Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Nghe nói, sao may mắn có thể mang lại hy vọng cho con người, để những ước nguyện đẹp đẽ không thể tỏ bày có cơ hội thành hiện thực. Cố Sơ tin vào truyền thuyết lãng mạn này, thế nên cô gấp hết ngôi sao này tới ngôi sao khác.

Năm đó, cô vẫn còn vật lộn trong thứ tình cảm mập mờ, mỗi lần nhìn thấy bóng Bắc Thâm là mặt lại đỏ bừng, tim đập thình thịch. Cô muốn tặng anh một phần quà khó quên nhất, một phần quà cô tận tâm chuẩn bị. Nhưng Bắc Thâm là người không đủ lãng mạn, sau khi nhận được ngôi sao may mắn quả thật vô cùng ngạc nhiên, hỏi cô: Cái này tặng cho anh à?.

Dĩ nhiên, cô cố tình tỏ ra không quan tâm.

Tới tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của Bắc Thâm lúc cầm sao may mắn, có chút ngỡ ngàng, đôi chút tò mò, cuối cùng anh hỏi cô: Em chắc chắn muốn tặng anh cái đồ chơi này chứ?.

Cô biết mấy thứ đồ mang tâm tư con gái này trong mắt anh đích thực sẽ hơi ấu trĩ. Cô vờ giận dữ, bước lên định cướp: Không thích thì đổ đi. Anh mỉm cười cất kỹ, cái miệng không chịu tha cho ai: Đồ rẻ tiền có cái hay của rẻ tiền.

Tối đó cô đã mất ngủ, sau khi trở về ký túc xá, cô liên tục xoay qua xoay lại. Tiêu Tiếu Tiếu ở giường dưới nghiến răng nghiến lợi: Cố Sơ, ở trên đấy cậu đang tập thể dục theo đài phát thanh đấy à?.

Cô quá phấn khích, còn có một chút đợi chờ.

Đối với tâm sự của anh và những lời không dám nói ra, cô đều giấu hết vào trong giấy gấp. Liệu anh có thích những ngôi sao may mắn ấy không? Liệu có mở ra xem bí mật nhỏ của cô không?

Tới tận khi hai người nắm tay nhau, mặc dù Bắc Thâm không nhắc tới chuyện sao may mắn nhưng cô biết nhất định sao đã giúp ước nguyện của cô trở thành hiện thực.



“Tiểu Sơ, chuyện này là thế nào?” Tiêu Tiếu Tiếu lo lắng hỏi.

Lời nói của cậu ấy kéo Cố Sơ từ trong ký ức trở về. Cô ngây ngốc nhìn đống giấy gấp sao trước mắt, lát sau lắc đầu. Suy nghĩ trong đầu Tiêu Tiếu Tiếu bỗng rộng mở, “Không lẽ… là anh Bắc Thâm?”.

Câu nói không hoàn chỉnh nhưng Cố Sơ hiểu được ý của cậu ấy, trái tim cô bỗng chấn động giây lát, nhanh chóng buột miệng: “Không đâu”.

Tiêu Tiếu Tiếu nhìn cô với vẻ kỳ lạ, “Sao cậu lại chắc chắn vậy?”.

“Tớ…” Cố Sơ cũng không biết vì sao mình lại chắc chắn như thế, cô suy nghĩ rồi nói: “Anh ấy đã mất tích rồi, chính Bắc Thần nói vậy, cả Chloe cũng không tìm được tung tích của anh ấy”.

Tiêu Tiếu Tiếu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt khác lạ.

Cố Sơ bị nhìn đến nỗi nổi da gà khắp người, “Sao vậy?”.

Tiêu Tiếu Tiếu hỏi một câu hàm ý sâu xa: “Vậy cậu có hy vọng anh ấy quay về không?”.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Cố Sơ ngây ra giây lát, nói: “Dĩ nhiên là tớ hy vọng anh ấy có thể quay về.” Nghĩ rồi cô bổ sung thêm: “Nếu anh ấy còn sống, Bắc Thần chắc chắn sẽ rất vui”.

“Rồi sao nữa?”

“Cái gì rồi sao?”

“Nếu đây thật sự là anh ấy, cậu sẽ lựa chọn thế nào? Sẽ quay trở lại với Bắc Thâm hay tiếp tục nắm tay Bắc Thần?” Tiêu Tiếu Tiếu buông ra một câu hỏi rất sắc bén.

Cố Sơ không ngờ cậu ấy lại hỏi vậy, há hốc miệng, lát sau đáp: “Vấn đề này thực sự không cần trả lời, quá nực cười”.

“Nực cười chỗ nào chứ?”

Cố Sơ hít sâu, “Bây giờ tớ là bạn gái của Bắc Thần.” Rồi cô khuơ khuơ chiếc nhẫn trên ngón áp út lên, “Người tớ muốn lấy cũng là Bắc Thần. Tiếu Tiếu, tớ hiểu nỗi lo lắng của cậu, nhưng cậu hay tin tớ, tớ rất tỉnh táo”.

Tiêu Tiếu Tiếu khoác tay qua vai cô, vỗ mạnh hai cái, “Cậu là bạn tốt của tớ, Tiểu Sơ, tớ chỉ hy vọng cậu có thể ở bên cạnh người mình yêu, lấy người mình yêu, không phải oán hận”.

Cố Sơ khẽ gật đầu rồi lập tức phản ứng lại, ngẩng phát lên nhìn Tiếu Tiếu, cảm giác xót xa khó nói ra đó lại lặng lẽ dâng lên. Tiêu Tiếu Tiếu không tiếp tục chủ đề này nữa, cậu ấy chỉ vào đống giấy gấp trên mặt bàn, nửa đùa nửa thật, “Vấn đề bây giờ là cậu phải xử lý mấy thứ này như thế nào? Bác sỹ Cố, đừng có mong tớ gấp lại từng cái một cho cậu nhá”.

“Tớ nào dám phiền cậu.” Cố Sơ mỉm cười rồi đút vô số những tờ giấy gấp sao vào trong lọ…



Lại một ngày nữa trôi qua, tin tức về buổi triển lãm lại lập kỷ lục mới, nghe nói người tới tham quan đã xếp thành hàng dài, chỉ riêng bảo vệ tại chỗ cũng đã nhiều gấp ba lần ngày đầu tiên. Phóng viên nhà báo lần lượt tăng cường đưa tin, còn lần tìm ra tài liệu về các buổi triển lãm trước đây của Kỳ Quái, tiến hành so sánh rồi nhất trí đưa ra những đánh giá tốt. Nhiều nhà nghệ thuật còn kết hợp viết bài nhận xét, không ngớt lời ngợi khen chủ đề lần này của Kỳ Quái.

Giấu mặt bao năm, giờ rầm rộ trở lại, có lẽ ông trời không công bằng như vậy đấy.

Cố Sơ buông tờ báo trong tay xuống, nhìn chằm chằm bức ảnh Kỳ Quái mỉm cười trên trang nhất, bất chợt nghĩ nhà báo này đã chụp anh ta hay tượng sáp của anh ta đây. Nhớ tới tượng sáp, cô lại tự nhiên nghĩ tới Ngải Hân.

Như có một tảng đá đè trong lòng, nặng nề không sao thở được.

La Trì sốt ruột, cô còn gấp gáp muốn biết chân tướng hơn cả La Trì.

Cố Sơ đứng dậy đi tới trước cửa sổ, bên ngoài đang mưa, cơn gió ẩm ướt có chút lạnh lẽo, cây ngọc lan trong vườn rơi vài chiếc lá xuống bãi cỏ, bị nước mưa thấm ướt đến nát tan.

Lại là mùa mưa, mùa mưa qua rồi thì sẽ tới mùa thu.

Cô nhớ lại thời điểm này năm ngoái, từng chút kỷ niệm cùng với Lục Bắc Thần chạm vào đáy tim. Có người gõ cửa, cô thu lại tâm trạng, quay đầu, “Vào đi”.

Vẫn là cô y tá của trạm y tá, nhìn cô cười hì hì, “Bác sỹ Cố, lại có người tặng quà đấy nhé”. Cô ấy bước lên, đặt một hộp quà tuyệt đẹp lên mặt bàn.

“Người tặng quà là ai vậy?” Trái tim Cố Sơ chợt đập hẫng một nhịp.

Cô y tá nhún vai, “Vẫn là nhân viên chuyển phát gửi tới”, rồi lại cười mờ ám, “Người theo đuổi bác sỹ Cố nhiều vô số, nhận được quà là rất bình thường thôi”.

Có lúc bệnh viện cũng giống như trường đại học vậy. Đại học có hoa khôi trường thì bệnh viện cũng có hoa khôi bệnh viện. Từ sau khi Cố Sơ vào làm, mọi người đều mặc nhận cô là người xinh đẹp nhất trong tốp thực tập sinh này. Còn bây giờ cô tuổi trẻ tài cao, là người mới mà đã được người trong giới chú ý, khắp trên người trong bệnh viện không ai không biết, cứ nhắc tới danh hiệu đóa hoa của bệnh viện là chắc chắn thuộc về cô. Nhưng trước đó có Lục Bắc Thần, các đồng nghiệp nam trong bệnh viện cũng biết thân biết phận. Giờ cô độc thân, người theo đuổi cũng nhiều lên, ngày nào cũng nhận được hoa của những người khác nhau, thậm chí còn có bệnh nhân đã xuất viện quay lại tán tỉnh.

Lý do duy nhất để cô từ chối: Xin lỗi, tôi đã có bạn trai rồi.

Các đồng nghiệp nữ khác đều biết rõ, có một Lục Bắc Thần xuất sắc như thế, còn ai có thể thay thế vị trí đó trong trái tim cô?

Sau khi cô y tá nhỏ rời đi, Cố Sơ cầm hộp quà lên.

Một hộp quà không lớn, chất liệu bằng nhung đen, sáng gần như phát quang, kích cỡ vừa đủ để đựng vòng đeo tay hoặc dây chuyền lớn nhỏ, ruy băng màu be đậm, được thắt thành hình nơ rất đẹp.

Khi nhẹ nhàng mở ra, không hiểu sao trái tim Cố Sơ đập rất nhanh, từng nhịp từng nhịp ồn ào.

Chiếc hộp bật mở, đầu tiên tỏa ra mùi hương dịu mát. Cố Sơ sững sờ, trong chiếc hộp dài không phải thứ trang sức bằng vàng bạc quý giá gì mà là một bông hoa.

Một bông ngọc lan dài như chiếc bút chì, trắng như tuyết.

Mùi thơm thoang thoảng đó tỏa ra chính từ đóa hoa, cánh hoa mỏng manh quyến rũ.

Hoa ngọc lan?

Ai lại tặng cô hoa ngọc lan?

Cánh hoa đè lên một tấm thiệp nhỏ màu xám nhạt. Cô thận trọng lấy ra, nét chữ trên tấm thiệp quen thuộc tới mức khiến cô rơi lệ.

Là một hàng chữ rắn rỏi, viết rằng: Còn nhớ dưới tán ô năm trước, em mỉm cười, bên tai thoảng hương ngọc lan.

Cố Sơ bỗng siết chặt tấm thiệp, trái tim trong giây phút ấy bỗng vọt lên tận cổ họng!

Bắc Thần, là chữ của Bắc Thần!

Cô còn nhớ năm trước, trên con đường du lịch Quỳnh Châu, anh cầm ô đứng đó, nước mưa tí tách rơi khuấy cho cõi lòng ngứa ngáy. Anh cài hoa lan cho cô, khẽ nói: Đeo lên mới đẹp…

Là Lục Bắc Thần, là anh đã trở về!

Cố Sơ chẳng nói chẳng rằng, lao ra ngoài, xông thẳng tới trạm y tá. Cô y tá mang hộp quà cho cô đang gọi điện thoại, Cố Sơ giật lấy ống nghe, cô gái kia giật mình, “Bác sỹ Cố…”.

“Người tặng quà đâu rồi?” Cô sốt sắng hỏi.

“Em… Là nhân viên chuyển phát nhanh…”

“Đúng, chính là người chuyển phát đó. Đâu rồi?” Cố Sơ gần như phát điên.

Cô y tá lần đầu tiên chứng kiến Cố Sơ trong bộ dạng này, chỉ ra bên ngoài, “Người ta đi từ lâu rồi”.

“Có điện thoại của anh ta chứ?” Cố Sơ đè nén sự điên rồ trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh.

Cô y tá gật đầu lia lịa: “Chị đừng gấp, em tìm ngay cho chị đây”.

Chẳng mấy chốc, cô y tá đã tìm ra số điện thoại của nhân viên chuyển phát, Cố Sơ đón lấy, lập tức gọi đi. Đầu kia có lẽ vì quá bận nên không nhận điện thoại ngay. Cố Sơ gọi hết lần này tới lần khác, mấy cô y tá khác trong trạm đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Trán cô lấm tấm mồ hôi, họ phát hiện bàn tay cô cầm di động cũng run lẩy bẩy.

Cuối cùng khi kết nối thành công, Cố Sơ như bắt được cứu tinh, hỏi ngay xuất xứ của hộp quà. Các cô y tá thì thụt bàn tán, đều không hiểu vì sao cô kích động đến vậy. Người chuyển phát giải thích một lượt, Cố Sơ không cam lòng, lại hỏi về món quà cách đó một ngày, anh ta lại trình bày thêm lượt nữa.

“Nhưng mà…”

“Hai món quà này đều là hai đứa nhóc khác nhau bảo tôi chuyển giúp, xem ra có người khác nhờ bọn chúng.”

“Anh còn nhớ tướng mạo của chúng không?” Cố Sơ không muốn bỏ qua bất kỳ hy vọng nào.

Nhân viên chuyển phát khó xử: “Thật ngại quá, tôi không nhớ nữa, mỗi ngày phải chuyển nhiều đồ, gặp nhiều người như vậy…”.

Bên kia đã kết thúc điện thoại, Cố Sơ ủ rũ như cà gặp sương muối, vẫn áp chặt di động bên tai, ngẩn ngơ rất lâu…

~Hết~
Nhấn Mở Bình Luận