“Đám cháy lớn mà Phương Tử Hân và Trình Diệp gặp nạn, chính ông là người báo cảnh sát phải không?” Lục Bắc Thần lên tiếng.
Người bình thường sẽ không dễ dàng lên núi, người lên được núi là tộc trưởng Vương lại không thể nào báo cảnh sát. Nếu Vương Sơn đã được tộc trưởng Vương thông báo lên hốc ký tử, vậy thì ông ta hoàn toàn có khả năng lén lút lên núi do thám tình hình. Quan trọng hơn là, ông ta có động cơ báo cảnh sát.
Vương Sơn cũng không phủ nhận: “Đúng, chính tôi báo cảnh sát. Nhưng lúc đó tôi không hề nghĩ rằng trong sơn động lại có người, chỉ đơn thuần cho là trên núi có đám cháy. Núi Tây Nại là cấm địa, nhưng cháy rồi thì phải dập chứ. Một khi có người ngoài can dự, rất có thể sẽ phát hiện ra bí mật trong sơn động, tôi muốn công khai nó cho tất cả mọi người biết“.
“Sau khi sự việc xảy ra, vì sao ông không lập tức hợp tác với cảnh sát?” La Trì hỏi.
“Tộc trưởng Vương vẫn còn sống, lại thêm cả Giang Nguyên, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, lỡ để họ biết tôi là người báo cảnh sát, họ sẽ có rất nhiều cách để khử tôi.” Vương Sơn chau mày, “Tuy rằng tôi đã có tuổi rồi nhưng không muốn chết. Để bảo vệ bí mật hốc ký tử trên núi Tây Nại, có chuyện gì tộc trưởng Vương không làm được?“.
Lục Bắc Thần nghe ra hàm ý đằng sau câu nói của ông ta, một tia sáng lóe lên trong đầu, anh hỏi: “Lúc đó ngoài Phương Tử Hân và Trình Diệp ra, trong sơn động còn thi thể của người khác, ý ông đó chính là việc mà tộc trưởng Vương đã làm ra?” Anh nói rất mơ hồ, không nói cụ thể là còn hai cái xác, chỉ dùng từ “thi thể của người khác”, mục đích chính là muốn moi chân tướng ra.
La Trì ngồi bên nghe mà giật mình. Phải rồi, lúc trước khi tiếp xúc với Vương Sơn, anh ấy đã quên bẵng mất chuyện này.
Nghe Lục Bắc Thần nói xong, Vương Sơn thở dài: “Tôi cũng biết chuyện này sớm muộn cũng không giấu được, đám cảnh sát các anh nhất định có thể điều tra ra. Chính là cậu nhóc đó, một chàng thanh niên khá trẻ, à, tên là gì tôi cũng quên mất rồi. À đúng rồi, bạn gái của cậu ấy mở một nhà khách ở dưới núi, Phong Nguyệt Cổ Đạo thì phải. Kể ra thì đôi trẻ ấy cũng rất khổ, đang yên đang lành lại bị chia tách. Đúng là tạo nghiệt“.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
La Trì và Lục Bắc Thần đưa mắt nhìn nhau. La Trì hỏi Vương Sơn: “Tên là Trình Phong“.
“Đúng, đúng, đúng, tên là Trình Phong. Haizz, hai cô cậu ấy chút nữa là kết hôn rồi.” Vương Sơn thở dài, “Có trách thì trách cậu nhóc đó quá tò mò về núi Tây Nại, kết quả thế nào? Cậu ấy đã thật sự phát hiện ra thi thể trong sơn động, có người vừa tự sát không lâu, có người đã chết rất lâu, không thân không thích. Thế là cậu Trình Phong đó nổi máu anh hùng, nói gì cũng quyết công khai chuyện hốc ký tử ra. Tộc trưởng Vương sao có thể để cậu ta ăn nói bừa bãi được? Ông ta đã tìm vài người kéo bằng được cậu ấy vào trong sơn động để xử lý“.
“Làm sao ông biết được chuyện này?” La Trì hỏi.
Vương Sơn nói: “Tôi cũng hoàn toàn vì trùng hợp. Tối đó tôi đi tiểu đêm, mơ mơ hồ hồ thấy có bóng người lướt qua. Ban đầu tôi nghĩ là ăn trộm, định dọa chúng bỏ đi, ai ngờ mấy người đó khiêng một cái túi lên núi, tôi nhìn thấy người dẫn đầu lại là tộc trưởng Vương, nghĩ bụng có chuyện chẳng lành, bèn lén đi theo xem sao...” Nói tới đây, ông ta lắc đầu, “Chính tộc trưởng Vương đích thân ra tay. Cảnh tượng đó quá khủng khiếp. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy cảnh một người sống sờ sờ bị cắt rời. Tôi sợ quá chạy ngay về nhà, đang nghĩ không biết có nên báo tin cho cô gái tên Mộc Thanh Dao kia không, chí ít cũng nên đưa xác về chứ? Kết quả, chẳng biết tôi bị con côn trùng gì trên núi cắn, bị sốt liên tục mấy ngày. Tộc trưởng Vương biết tin bắt đầu nghi ngờ tôi. Có đánh chết tôi cũng không dám nói hôm đó mình từng lên núi, bèn nói con dê nhà tôi ban ngày ban mặt chạy lên núi nên tôi đi bắt dê. Anh nhìn cánh tay tôi xem, chính là bị cái con côn trùng chết tiệt đó cắn, cuối cùng phải cắt nguyên một mảng thịt đấy. Thế nên tôi cũng không dám báo với cô gái kia nữa. Thật là đáng tiếc, cô gái ấy bình thường cũng cung kính với tộc trưởng Vương lắm, e là có đánh chết cũng không thể tin ông ta chính là hung thủ giết bạn trai mình. Giờ thì hay rồi, mấy kẻ tiếp tục hai năm gần đây không thấy bóng dáng đâu, tộc trưởng Vương thì lại chết. Xem ra, làm người không nên làm chuyện xấu, nếu không sẽ thật sự gặp báo ứng đấy“.
Từ nhà Vương Sơn đi ra, La Trì nói: “Xem ra cái xác không tên trẻ tuổi trong sơn động chắc là Trình Phong rồi. Bao nhiêu năm rồi, vừa bị cắt làm nhiều mảnh vừa bị khói lửa giày vò, đúng là không dễ tìm manh mối, chắc cái chết của Trình Phong mà chị Dao nói cũng do tộc trưởng Vương bịa đặt mà ra“.
“Thân phận của bộ xương có tuổi còn lại cũng không khó đoán nữa.” Lục Bắc Thần nói: “Chắc hẳn chính là người cao tuổi không thân không thích trong bản Tây, sau khi chết thì được chôn luôn ở đó“.
La Trì không hiểu: “Có lẽ những người già không thân không thích ở bản Tây không chỉ có một hài cốt đó“.
“Tộc trưởng Vương giải quyết xong Trình Phong, ắt hẳn sẽ dọn dẹp những hài cốt khác trong sơn động. Có điều, hài cốt mà chúng ta phát hiện ra đã chết quá lâu, xương cốt đã lẫn vào cát nên không bị ông ta dọn đi mà thôi.” Lục Bắc Thần đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Mọi việc tộc trưởng Vương làm đều là vì muốn che giấu bí mật về hộc ký tử trên núi Tây Nại, thế còn Giang Nguyên thì sao? “Tôi nghĩ, mục đích của Giang Nguyên và tộc trưởng Vương hoàn toàn khác biệt.” Nếu hộc ký tử là bí mật người lớn tuổi ở bản Tây mới biết, vậy thì khả năng Giang Nguyên là rất thấp! Hoặc nói khi hắn còn chưa chính thức ngồi lên vị trí tộc trưởng, hắn không thể biết, nếu không hắn đã chẳng chống đối lại tộc trưởng Vương.
“Không sai. Giang Nguyên hoàn toàn không biết bí mật của tộc trưởng Vương. Nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng giấu một bí mật.” La Trì dẫn Lục Bắc Thần đi một con đường nhỏ rồi lại dừng ở góc quặt. Lục Bắc Thần ngước mắt lên nhìn, không hề xa lạ, men theo con đường quặt này đi thẳng về phía trước chính là lối vào núi Tây Nại.
“Còn nhớ vụ thiên tai địa chất năm đó xảy ra ở bản Tây không? Mưa lớn khiến đất đá sụt lở, nước lũ cuốn trôi không ít gia đình, còn tộc trưởng Vương cũng nhờ trận thiên tai đó mà trở thành chỗ dựa tinh thần của người dân bản Tây.”
Dĩ nhiên là Lục Bắc Thần nhớ, phàm là những người sống vài tháng trở lên ở Cống Tốt đều biết chuyện này. La Trì cũng không vòng vo nữa, mà anh ấy cũng không định vòng vo. Lúc này đây, anh ấy đang nhìn về phía núi Tây Nại, sắc mặt nghiêm túc, giơ tay chỉ lên núi: “Có thể ngay cả tộc trưởng Vương cũng không biết rõ, thì ra vượt qua ngọn núi Tây Nại mênh mông, đằng sau nó trồng cấy một lượng lớn thuốc phiện, là căn cứ sản xuất khổng lồ! Đây là bí mật Giang Nguyên không nói cho ai biết, kể cả tộc trưởng Vương, Giang Nguyên đã bắt tay với tay trùm buôn ma túy, bao năm qua đã có được không ít hoa hồng!“.
“Căn cứ sản xuất ma túy!” Lục Bắc Thần sửng sốt, cả người cứng đờ.
“Chúng ta rời khỏi đây đã.” La Trì nhìn về phía núi Tây Nại với một ánh mắt phức tạp, nghiến răng nói: “Bây giờ thứ tôi đợi chính là thời cơ, sắp rồi!“.
Sau đó, trên con đường từ bản Tây trở về nhà khách, La Trì đã thuật lại cho Lục Bắc Thần nghe lời khai của Giang Nguyên.
Thật ra năm đó, sở dĩ thiên tai ngừng lặng, vốn không phải nhờ công lao tế bái của tộc trưởng Vương mà trùng hợp là năm đó, tập đoàn buôn ma túy đã chọn trúng vùng núi sâu yên tĩnh ấy, trồng trọt một lượng lớn thuốc phiện và xây dựng các công xưởng, như vậy đã thay đổi được môi trường núi một cách có hiệu quả, tộc trưởng Vương chỉ đơn thuần là chó ngáp phải ruồi. Còn bắt đầu từ ngày hôm đó, Giang Nguyên đã qua lại với tập đoàn buôn ma túy. Hắn có được tiền tài, còn tập đoàn thông qua hắn giữ vững được bí mật đằng sau ngọn núi. Trình Diệp và Phương Tử Hân là một đôi uyên ương xấu số. Sau khi nghe lời khuyên của tộc trưởng Vương, họ vẫn tự tung tự tác lên núi Tây Nại. Giang Nguyên biết được tin, vì muốn giữ bí mật nên đã xử lý họ, hơn nữa còn ngụy trang một đám cháy lớn trên núi đồng thời dùng lửa hủy mọi chứng cứ. Điều khiến Giang Nguyên không ngờ là khi cảnh sát chưa kịp tới, tộc trưởng Vương đã lên núi trước, phát hiện xác của hai người họ. Có lẽ ông ta đã đoán ra chuyện này liên quan tới Giang Nguyên, hoặc chính hành động lén la lén lút của Giang Nguyên đã khiến tộc trưởng Vương nghi ngờ. Tóm lại, cuối cùng ông ta chọn cách im lặng, có thể nói là vì bảo vệ Giang Nguyên, hoặc cũng có thể vì không muốn mọi chuyện thêm ầm ĩ. Ông ta đã tan tác chỗ xương, mục đích là muốn bịt mắt mọi người.
“Sau đó là tới việc chúng ta phát hiện ra đôi giày cùng một loạt chuyện khác. Qua điều tra, bản Tây đích thực có tập tục trừ tà bằng cách thấm ướt giày của người chết rồi bọc lại bằng vải đỏ.” La Trì vừa lái xe vừa nói: “Hành động cạnh tranh của hai nhà Lục Kiều khiến cả tộc trưởng Vương và Giang Nguyên lo sợ. Dĩ nhiên, vì đôi bên có những mục đích khác biệt nên sau đó tộc trưởng Vương đã đột ngột đồng ý bán cho Kiều Vân Tiêu. Đó là vì tộc trưởng Vương đã phát hiện ra bí mật của Giang Nguyên. Lời khai của Giang Nguyên là, lúc ấy tộc trưởng Vương hy vọng hắn xóa sạch mọi quan hệ với tập đoàn buôn ma túy. Dĩ nhiên hắn không thể đồng ý. Đã bước lên thuyền giặc làm gì có chuyện bước xuống dễ dàng? Tộc trưởng Vương mở lời hăm dọa, hơn nữa còn quyết định bán đất, mục đích chính là muốn tập đoàn buôn ma túy bị đưa ra ánh sáng. Vì ông ta có thể nhẫn nhịn chuyện hốc ký tử nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận bản Tây bị chụp mũ là bản buôn ma túy. Thế nên ông ta đã nhắn tin cho Kiều Vân Tiêu hẹn gặp mặt. Có điều, ông ta hoàn toàn không thể ngờ, Giang Nguyên vì tâm lý đã căm hận ông ta bao lâu nay cùng với sự sai khiến của lợi ích đã ra tay giết hại mình“.
Tất cả đều giống như những gì họ đã phán đoán. Sau khi tộc trưởng Vương bị Giang Nguyên đánh ngất tại nhà thì đã bị hắn khiêng lên núi, hơn nữa còn cho tộc trưởng Vương dùng cỏ Thiên Hồn, mục đích chính là làm tê dại thần kinh của ông ta, gây ảo giác ông ta bị quỷ núi trừng phạt mà tự nhận cái chết, còn Giang Nguyên cũng có đầy đủ lý do để mê hoặc người dân rằng chính vì tộc trưởng Vương không nghe lời can ngăn, để cảnh sát lên núi rồi còn vì sự đột nhập của người ngoài, quấy rối lễ tế mà khiến quỷ núi phẫn nộ. Có điều hắn không ngờ bản thân mình cũng để lại manh mối, thậm chí lúc lên núi đã bị muỗi đỏ cắn, cấp cứu không kịp để rồi phải cắt bỏ một miếng thịt. Tình hình thương tích trên cánh tay hắn chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Nhà họ Kiều vì vụ án mạng trên núi mà ngừng kế hoạch thu mua, nhưng nhà họ Lục đã phái tới một nhân vật đáng gờm, Tần Tô. “Theo lời của Giang Nguyên, chủ tịch Tần đã chấp nhận cho hắn không ít lợi ích. Giang Nguyên tự phán đoán, nếu hắn hợp tác với Tần Tô, vậy thì lợi ích mà hắn giành được vượt xa so với tập đoàn ma túy. Hơn nữa hắn cảm thấy tập đoàn này không sớm thì muộn cũng sẽ bị bại lộ thế nên đã manh nha tư tưởng phản bội.”
Rõ ràng, đối phương đã phát giác ra suy nghĩ của Giang Nguyên bèn có ý khử hắn. La Trì đánh tay lái, rẽ xe lên đường chính, “Giang Nguyên khai rằng, lúc đó chỉ cảm thấy bản thân tinh thần hoảng hốt, không làm được gì. Hắn không biết vì sao Tần Tô lại bỗng dưng tới tìm hắn, cũng không biết bản thân đã ra tay với bà ấy kiểu gì. Sau khi đánh ngất bà ấy hắn bèn chuyển lên sơn động, châm lửa. Hắn nói quá trình Tần Tô bị thiêu hắn chứng kiến rất rõ ràng, muốn cứu nhưng không sao kiểm soát nổi hai chân hai chân, thậm chí là não bộ của bản thân. Sau đó hắn thừa nhận, có người đã cho hắn dùng cỏ Thiên Hồn“.
~
~