Cứ như vậy, bữa tối lãng mạn dưới ánh nến vốn dĩ thuộc về hai người họ, vì có thêm hai cái bóng đèn cỡ bự như La Trì và Chloe đã đổi vị, bữa cơm tình nhân trở thành bữa cơm tập thể, càng quái dị hơn là người phục vụ vẫn tiến hành bày biện theo đúng tiêu chuẩn của một bữa cơm dưới nến, khiến cảnh này trông càng kỳ lạ. Nhưng cũng may ba người đàn ông và một người phụ nữ đều ưa nhìn, ngoại hình của Lục Bắc Thần khỏi cần nói, La Trì tuấn tú, Chloe khắp người toát ra vẻ yêu nghiệt, Cố Sơ bị ba người đàn ông vây ở giữa giống như con chim cút nhỏ xíu, khiến mọi người xung quanh ngưỡng mộ.
Những nỗi đau khổ trong lòng e là chỉ có mình cô hiểu. Người phục vụ cứ nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ, tưởng cô được tranh giành dữ dội nhường nào, khiến cả người đàn ông điển trai phải cúi mình, sự thật là cô càng cảm thấy mình đang đối mặt với tình địch hơn, La Trì và Chloe hoàn toàn nhắm vào Lục Bắc Thần.
Không ai hiểu được mối quan hệ kỳ diệu giữa bốn người họ. Cũng giống như cô không thể hiểu nổi, rõ ràng là người đàn ông của cô, sao lại vô duyên vô cớ gọi thêm hai kẻ tình địch tới?
Đương nhiên, bữa ăn này vẫn cực kỳ náo nhiệt. Thời gian này vụ án thúc giục, ngày nào La Trì cũng căng thẳng, xoay mòng mòng suốt 24 tiếng đồng hồ. Vụ án này dính líu tới hai nhà Lục Cố, lại ngay ở trước mặt Chloe, Cố Sơ mặc dù sốt sắng nhưng cũng biết không tiện hỏi quá nhiều. Nhưng cho dù là vậy, cô cũng có thể cảm nhận được vụ án đã đi tới bước ngoặt, nếu không La Trì cũng không cho phép mình nghỉ ngơi một ngày.
Trong bữa cơm, anh ấy nói đặc biệt nhiều, có thể vì bị dồn nén thời gian qua. Chloe bình thường đã như con vẹt. Hai người họ cứ lời qua tiếng lại như đóng kịch nói vậy, vô cùng kịch liệt. Ngược lại, Lục Bắc Thần nói rất ít, đa phần đều nghe La Trì và Chloe đấu khẩu. Hai người họ nói từ chuyện công việc mệt nhọc cho tới thời sinh viên, lại từ thời sinh viên chành sang chuyện sở thích ham muốn. La Trì tự tâng bốc bản thân lên hàng “trên trời có, dưới đất không”. Chloe thì càng bốc phét mình trở thành thần thám Sherlock Holmes thế gian hiếm gặp.
Cho tới khi Lục Bắc Thần nói với Cố Sơ: “Ngày mai cuối tuần, chúng ta về Quỳnh Châu một chuyến nhé”.
La Trì nghe xong lập tức chặn cái miệng tía lia của Chloe lại, cười hì hì ghé sát tới, “Mai hai người đi Quỳnh Châu làm gì vậy? Ở đó mấy ngày?”.
“Chuyện chúng tôi kết hôn cũng phải thông báo cho trưởng bối.” Lục Bắc Thần từ tốn trả lời: “Mọi công việc liên quan tới việc thu thập chứng cứ, tôi đã hoàn thành rồi, thế nên ở được mấy ngày vợ tôi là người quyết định”.
Cố Sơ cúi đầu, tai sắp nóng bừng vì cậu “vợ tôi” của Lục Bắc Thần, dường như sức truyền nhiễm của nó còn lớn hơn cả danh xưng “bà Lục”. Cô ngước mắt nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô mỉm cười, cô bỗng xấu hổ, mượn cốc nước hoa quả để đè nén những cảm xúc bồng bột vì quá hạnh phúc trong lòng.
Chloe chép miệng, rõ ràng không hài lòng với danh xưng này của Lục Bắc Thần. La Trì thì chẳng để tâm tới cảm xúc của Chloe, lập tức túm lấy Lục Bắc Thần: “Tôi cũng đi”.
Cố Sơ biết rõ ý định của La Trì, cô hắng giọng, cố tình hỏi: “Ấy? Anh rảnh hả?”.
La Trì tưởng thật, trong lòng suy tính bắt đầu đếm thời gian, tỏ vẻ nghiêm túc: “Ngày mai đi cùng hai người thì không thành vấn đề, anh lúc nào cũng ở trong tư thế sẵn sàng”.
Cố Sơ thầm nghĩ, người anh hùng này đúng là khó qua ải mỹ nhân. Nhưng sau đó cô lại nghĩ, thật ra La Trì và Cố Tư cũng là “chàng có tình, nàng có ý”, nhưng khúc mắc nhỏ trong lòng Cố Tư, Cố Sơ cũng hiểu rõ. Chuyện của Lưu Kế Cường khiến nó chịu đả kích không hề nhỏ. Nếu vụ án đó không phải do La Trì phụ trách, Cố Tư rất có thể đã đồng ý La Trì rồi. Nhưng trùng hợp là La Trì lại biết quá rõ về quá khứ của nó và Lưu Kế Cường nên Cố Tư mới cảm thấy khó xử. Quan hệ giữa nam và nữ, nhất là một đôi đã ưng ý nhau đều bắt đầu từ những cảm giác che đậy thầm kín tuyệt vời rồi dần dần tiến tới thân thiết và thấu hiểu. La Trì và Cố Tư thì ngược lại, giữa họ ban đầu đã không có giấu giếm, gặp mặt trần trụi và bạo lực. Nếu là cô, cô cũng sẽ ngại vậy thôi.
Lục Bắc Thần chậm rãi nhấp một ngụm rượu vang: “Chúng tôi đồng ý cho cậu đi theo chưa?”.
“Đây là tự do của tôi chứ nhỉ?” La Trì cười nói: “Sao cậu có thể can thiệp được?”.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Lục Bắc Thần đặt ly rượu xuống, nửa đùa nửa thật: “Cậu đã quên mất một sự thật, tôi và Cố Sơ kết hôn, là hai vợ chồng, về mặt pháp luật tôi đã là anh rể của Cố Tư, Cố Tư là người nhà của tôi, cậu bảo tôi có quyền giúp nó lựa chọn một đối tượng yêu đương thích hợp không?”.
Một câu nói khiến La Trì đỏ bừng mặt, mãi sau mới buông một câu: “Lục Bắc Thần, kiếp trước cậu cứu cả dải Ngân Hà hay sao mà kiếp này tốt số thế hả? Cái lợi gì cũng bị cậu cướp mất là sao?”.
Câu nói ấy vừa dứt, Cố Sơ đã nhướng mày nhìn anh ấy: “La Trì, nghe ý của anh thì em là hàng tiện lợi rồi? Anh muốn chết hả? Em là chị ruột của Cố Tư đấy?”.
La Trì bỗng nhiên cảm thấy mình đã phạm phải đại kỵ rồi, vội rót rượu chuộc tội: “Đừng giận, đừng giận, đâu phải em không biết tính anh hay nói thẳng tuột, anh làm gì có ý đó. Nào nào nào em gái Cố, anh tự phạt được không?”.
“La Trì, em thấy anh thường ngày cũng thông minh, sao cái thói quen đè đầu em khi xưng hô vẫn chưa thay đổi được vậy?” Cố Sơ nhịn cười, cố tình khiêu khích.
La Trì toát mồ hôi lạnh, vội chạm cốc với cô: “Bà Lục, Lục phụ nhân, à… chị Lục, chị dâu!”.
Lục Bắc Thần đang phải cố nhịn cười, từ tốn uống rượu. Cố Sơ có hứng thú với một loạt những xưng hô đó của La Trì, nhất là tiếng “chị dâu” cuối cùng. Xét về tuổi tác, Lục Bắc Thần lớn hơn anh ấy một chút nên tiếng “chị dâu” này là hợp tình hợp lý. Đây là một cách xưng hô đặc biệt, đại diện cho mối quan hệ thân thiết không thể tách rời giữa cô và Lục Bắc Thần, cảm giác ấy khiến cô thấy ngọt hơn cả ăn mật ong.
“Này, hạ thấp ly xuống, không có trên dưới gì cả.” Cố Sơ hắng giọng.
La Trì lập tức hạ thấp, gần như thấp tới tận đáy ly của cô: “Chị dâu dạy phải lắm”.
Cố Sơ hài lòng mỉm cười, ngừng trò đùa lại. La Trì tiếp tục dán vào cô: “Chị dâu à, con người em bình thường không có đức tính gì tốt đẹp, ngày nào cũng bận đến vắt chân lên cổ mà chạy, càng không có thời gian rượu chè cờ bạc, dắt chó dắt mèo đi dạo đâu, tâm ý của em với Cố Tư chị cũng hiểu mà…”.
“Ừm, thái độ của cậu được đấy, đáng biểu dương.” Cố Sơ vốn nhỏ tuổi hơn La Trì, giờ cậy có thân phận chị dâu, ăn nói đã trở nên vô cùng ngang ngược. “Nhưng La Trì này, đồng bọn của cậu, anh Chloe quấy rối bữa cơm tối của tôi và chồng tôi, giải quyết thế nào đây? Món nợ này tính thế nào đây?”.
Đầu óc La Trì xoay chuyển rất nhanh, lập tức chữa lời: “Đâu có gọi là quấy rối? Hôm nay là tân hôn của hai vị, chẳng phải chúng tôi đang chúc mừng đó sao? Càng đông càng vui mà”.
“Gượng ép, lý do không đủ.” Cố Sơ không hài lòng, bèn nhíu mày.
La Trì thấy gương mặt nhỏ của cô thay đổi, lật mặt nhanh như lật sách, trong lòng càng thêm lo lắng, sao còn tiếp tục trêu ghẹo nữa. Anh ấy lập tức đổi đối tượng tác chiến, giơ ly rượu về phía Lục Bắc Thần: “Lục huynh, Lục huynh, cậu nói gì đi chứ, nói gì thì nói chúng ta cũng là bằng hữu cùng chiến tuyến mà? Cậu không thể nhìn bà xã ức hiếp tôi như vậy được”.
Lục Bắc Thần nhún vai, không tỏ thái độ gì. La Trì sốt sắng, chuyện này liên quan tới hạnh phúc tương lai của mình, sao anh ấy dám khinh suất? Anh ấy bắt đầu giở bài thông cảm: “Cậu tự nói đi? Chúng ta đã bao lần vào sinh ra tử rồi? Tình bạn này có dễ dàng không? Trung Quốc lớn như vậy, Thượng Hải rộng như thế, sao ông trời là ghép hai chúng ta lại cùng hợp tác? Đây không phải duyên phận thì là gì? Có một câu nói rất hay, làm anh em có kiếp này không có kiếp sau, kiếp sau nếu tôi còn muốn gặp cậu thì phải làm sao? Vậy thì chỉ còn cách làm người thân thôi. Cậu xem, để hai chúng ta kiếp sau còn được gặp nhau, cậu giúp tôi chuyện này đi”.
Cố Sơ ngồi bên nghe mà toát mồ hôi. Cô làm vợ của Lục Bắc Thần mà còn chưa nghĩ tới chuyện kiếp sau gặp lại, La Trì cũng suy nghĩ xa xôi quá rồi đấy. Anh ấy quả là biết ăn nói, nhưng e là chiêu này không có tác dụng gì với Lục Bắc Thần, anh ấy là người chịu không nổi mấy câu sến sẩm này nhất. Quả nhiên, Lục Bắc Thần ra hiệu cho anh ấy ngừng lại, nói một câu: “Muốn ngày mai đi theo cũng được thôi, có hai việc. Thứ nhất, bữa cơm tối nay cậu bỏ tiền; Thứ hai, đừng có để Chloe tới quấy rầy chúng tôi”.
Chloe nghe xong sốt sắng: “Này này này, tớ im lặng ngồi bên cạnh ăn cơm, chọc gì tới cậu chứ?”.
La Trì nhìn cả một bàn ăn lãng mạn, đập bàn: “Một bữa thôi ấy gì? Phục vụ đâu!”.
Người phục vụ tiến lên, anh ấy cất giọng hào sảng: “Thanh toán trước!”.
Người phục vụ rất chuyên nghiệp, đưa ngay hóa đơn ra. La Trì đón lấy xem, hóa đơn dài dằng dặc, khi nhìn tới con số cuối cùng, anh ấy đờ đẫn, quay đầu nhìn Lục Bắc Thần nghiến răng nghiến lợi: “Cậu có cần lười tới mức hoa tươi cũng nhờ người ta đặt hộ không?” Hoa tươi nhà hàng đặt phải đắt gấp mười lần bên ngoài.
Lục Bắc Thần nhún vai: “Tôi muốn họ chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến, đây là một trong những hạng mục, bao gồm cả rồi”.
La Trì xua tay đuổi người phục vụ đi. Chloe tò mò, giật lấy hóa đơn xem sao rồi cười đến nỗi suýt tắc thở: “La Trì ơi La Trì, bữa cơm này là đi đứt mấy tháng lương của cậu rồi đấy”.
“Thế thì chúng ta thương lượng đi.” La Trì ghé sát tới trước mặt Lục Bắc Thần, biểu cảm nịnh nọt, “Cậu cũng biết tớ chỉ là công chức thôi, làm gì có nhiều tiền thế? Riêng tiền phục vụ của bữa cơm này cũng đã thu 35% rồi, ăn tiền à?”.
Cố Sơ ngó lên nhìn hóa đơn, nhìn thấy số tiền xong cả người cũng đau nhức. Lục Bắc Thần không quan tâm quá nhiều, anh nhàn nhã lắc ly rượu, có lòng tốt giải thích dùm: “Vốn không cao đến thế, nhưng vì có thêm hai vị nên giá gốc cao lên. Tôi đưa vợ tôi đi ăn cơm, lý gì còn phải trả dùm hai người?”.
La Trì á khẩu, sầu não vô cùng. Lục Bắc Thần uống cạn ly rượu, đặt xuống, “Hoặc là cậu giả tiền, ngày mai sẽ được gặp tình yêu đẹp; Hoặc là tôi trả tiền, ngày mai cậu ôm tiền ở nhà cô độc một mình, cậu chọn đi”.
Chloe ngồi bên cạnh cười cợt.
“Hoặc là còn một cách thứ ba.” Lục Bắc Thần khẽ cười.
La Trì thúc giục: “Mau nói đi”.
Lục Bắc Thần hất cằm về phía Chloe đang xem trò vui, “Tìm người có tiền để chia sẻ với cậu”.
La Trì túm ngay lấy phao cứu sinh, đập cái bộp lên vai Chloe, “Con đường tới La Mã đây rồi!”.
“Này, liên quan gì tới tôi? Dạ dày của tôi bé bằng cái móng tay thôi, ăn được là bao? Dựa vào đâu tôi phải gánh đỡ cùng cậu?” Chloe chẳng muốn oan uổng.
La Trì phát huy hết sức mạnh, học kiểu nói logic của Lục Bắc Thần: “Thứ nhất, tối nay là tân hôn của họ, đúng không? Chúng ta mời đôi vợ chồng trẻ đi ăn là đúng quá rồi. Thứ hai, anh cũng phải có chỗ ở chứ? Hai vợ chồng người ta không thể nào để anh vào phòng tân hôn của họ, anh cũng nên biết điều một chút, đừng cậy vào sinh ra tử với Lục Bắc Thần mà tưởng có đặc quyền. Tục ngữ nói đúng: Sắt được luyện thì cũng có thể mềm như vải sợi, nói Lục Bắc Thần đấy. Nói trắng ra, cậu ta là kẻ thấy sắc quên bạn, thế nên anh còn mong chờ gì việc cậu ta cho phép anh quấy rối đêm tân hôn cơ chứ”.
Hai lý do cực kỳ hợp lý, vậy mà Chloe vẫn lúc lắc ngón tay trước mặt anh ấy: “No, no, no. Thứ nhất, đối với chuyện họ kết hôn tôi có rất nhiều ý kiến thế nên không có chuyện chúc mừng. Thứ hai, không được ở đó thì tôi vào khách sạn, thế nên tôi không có lý do để trả đỡ cho cậu”.
“Anh ở khách sạn dĩ nhiên là không thành vấn đề, nhưng tôi sẽ bảo đồng nghiệp vài ba ngày lại tới kiểm tra nhân khẩu. Anh tốt nhất đừng phạm lỗi gì dù là nhỏ nhất nếu không họ lại mời anh tới đồn uống café đấy.” La Trì thấy chiêu nào, tiếp chiêu đó: “Sống trên giang hồ có ai không phải hứng dao. Chloe, nghề nghiệp của anh ở Trung Quốc không quang minh chính đại cho lắm, tôi muốn tìm rắc rối cho anh dễ thôi”.
“Cậu tàn độc quá đấy.” Chloe sửng sốt.
“Anh ở nước ngoài thì giỏi, ở trong nước mấy quan hệ đó chưa chắc đã hữu dụng.” La Trì cười nham hiểm, rồi lại sợ dọa anh ấy, La Trì dũng kế hoãn binh, “Thế này đi, cùng lắm thì tôi nhường chỗ ở cho anh, bảo đảm ăn ngon ngủ kỹ, điều kiện tiên quyết là anh trả giúp tôi bữa cơm này”.
Chloe nhướng mày, “Không phải cùng trả à?”.
“Anh tưởng nhà cảnh sát La dễ vào ở vậy hả?”
Hôm nay cuối cùng Chloe cũng hiểu thế nào là “Hổ xuống đồng bằng phải sợ chó”, đành nghiến răng thỏa hiệp: “Nhà cậu có ngắm được cảnh đêm Thượng Hải không đấy?”.
“Nhà tôi chỉ ngắm được đèn nhà đối diện thôi, nói nhiều làm gì, thanh toán đi.” La Trì đã bảo vệ thành công ví tiền của mình.
…
Bữa tối lãng mạn bị phá đám, nhưng thực tế là Cố Sơ rất vui, nhất là sau khi tiết kiệm được cả một khoản tiền lớn. Sau bữa cơm, La Trì kéo Chloe đi, không để anh ấy tiếp tục làm loạn, còn nhiệt tình thuê hai tài xế, bốn người chia ra làm hai ngả.
Khi trở về nhà mới đã là hơn mười giờ đêm. Lục Bắc Thần biết cô sợ mấy thứ dễ nổ nên lập tức tháo hết, chỉ còn lại hoa bách hợp ngập tràn. Lăn lộn cả ngày Cố Sơ cũng cực kỳ mệt, nằm ườn trên sofa không thèm nhúc nhích. Lục Bắc Thần thay quần áo xong, đi ra thấy cô nằm như một con mèo lười bèn bước tới, ngồi xuống, tiện thể đè lên người cô, cất giọng mờ ám: “Ga giường, vỏ chăn đều được thay mới rồi đấy”.
~Hết~