Nhà khách Phong Nguyệt Cổ Đạo có ma.
Sau khi Lục Bắc Thần và Cố Sơ, Kiều Vân Tiêu trở về nhà khách thì nghe thấy mọi người xôn xao bàn tán về chuyện này. Có những cô gái nhát gan bắt đầu than vãn với chị Dao, nói rõ ràng đây là một nhà khách, vậy mà vẫn mở cửa kinh doanh, thậm chí có người còn nói hình đồ đằng trên quầy lễ tân không may mắn, làm gì có nơi nào vừa mở cửa vào đã nhìn thấy đồ đằng? Chị Dao tỏ vẻ không vui, sắc mặt xám ngoét, giải thích rằng: Thứ nhất, bao năm nay tôi chưa từng gặp tình huống kiểu này. Thứ hai, đồ đằng này thuộc về người Cống Tốt, sao lại không may mắn? Thanh niên ăn nói đừng có không biết suy nghĩ như vậy!
Lúc ở trên núi tuyết, chính Lục Bắc Thâm gọi điện cho Lục Bắc Thần, khi gặp mặt anh ấy mới kể lại tường tận. Buổi chiều hôm nay, trong nhà khách gần như không có ai, mọi người đều đi xung quanh vui chơi, nhưng sau khi trở về ai nấy đều sợ mất mật. Khi họ trở về phòng đều phát hiện trên bức tường đầu giường chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một dấu tay bằng máu, dòng máu đỏ rực chảy ròng ròng xuống, lan dần thành một chữ “Tử”. Phòng nào cũng có, vừa vào cửa là nhìn thấy ngay, cực kỳ ghê rợn, khiến tất cả bùng nổ.
Chị Dao không tin vào tà ma, nói rằng chắc chắn có kẻ giở trò, nhưng Lăng Song nói chiều nay trong nhà khách ngoài cô ấy và Lục Bắc Thâm ra thì chỉ còn chị Dao, nói có kẻ giở trò là đang bóng gió nghi ngờ ai? Chị Dao nhất thời tỏ ra ngượng ngập, giải thích rằng mình không có ý đó rồi nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng chuyện này quá kỳ lạ. Lục Bắc Thần kéo Cố Sơ đi lên gác, mở cửa phòng họ ở. Cả đám người đi theo sau, kết quả vừa bước vào, trên đầu giường quả nhiên có một dấu tay bằng máu, y hệt như họ miêu tả. Cố Sơ sợ hãi nhìn nó chằm chằm, dự cảm chẳng lành liên tục dâng lên. Lục Bắc Thần nhận ra ngón tay cô lạnh buốt bèn nắm chặt lấy, đồng thời vòng tay ôm vai cô, tỏ ý bảo cô đừng sợ.
“Qua xem phòng cậu đi.” Lục Bắc Thần nói với Kiều Vân Tiêu.
Căn phòng của Kiều Vân Tiêu cũng không thoát khỏi kiếp nạn, một bàn tay máu vẫn ngang nhiên xuất hiện ở đầu giường.
“Bây giờ xem ra chỉ có phòng của Bắc Thâm là không xuất hiện dấu máu.” Cố Sơ níu lấy góc áo của Lục Bắc Thần, dè dặt nói câu ấy. Càng lúc cô càng cảm thấy Cống Tốt tuy đẹp nhưng là một nơi rất nhiều tà khí.
Nhưng cô vừa dứt lời, Lăng Song đã tái mặt, lẩm bẩm: “Không, phòng của anh ấy cũng có… tớ vừa… xem rồi”.
Câu nói khiến tất cả rùng mình vì kinh sợ.
Lục Bắc Thâm bị thương ở chân nhưng không có nghĩa là anh ấy liệt hẳn. Sau khi biết Lục Bắc Thần đã trở về, anh ấy bèn chống gậy đi ra khỏi phòng, cùng mọi người kiểm tra tình hình, cũng chính trong lúc đó, phòng của anh ấy đã có thêm bàn tay máu. Tất cả mọi người đều có mặt ở đây, nếu nói rằng do người làm, vậy sẽ là ai? Nếu không phải do người làm thì lý do này chưa đủ thuyết phục. Đương nhiên, là một pháp y, Lục Bắc Thần chắc chắn không tin vào chuyện ma quỷ hoành hành. Anh quay đầu khẽ nói vói Cố Sơ một câu: “Hỏi thăm tình hình phía tổ y tế đi”.
Lúc ấy Cố Sơ mới nhớ ra, vội gọi điện cho Hướng Trì. Hướng Trì nghe xong cũng lập tức bảo mọi người kiểm tra phòng ốc. Đáp án có rất nhanh, phía tổ y tế không xuất hiện bàn tay máu. Cố Sơ cất di động đi rồi nói: “Xem ra chỉ có nhà khách xảy ra chuyện”.
“Nhất định là đôi Trình Diệp!” Một cô bé trong Tòa soạn trắng nhợt mặt mày, lên tiếng: “Từ sau khi hai người họ xông vào thôn Tây, mấy chuyện kỳ lạ cứ liên tục xảy ra”.
“Đúng đấy, đúng đấy. Sáng sớm nay Phương Tử Hân còn kể tối qua có ma, nói cô ấy nghe thấy tiếng giày cao gót của phụ nữ nhưng không thấy mặt người, nửa đêm còn có con quạ chết trên bệ cửa sổ phòng họ nữa.”
“Không phải chứ… Đáng sợ quá vậy!”
“Sao lại không? Cô xem, chân của anh Lục bị thương, rồi phòng nào giờ cũng có dấu máu.”
Trong lúc mọi người đang ồn ào thì Hướng Trì và mấy bác sỹ đi sang. Lúc đi lên gác, Hướng Trì cũng nghe thấy mấy giọng nói, sau khi quan sát rõ tình hình thì sửng sốt. Lục Bắc Thâm đau đầu suy nghĩ, Kiều Vân Tiêu không tham gia vào cuộc thảo luận, chỉ đứng dựa vào lan can tầng hai, châm một điếu thuốc, chốc chốc lại nhìn Lục Bắc Thâm.
Chị Dao nghe xong câu chuyện vừa rồi thì thất kinh: “Còn có chuyện ấy nữa sao?”.
“Đúng vậy…”
Lục Bắc Thần lẳng lặng đi vào phòng. Cố Sơ vào theo anh. Hướng Trì thấy vậy cũng bám theo. Khi đám chị Dao muốn vào thì Lục Bắc Thần ra lệnh: “Đừng vào nữa, đóng cửa!”.
Cố Sơ lập tức làm theo.
Mấy người kia tròn mắt nhìn nhau, rì rầm bàn tán: Anh ta định làm gì vậy?
“Chuyện này tuyệt đối không phải do ma quỷ, quá nực cười!” Hướng Trì vừa bước vào đã đưa ra kết luận.
Lục Bắc Thần vốn đã thấy chán ghét Hướng Trì, bây giờ ít người anh lại càng không nể mặt. Anh đứng nghiêng sang một bên, giơ tay làm động tác mời: “Bác sỹ Hướng, nếu không thì anh điều tra xem sự tình rốt cuộc là sao?”.
Đây không phải là sở trường của Hướng Trì, nhưng đứng trước mặt Cố Sơ, anh ta dĩ nhiên không thể để mình mất thể diện đàn ông bèn hắng giọng: “Tôi là bác sỹ, trị bệnh cứu người, chứ không phải lang băm. Tôi khuyên anh đừng có động chạm bừa bãi, có những chuyện không phải cứ khiên cưỡng là có thể giải quyết đâu”.
Lục Bắc Thần tảng lờ lời cảnh cáo của anh ta, thậm chí còn chẳng buồn giải thích một câu. Anh quay người đi về phía đầu giường, tỉ mỉ quan sát vết máu trên tường, vừa định giơ tay sờ vào thì nghe thấy Hướng Trì hét toáng lên: “Này, anh kia, làm sao thế hả? Tôi đã nói với anh rồi…”.
“Vợ ơi, anh ta ồn ào quá.” Lục Bắc Thần đứng quay mặt về bờ tường, xoay lưng về phía họ, hờ hững nói một câu.
Cố Sơ hiểu ý của anh, mở cửa phòng ra: “Bác sỹ Hướng, anh ra ngoài trước đi”.
“Anh ta có ý gì thế hả…”
“Có rất nhiều cô gái trong Tòa soạn đang sợ hãi, cần bác sỹ Hướng vỗ về đấy.” Cố Sơ mỉm cười.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Mặt Hướng Trì méo xệch, anh ta trừng mắt lườm Lục Bắc Thần rồi rời đi. Cố Sơ đóng cửa phòng lại, đi tới bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn dấu máu trên tường rồi nói: “E là chưa có người nào khiến bác sỹ Hướng muối mặt như vậy”.
“Anh không cần giữ thể diện cho anh ta.” Lục Bắc Thần cười.
Cố Sơ bĩu môi: “Nhìn ra được”. Có lúc cô cảm thấy EQ của Lục Bắc Thần rất cao, nếu không vì sao lại có bao nhiêu người bán mạng cho anh đến vậy. Nhưng cũng có lúc cô lại cảm thấy EQ của anh cực thấp, nói trở mặt là trở mặt, mặc kệ đối phương ở cấp bậc nào, nếu anh đã thấy không thuận mắt thì sẽ không nể tình. Giống như Hướng Trì, nói gì thì nói cũng là một bác sỹ có nhiều kinh nghiệm, người trong tổ y tế có ai gặp không phải nể anh ta mấy phần? Anh thì hay rồi, ngay cả giải thích cũng lười.
Nghe xong, Lục Bắc Thần cười rất tươi: “Chỉ có vợ hiểu anh!”.
“Anh ấy dù gì cũng là lãnh đạo của em, anh không nể mặt người ta cũng phải nghĩ cho em với chứ?” Cố Sơ lẩm bẩm.
Lục Bắc Thần rướn môi: “Ai dám động vào em? Anh ta cứ dám có ý đồ với em thử xem, anh sẽ khiến anh ta cả đời không làm được bác sỹ nữa”.
“Đồ tự mãn.” Ngoài miệng thì nói vậy, trong lòng Cố Sơ đang cảm thấy rất ngọt ngào. Cô thích cảm giác này, cảm giác có một người đàn ông đứng sau, dù gặp phải chuyện gì, dù chịu đựng tủi hờn gì, anh cũng sẽ nói: Việc gì phải sợ hãi? Còn có anh đây!
Cô thường nghĩ nếu ông trời không để cô gặp Lục Bắc Thần, cô sẽ ra sao? Phải chăng tất cả đau khổ và tuyệt vọng sẽ phải tự gánh chịu một mình? Có lẽ sẽ gặp một người đàn ông khác, nhưng người ấy liệu có che mưa chắn gió cho cô như anh không? Có thể khiến cô nhớ tới đầu tiên trong giây phút khó khăn bối rối hay không? Cô không thể tưởng tượng ra được một cuộc sống như thế, nói ngàn lời vạn lời nhưng nguyên nhân căn bản nhất là cô không thể yêu bất kỳ người đàn ông nào khác.
Lục Bắc Thần vuốt một ít máu, vân vê trên đầu ngón tay, rồi ngửi thử. Anh giơ tay ra, Cố Sơ nhanh nhẹn đưa ngay cho anh tờ giấy ăn. Anh mỉm cười, nhìn cô vẻ cưng chiều rồi kiểm tra vết máu dính trên giấy, nghiên cứu một lúc chữ “Tử” đó rồi quẳng nó vào thùng rác, cầm di động chụp vài bức ảnh. Làm xong mọi việc, anh ôm lấy Cố Sơ: “Đi, ra ngoài thôi”.
“Anh xem vậy là xong rồi ư?” Cố Sơ thấy anh nghiên cứu chưa đầy mười phút thì rất ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi.” Lục Bắc Thần bật cười: “Hình như em rất nghi ngờ sự chuyên nghiệp của chồng em?”.
“Không phải vậy…” Cố Sơ vẫn còn đang ở trong trạng thái mông lung. Chuyện này rất ghê rợn, mới đó mà anh đã nắm được đại khái sự tình rồi sao?
Trong lúc đó, Lục Bắc Thần đã mở cửa ra, nghe thấy chị Dao vẫn đứng ngoài cửa nói với mọi người, nhất định là đã đắc tội với quỷ núi, quạ là do quỷ núi phái tới trừng phạt con người nhưng lại chết trong phòng nên ngài giận.
Đám đông hoang mang, nhìn thấy Lục Bắc Thần và Cố Sơ bước ra thì đồng loạt vây quanh, hỏi han rối rít xem có chuyện gì. Lục Bắc Thần không nói nhiều chỉ nhìn lướt một vòng rồi hỏi: “Hai người xông vào thôn Tây đâu rồi?”.
Cố Sơ câm nín, xem ra anh chưa thuộc được tên họ.
Mọi người nói rằng không nhìn thấy. Lăng Song ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Chẳng biết họ đi đâu chơi rồi? Mau gọi điện giục họ quay về đi!”.
Có người đi gọi điện thoại.
Kiều Vân Tiêu bước lên, quét mắt về phía cửa rồi quay sang Lục Bắc Thần: “Có phát hiện gì không?”.
Lục Bắc Thâm cũng đang đợi câu trả lời của anh.
Lục Bắc Thần nhún vai, “Bây giờ vẫn chưa thể kết luận được”.
Hướng Trì đứng bên phì cười, khẽ nói: “Ra vẻ bí hiểm, nghĩ mình là cảnh sát hả?”.
Câu này nói cho Lục Bắc Thần nghe, ai ngờ lọt cả vào tai Lục Bắc Thâm, anh ấy tỏ ra không vui: “Bác sỹ Hướng, ‘thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân’, anh đã nghe thấy đạo lý này chưa?”.
Hướng Trì vừa định phản bác thì Kiều Vân Tiêu lên tiếng: “Tôi thấy mọi người cần phải đi rồi, dù là người hay ma thì nơi này cũng không an toàn”, rồi quay sang Lăng Song, “Ý anh là hủy bỏ việc chụp ảnh”.
Lăng Song không đồng ý, dù sao cũng đã vất vả một thời gian dài, chủ đề cô ấy cũng đã chọn trước, chỉ cảm thấy không cam tâm chút nào. Ngẫm nghĩ một lát, cô ấy quay đầu về phía Lục Bắc Thần: “Giáo sư Lục, ý của anh thế nào?”. Ở đây chỉ có vài người biết thân phận thật sự của Lục Bắc Thần. Bình thường đứng trước mặt Cố Sơ, cô ấy hay gọi tên thật của anh rất thuận miệng, nhưng khi đối diện với người thật vẫn tôn trọng gọi “giáo sư Lục”.
Cách xưng hô ấy không vấn đề gì nhưng khiến mọi người sửng sốt, nhất là Hướng Trì. Anh ta sững người, sao lại là giáo sư? Là giáo sư ngành nào?
Lục Bắc Thần mặc kệ hết thảy, khẽ nói: “Báo cảnh sát trước đi, đừng làm náo loạn hiện trường. Ngoài ra, anh Kiều nói đúng, các thành viên của Tòa soạn vẫn nên rời khỏi Cống Tốt càng nhanh càng tốt”.
Cố Sơ cũng tán đồng đề nghị của anh.
Nghe xong, chị Dao không vui cho lắm. Dù sao cũng là người làm ăn, đang trong mùa vắng vẻ được người ta thuê trọn gói nhà nghỉ, chị ta cũng kiếm được một khoản không hề nhỏ. Chị ta ngập ngừng nói: “Thật ra… tôi cảm thấy cũng chẳng có chuyện gì, người đắc tội với quỷ núi là Trình Diệp và Phương Tử Hân, liên quan gì đến mọi người đâu”.
Lục Bắc Thần chau mày quát: “Xảy ra mạng người thì mới có liên quan hay sao?”.
Chị Dao ngượng ngập, giải thích: “Tôi… không có ý này.” Chị ta có lẽ vốn định nói nhiều hơn nhưng bắt gặp ánh mặt nghiêm nghị của Lục Bắc Thần cũng không dám nhiều lời nữa. Cố Sơ đứng bên nhìn rất rõ, cũng hiểu câu nói nhát gừng của chị Dao. Lục Bắc Thần thường ngày cũng dễ gần, nhưng một khi anh nghiêm mặt thì không phải ai cũng chịu đựng nổi, ngay cả cô cũng không dám hành động bừa bãi.
Lăng Song cũng hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề bèn gật đầu: “Xem ra đành phải vậy thôi. Haizz, đã thông báo cho Trình Diệp và Phương Tử Hân chưa?”.
Cô gái vừa gọi cho họ len vào: “Di động của họ mãi vẫn không liên lạc được”.
“Hai người này làm sao thế không biết? Suốt ngày chuốc phiền phức cho mọi người.” Một đồng nghiệp khác nói.
Lăng Song cũng thấy sốt ruột, “Họ đi đâu mà không ai biết hay sao?”.
Mọi người đều lắc đầu. Cô vừa định nổi cơn tam bành thì Lục Bắc Thâm nói: “Tiếp tục gọi, tới khi nào gọi được thì thôi. Ngoài ra cũng cần báo cảnh sát ngay”.
Khi đợi cảnh sát tới, mọi người tập trung ở đại sảnh tầng một, hầu như đều không dám quay về phòng. Chị Dao làm nước ép hoa quả cho mọi người, cũng nói ít hẳn đi. Dù có không muốn thừa nhận đến đâu thì nhà khách này cũng đã xảy ra chuyện quái đản, với tư cách là người quản lý, chị ta phải chịu trách nhiệm, thế nên chị ta tự cảm thấy mình thiệt thòi. Mọi người ngồi đó anh một câu, tôi một câu, người phụ trách gọi điện cho hai người kia thì bấm máy liên tục.
Kiều Vân Tiêu không hùa với họ. Anh về phòng, chẳng biết bận việc gì. Lục Bắc Thâm được Lăng Song đưa về phòng mình, dù gì anh cũng bị thương, đứng lâu chân không chịu được. Sau khi đưa anh trở lại phòng, Lăng Song đứng im không dám nhúc nhích, Lục Bắc Thâm nhìn cô và nói: “Nếu em sợ thì lấy một tấm vải che nó đi”.
“Em không sao…” Cô ấp úng.
Anh nhìn cô một lúc rồi cười: “Em sợ đêm nay phải không?”.
Bị anh nói trúng tim đen, Lăng Song hơi ngẩn người ra rồi cắn môi gật đầu. Nhìn dáng vẻ cúi gằm của cô, chẳng hiểu sao Lục Bắc Thâm bỗng nhớ lại cảnh tượng bên bờ biển đêm ấy, trái tim bỗng mềm nhũn rồi cất giọng dịu dàng: “Sau khi cảnh sát lấy chứng cứ xong, anh sẽ bảo chị Dao lau sạch nó đi, nếu em sợ thì tối nay qua đây ngủ với anh”.
“Á?”
Thấy sắc mặt cô đỏ lên, Lục Bắc Thâm mới ý thức được mình đã lỡ lời, vội giải thích: “Ý của anh là em tới phòng anh ngủ.” Nhưng câu này nói sao cũng thấy kỳ kỳ, xem ra càng thanh minh càng đen tối, anh thở dài: “Tóm lại là em có thể ngủ trên giường, anh ra sofa”.
“Vậy sao được? Anh là người bệnh, còn đang bị thương nữa.” Lăng Song nói.
Lục Bắc Thâm mỉm cười: “Cũng có thể cùng ngủ trên giường”.
Lăng Song ngạt thở.
Anh nói ngay: “Anh bảo đảm không chạm vào em”.
Lăng Song nghe xong càng thêm hoang mang, cô nuốt nước bọt cái ực rồi đứng dậy ngay: “Không nghe anh nói linh tinh nữa, em xuống nhà xem đồng nghiệp thế nào, cũng phải sắp xếp thời gian cho mọi người đi khỏi đây nữa”.
…
Lục Bắc Thần và Cố Sơ không đi xuống. Anh kéo cô vào các phòng trên tầng hai, kiểm tra dấu máu một lượt, cuối cùng đăm chiêu trở về phòng mình. Cố Sơ không dám lại gần đầu giường thế nên co rụt người ngồi trên ghế, lát sau mới hỏi anh: “Không lẽ quỷ núi đang thật sự trả thù người của Tòa soạn?”.
Lục Bắc Thần đứng bên giường, nhìn bàn tay chăm chú và nói: “Bước đầu nghi ngờ là máu động vật, thế nên… có người giở trò”.
“Hả…” Nghe xong, Cố Sơ không thấy sợ nữa, chạy vội tới bên giường, dán sát mặt lên tường, ngửi ngửi hít hít một lúc lâu. Lục Bắc Thần phì cười vì điệu bộ của cô bèn kéo cô tới bên cạnh mình, “Nguyên lý anh không cần nói nhiều với em nữa, có lẽ em đã biết sự khác biệt giữa máu người và máu động vật, có điều dùng mắt thường rất khó phân biệt.” Máu người khá đặc nên sau khi phán đoán anh đã loại trừ ngay.
Cố Sơ là bác sỹ, ít tiếp xúc với các hiện trường vụ án nên chưa thể phân biệt được cũng là chuyện thường. “Vậy đây là máu gì?”, cô hỏi.
“Cần phải lấy mẫu máu để hóa nghiệm.” Lục Bắc Thần nói.
Cố Sơ vỗ đầu, “Em có cách rồi”.
Lục Bắc Thần ôm trọn lấy cô từ phía sau, nghiêng đầu, “Nói xem nào”.
“Đi ra xung quanh nhà khách xem có con thú nào chết không, ví dụ như bò, gà hoặc dê chẳng hạn.”
Lục Bắc Thần nhướng mày, “Nếu đối phương đã có chuẩn bị thì ai lại giữ thi thể cho em phát hiện ra? Hơn nữa, anh nghi ngờ máu trên tường để đã lâu, thế thì lại càng không có manh mối để lại”.
“Cũng phải nhỉ.” Cố Sơ hụt hẫng, “Nhưng liệu có để lại chút dấu vết nào không?”.
“Việc này cần cảnh sát đến.” Lục Bắc Thần nghịch đầu ngón tay cô, “Tìm manh mối là trách nhiệm của cô”.
Cố Sơ xoay người lại ôm chặt lấy anh. Anh đưa tay xoa đầu cô và hỏi: “Sao vậy?”.
“Em không thích như thế này.” Cô như đứa con nít.
“Không thích như thế nào?”
Cố Sơ vùi mặt vào ngực anh, buồn bã nói: “Em chỉ muốn được bình yên ở bên anh, nhưng vì sao lại xảy ra chuyện này chứ? Bắc Thần, em cảm thấy bất an, cứ cảm giác sắp có chuyện không hay xảy ra”.
“Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ bảo vệ em.” Anh hiểu nỗi lo lắng của cô. Việc Cố Tư qua đời khiến cô mất đi cảm giác an toàn nên ghét những tình huống như vậy cũng là hết sức bình thường.
“Em sẽ xin ngay với bệnh viện.” Cố Sơ ngước lên, “Chẳng phải anh cũng đang nghỉ sao? Chúng ta rời khỏi đây đi, mặc kệ hết đi”.
Đọc được sự hoang mang trong đôi mắt cô, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, vỗ về: “Được, cảnh sát tới chúng ta sẽ đi, em cũng biết họ cần lấy lời khai mà”.
Cố Sơ gật đầu.
Lục Bắc Thần đau lòng, vòng tay kéo đầu cô áp sát vào ngực mình, ghì chặt…
…
Gần hai tiếng đồng hồ, cảnh sát mới tới. Cũng không thể làm khác được, Cống Tốt là vùng hẻo lánh, đường núi lại nhiều, cộng thêm nhân lực cảnh sát ở thị trấn không đủ, chắc phải tập hợp xong mới vội vàng đến đây. Tổng cộng có hai chiếc xe cảnh sát vượt đường sá xa xôi tới nhà khách. Chị Dao quát tháo: “Có cần phải điều tới hai chiếc xe không?”.
Trong lúc đợi cảnh sát, có người đã thu dọn hành lý xong xuôi cả. Rõ ràng họ đã hết hồn vì dấu máu trên tường, dù tối nay không đi được, họ cũng không định ở lại nhà khách này nữa. Lục Bắc Thần và mọi người cũng đi xuống. Một chiếc xe dừng trước cửa nhà khách, mọi người vừa mới thở phào thì bỗng thấy chiếc xe kia đi tiếp, thẳng vào trong núi.
Mọi người thấy lạ nhưng không nghĩ gì, Lục Bắc Thần thì rất nhạy cảm, anh hỏi người cảnh sát đi vào trước tiên: “Trên núi có chuyện gì vậy?”.
Sau câu hỏi của anh, cả Lục Bắc Thâm và Kiều Vân Tiêu đều nhìn người cảnh sát vẻ cảnh giác.
Người mới vào tầm khoảng ngoài bốn mươi, nét mặt chín chắn, bộ cảnh phục trên người hơi cũ, có lẽ vì dọc đường mở cửa xe nên cổ áo bám một lớp bụi, vừa nhìn đã biết là người dẫn đầu, theo sau còn có mấy cậu cảnh sát trẻ. Anh ta lên tiếng, thái độ hơi căng thẳng: “Liên quan gì tới mấy người, đừng có hỏi nhiều”, sau đó chìa thẻ ngành ra, “Tôi họ Từ, cậu ta họ Vương”.
“Cảnh sát Từ, anh đến rồi, mau giúp tôi điều tra xem sao, nhà khách của chúng tôi có ma rồi.” Chị Dao từ trong bếp đi ra, liếc thấy bóng cảnh sát Từ bèn nhào tới như gặp người thân, xem ra họ quen nhau từ trước.
Thái độ của cảnh sát Từ lập tức khác hẳn, anh ta cười hì hì: “Quỷ thần cái gì chứ. Nào, dẫn tôi và Tiểu Vương đi xem”.
“Ở trên gác.” Chị Dao lập tức dẫn đường.
Cảnh sát Từ lao ngay lên gác, nói một câu: “Mọi người chớ có đi đâu hết, lát nữa tiến hành lấy lời khai”.
Tiểu Vương cũng học cảnh sát Từ, xua tay: “Ngồi đợi cả đi!”.
Sau khi họ lên gác cả, có người bất mãn nói: “Cái gã cảnh sát Từ đó cứ như gã dê xồm vậy, thấy chị Dao là nhìn hau háu, nói chuyện với chúng ta thì hằn học, coi chúng ta là nghi phạm à?”.
Hướng Trì rất sung sướng khi Lục Bắc Thần vừa trải qua chuyện ban nãy, định chêm vào mấy câu thì anh đã đi ra ngoài, anh ta bèn hét với lên theo bóng anh: “Cảnh sát đã nói rồi, tất cả ở lại trong nhà, không được đi ra ngoài!”.
Lục Bắc Thần làm ngơ, đi ra gốc cây châm một điếu thuốc, nhìn về phía bờ hồ xa xa, yên tĩnh suy nghĩ. Hướng Trì như ăn phải cơm sạn nhưng lại không muốn mất mặt, bèn nói với Cố Sơ: “Chồng cô không nghe theo sắp xếp như vậy rất dễ khiến người ta nghi ngờ anh ta có liên quan đấy”.
“Anh ấy đang suy nghĩ về vụ án.” Cố Sơ chỉ nói vậy.
Hướng Trì cười khẩy, “Định làm thần tiên chắc”.
Cố Sơ vốn định nói thẳng thân phận của Lục Bắc Thần ra nhưng cô chưa kịp lên tiếng, Lục Bắc Thâm đã lạnh lùng buông một câu: “Những chuyện anh tôi có thể giải quyết có khi thần tiên cũng phải bó tay đấy”.
Hướng Trì á khẩu, im bặt rất lâu. Anh ta bắt đầu âm thầm quan sát bóng hình Lục Bắc Thần, có phần cảm thấy hình như người đàn ông đó không đơn giản…
~Hết~