới báo án bất kỳ lúc nào."
Cố Sơ trừng mắt nhìn vào gương chiếu hậu, La Trì cười phá lên. Lục Bắc Thần tảng lờ câu nói không đầu không đuôi của La Trì. Anh lật cuốn sổ ra, bên trên toàn là những ký hiệu kỳ quái. Anh ngước mắt liếc nhìn cô, rồi đóng sổ lại: "Làm trợ lý của tôi, cách thức ghi chép này là không đạt tiêu chuẩn."
"Tôi đọc hiểu là được." Cố Sơ giật lại cuốn sổ.
Chiếc xe dừng lại, La Trì góp vui: "Tôi mượn xem nào."
Cố Sơ cũng không keo kiệt, đưa sổ cho anh ấy. La Trì đón lấy, nhìn một lúc lâu, xoay ngang xoay dọc, tới tận khi đèn xanh bật sáng mới lập tức khởi động xe, một tay đưa cuốn sổ trả cho cô: "Sách trời đấy à? Năm xưa sao người ta không dùng kiểu văn tự này làm mật mã điện báo nhỉ. Ghi chép kiểu này mà cô vẫn nhớ được mình đã ghi gì sao?"
Cố Sơ còn chưa lên tiếng, Lục Bắc Thần đã lạnh nhạt đáp: "Trí nhớ cô ấy trước giờ rất tốt."
Đây có được tính là khen cô trá hình không? Chỉ có điều cô quả thực không thích kiểu này khiến mình rơi vào ngộ nhận này. La Trì vỗ đầu: "Ừ nhỉ, thiếu nữ thiên tài!"
"Anh điều tra tôi?" Cơn tức của Cố Sơ nhằm thẳng về phía La Trì.
La Trì lập tức giơ một tay lên tỏ ý đầu hàng.
"Thứ em ghi chép là tranh ở các phòng?" Lục Bắc Thần quay về việc chính: "Nói thử điều em nghi ngờ xem."
Cố Sơ thầm kinh ngạc vì đôi mắt độc của Lục Bắc Thần, lại có thể nhận ra đó là vị trí các bức tranh trong biệt thự của Tiêu Tuyết từ những ký hiệu hỗn loạn phức tạp ấy.
"Tôi luôn cảm thấy có vài bức tranh hơi kỳ lạ nhưng cụ thể là lạ ở điểm nào thì lại không nói ra được, có thể chỉ là trực giác."
La Trì chen mồm vào: "Cố cô nương ơi, phá án không thể dựa vào trực giác được đâu."
Cố Sơ mím môi.
"Đừng nghe cậu ta phán, có lúc trực giác cũng rất quan trọng." Lục Bắc Thần ngồi bên lên tiếng, rồi lại nói với La Trì: "Cô ấy là trợ lý của tôi, dạy kiểu gì là việc của tôi."
Ý là cậu đừng có nhiều lời, lo chuyện bao đồng.
Cố Sơ nghe thấy câu nói ấy, trong lòng cuộn trào một cảm xúc không thể nói thành lời. Hình như anh đang động viên cô, cổ vũ cô bằng quyền uy và sự chuyên nghiệp của mình.
"Được được được, tôi biết cậu mới có thêm một trợ lý, đừng có khoe khoang nữa." La Trì cười ha ha: "Chúng ta trở về vụ án. Hôm nay trước sau đã lục soát hai lượt, đều bằng hình thức trải thảm. Cậu cũng thấy đấy, không phát hiện được bất kỳ điểm nghi vấn nào."
"Thế nên, cây đàn violon bị mất tích đó khả năng lớn đang ở chỗ của Lưu Kế Cường." Lục Bắc Thần rất bình tĩnh.
La Trì suy tư.
"Vừa rồi tôi đã kiểm tra mấy chiếc tủ có thể để đàn trong biệt thự, không loại tủ nào có khả năng giữ một cây đàn được đặt làm riêng, nếu nhiệt độ không ổn thì cũng quá ẩm thấp." Lục Bắc Thần thậm chí đã lấy một số vật mẫu cho vào trong túi khám nghiệm dùng một lần. "Tám mươi phần trăm là đàn của Tiêu Tuyết luôn được người khác bảo quản."
Cố Sơ im lặng từ đầu tới cuối, rồi lật lại cuốn sổ nhỏ của mình, nhìn vào những ký hiệu bên trên, rất lâu gương mặt vẫn không thể dãn ra...