Hôm nay, quá nửa đêm, trời bỗng đổ mưa, ban đầu chỉ rả rích, sau đó bỗng hóa chớp giật sấm rền. Bầu trời đêm khuya như bị xé rách một lỗ, mưa cứ thế trút như thác đổ.
Giờ này những ai nên ngủ đã ngủ cả. Ba giờ sáng.
Lăng Song thì chưa, cô ngồi trên chiếc ghế gỗ trên ban công nhìn cây dương liễu bị gió bẻ quặt. Những hạt mưa to bằng hạt đậu táp lên tấm kính thủy tinh trên đỉnh đầu, lộp bộp lộp bộp như ai đốt pháo. Phía xa xa, chớp giật trắng xóa như ban ngày, sau đó là một tiếng sấm đinh tai, khiến lòng cô hoảng hốt. Điều khiến cô lo lắng hơn cả là giờ này Lục Bắc Thâm vẫn chưa về.
Suy nghĩ ấy vừa dứt thì cánh cửa bật mở. Ánh sáng trên hành lang hắt vào trong, xua bớt chút u ám của đêm đen. Lăng Song vội đứng dậy quay về phòng. Người đàn ông phía đó cũng bật đèn, thấy cô đứng đực bên cạnh sô pha thì cười khẽ: “Muộn quá rồi, sao em chưa ngủ?“.
Cô lo lắng không ngủ nổi, nhất là lần này sau khi tới Cống Tốt... Những lời này bị cô nuốt hết xuống, cô chỉ lên tiếng hỏi anh: “Bên ngoài trời mưa to như vậy, anh đã đi đâu?“.
Cô liếc nhìn vai áo anh, không ướt. Anh cũng không mang ô. Vậy thì chắc chắn đã có người đưa anh về. Rốt cuộc anh đang bận chuyện gì? Đang ở với ai? Lần này tới Cống Tốt, cô có cảm giác ngày nào anh cũng rất bận rộn. Rõ ràng tới lấy tro cốt của Tần Tô nhưng hình như lại không chỉ có mỗi việc ấy. Từ trước tới nay cô luôn cho rằng mình rất hiểu Lục Bắc Thâm, cho dù đã cách xa tưng ấy năm. Thế mà giờ đây Lăng Song không dám tự tin như vậy nữa. Cô cảm thấy Bắc Thâm đã trở nên xa lạ mất rồi.
Dưới ánh đèn, Lăng Song mặc bộ quần áo ngủ chui đầu màu trắng sữa, trước ngực là một con mèo đen. Có cảm giác hoàn toàn khác biệt với một người kiều diễm thường ngày trong công việc. Nét mặt cô có chút bất an, đằng sau lưng lại là bầu trời tối mù, khuôn mặt cô trông lại càng nhợt nhạt. Lục Bắc Thâm đau lòng, bước lên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Hôm nay anh bàn chuyện có hơi muộn một chút. Khuya lắm rồi, mau đi ngủ đi, sau này đừng có ngốc nghếch đợi như vậy“.
Lăng Song ôm lại anh, hai bàn tay níu chặt lấy áo sơ mi của anh. Trên người anh có thứ mùi lạ, nhưng dù như vậy, cô cũng không muốn buông tay.
“Hôm nay có ai tới vậy?” Lục Bắc Thâm bất ngờ hỏi.
Cô ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt anh, trong chiếc gạt tàn trên bàn còn sót lại không ít đầu lọc. “Là giáo sư Lục tới đây, anh ấy còn đợi anh rất lâu nữa.” Cô còn chưa kịp dọn dẹp.
Lục Bắc Thần tìm tới là chuyện bất ngờ nhưng lại nằm trong dự liệu của cô. Anh ấy ngồi từ lúc xế chiều tới tối, không nói một câu, chỉ hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác. Lúc đó cô cũng không biết phải nói gì, chỉ ngồi im một bên chờ đợi. Một mặt hy vọng Bắc Thâm mau trở về để hai anh em có thể thẳng thắn nói chuyện, nhưng mặt khác lại sợ họ bất đồng ý kiến rồi ảnh hướng tới quan hệ anh em. Cuối cùng cô nói với Lục Bắc Thần: Để em gọi điện cho Bắc Thâm.
Lục Bắc Thần miệng ngậm thuốc, khẽ cản: Không cần.
Thế là anh ấy cứ ngồi trên ghế chờ đợi tới tận khi bên ngoài đổ mưa. Quá muộn rồi, cuối cùng anh ấy vẫn từ chối việc cô nam quả nữ ở chung một phòng, hút hết điếu thuốc cuối cùng thì vứt bao thuốc lá vào thùng rác, rút một tấm chi phiếu trong túi quần ra, ký nhanh một chữ rồi đưa cho cô: Đưa cho Bắc Thâm nhé.
Suốt cả quá trình, Lục Bắc Thần nói cực ít. Anh chỉ nhíu mày, tâm sự nặng nề. Vì chuyện này, trái tim Lăng Song càng phiêu diêu bất định như lá bèo trôi.
...
Lục Bắc Thâm đón lấy tấm chi phiếu của Lục Bắc Thần, bên trên là một con số không hề nhỏ.
Anh nhìn mãi, nhìn mãi chỉ thấy khó hiểu bèn cười hỏi Lăng Song: “Anh trai anh làm vậy là có ý gì? Anh đâu phải con nít nữa, sao lại để tiền lại cho anh?“.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
“Anh trai anh nói bây giờ Lục Môn rất loạn, hy vọng anh đừng dính vào.” Lăng Song nhắc lại lời dặn dò Lục Bắc Thần trước khi ra về một lượt.
Lục Bắc Thâm nhướng mày: “Đừng dính vào?“.
“Ý của anh ấy là...” Lăng Song hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh hãy rời khỏi Lục Môn đi“.
Nụ cười bên khóe môi Lục Bắc Thâm tắt dần. Anh nhìn chăm chú tờ chi phiếu trong tay, trầm mặc. Lăng Song thấy vậy càng hoang mang, suy nghĩ rồi nói: “Em nghĩ ý của anh ấy là Lục Môn bây giờ không yên ổn, anh bị cuốn vào thì sẽ chỉ sống những ngày không bình yên, em nghĩ anh ấy cũng muốn tốt cho anh thôi“.
“Người hy vọng anh quay về Lục Môn là anh ấy, giờ người hy vọng anh rời đi cũng là anh ấy. Anh ấy tưởng mình là thần thánh, có thể an bài mọi thứ của người khác hay sao?” Lục Bắc Thâm không vui.
Lăng Song chợt lạnh người. Câu nói này của Lục Bắc Thâm dường như còn có hàm ý khác. Nhưng anh cũng thu lại nét mặt không vui ấy ngay lập tức: “Anh sẽ đi tìm để trả lại chi phiếu cho anh ấy. Anh đã trưởng thành rồi, biết rất rõ mình đang làm gì“.
“Bắc Thâm.” Lăng Song vô thức kéo cổ tay anh, “Nếu chúng ta cầm số tiền này cao chạy xa bay thì sao? Mặc kệ những chuyện của Lục Môn, như vậy không hay sao? Chúng ta có thể đi nơi khác sinh sống rồi kết hôn, làm chút nghề nuôi sống được bản thân là đủ rồi“.
Lục Bắc Thâm quan sát cô, một lúc sau chợt cười: “Đừng ngốc nữa, anh muốn cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn“.
“Nhưng mà...”
“Được rồi, đừng lo. Sự lung lay của Lục Môn sẽ không can dự tới anh đâu.” Lục Bắc Thâm nhẹ nhàng ngắt lời cô, giơ chiếc di động đang rung trong tay lên, “Anh đi nghe máy, em ngủ trước đi“.
***
Phòng khách không lớn, nhưng đủ để tạo cho người ta một không gian riêng tư.
Cơn mưa ngoài cửa sổ đã dịu bớt nhưng bầu trời vẫn sầm sì, cơn bão này có lẽ sẽ còn dữ dội hơn nữa. Lục Bắc Thâm ngồi hẳn xuống sô pha, sắc mặt trầm lạnh. Đầu kia là tiếng của ngài Quỷ Mã, hắn ta hạ thấp giọng, hệt như đám mây đen ngoài kia. “Lục Đông Thâm chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã hủy hết mọi công sức của những công ty của chúng ta! Quỹ tài chính bị vạch trần rồi. Bắc Thâm, thân phận của chúng ta bị bại lộ rồi!“.
Một chút nữa thôi, chỉ còn một chút nữa là anh có thể ngồi lên vị trí chủ tịch Lục Môn, hoàn toàn viết lại lịch sử Lục Môn! Đáng chết! Lục Bắc Thâm cuộn chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi.
“Còn cả cảnh sát chống ma túy nữa, căn cứ của chúng ta có khả năng không giữ được nữa rồi. Có vài anh em liên lạc với bên ngoài đã bị bắt!”
“Sao lại như vậy?” Lục Bắc Thâm khó tin. Một thành công vốn dĩ đã nắm chắc trong tay, sao chỉ trong chớp mắt đã tan thành cát bụi?
“Tất cả là nhờ phúc thằng anh của cậu đó!” Quỷ Mã gần như phát điên, “Người của chúng ta đã điều tra rõ ràng rồi, người theo dõi chúng ta chính là anh trai cậu, Lục Bắc Thần! Tôi đã nói rồi, không thể để hắn sống được!“.
“Không thể là anh ấy.” Lục Bắc Thâm không muốn tin.
“Người động vào điều tra chúng ta chính là tên thần thám Chloe nổi tiếng đó. Cậu nghĩ ai có thể sai khiến Chloe?” Quỷ Mã nghiến răng ken két: “Đừng có khờ khạo nữa, anh trai cậu đã chọn đứng về phía đối nghịch với cậu rồi. Bây giờ cậu không khử hắn, thì cả hai chúng ta đều không chạy thoát!“.
Lục Bắc Thâm bất chợt nhớ tới tấm chi phiếu kia, rồi cả những lời Lăng Song chuyển lại, bỗng nhiên cũng hiểu ra. Anh gần như muốn bóp nát di động, sắc mặt tái xanh. Vì sao chứ?
“Đừng kỳ lạ tại sao anh trai cậu phát hiện ra, có lẽ còn một chuyện cậu không biết.” Quỷ Mã nói: “Ngày đầu tiên chúng ta tới Cống Tốt trong dịp này, con đàn bà của cậu đã tới tìm Lục Bắc Thần“.
Lục Bắc Thâm như bị ai quật mạnh vào đầu!
“Còn về việc cô ta nghe được gì từ cậu rồi lại nói gì với Lục Bắc Thần thì tôi không rõ. Nhưng có một chuyện tôi dám khẳng định, đó là con đàn bà của cậu và Lục Bắc Thần đã phản bội cậu. Lục Bắc Thâm, phải trừ khử cả hai bọn họ!”
“Đừng ép tôi...” Lục Bắc Thâm lẩm bẩm.
“Tôi không ép cậu. Bắc Thâm, họ không chết thì chúng ta chết, cậu tự chọn đi!”
***
Lăng Song nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được. Ngoài kia cơn mưa lớn đã chỉ còn những tiếng rả rích, ngược lại càng khiến người ta phát phiền. Chẳng biết đã qua bao lâu, tóm lại là khi tiếng mưa càng ngày càng nhỏ, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng bật mở. Ánh đèn vàng hắt vào, Lăng Song vội nhắm mắt lại.
Chiếc giường lún xuống, người đàn ông lập tức sát lại gần, cánh tay vòng qua eo cô. Cô hơi dựa về phía sau, dán chặt vào lồng ngực anh nhưng chẳng hiểu sao chỉ cảm thấy người anh lạnh như băng.
Nhưng bờ môi người đàn ông thì nóng rực như lửa, men theo gáy cô hôn lên má cô, cuối cùng cọ qua cọ lại trên môi cô. Anh hỏi khẽ: “Em có từng làm chuyện có lỗi với tôi không?“.
Anh biết cô chưa ngủ. Cả người cô chợt cứng đờ. Nụ hôn của người đàn ông có nồng nàn cách mấy thì câu nói này vẫn khiến Lăng Song rùng mình: “Gì... Gì cơ?“.
Một giây sau, người cô bị xoay lại, một bàn tay lớn giữ chặt mặt cô. Anh áp mặt xuống. Qua ánh trăng, cô chỉ cảm thấy đáy mắt anh có một tia sáng mờ mờ, giống như dòng chảy ngầm dưới lớp san hô. Anh hỏi thêm lần nữa: “Em có từng phản bội tôi không?“.
“Không có...”
Cô gần như buột miệng nói ra, giống như điềm nhiên, nhưng phần nhiều là chưa cần suy nghĩ. Cô nhìn chằm chằm vào mắt Lục Bắc Thâm, không biết anh có tin hay không. Tóm lại, anh đã nhìn cô rất lâu rồi bật cười, ngay sau đó cúi đầu xuống, cắn lên môi cô.
Là hôn và cắn.
Cô cảm thấy đau, cố giãy giụa. Một giây sau anh đã đổi kế sách, trở thành triền miên sâu đậm. Nụ hôn ấy đốt cháy mọi phản kháng của cô.
Trong yên lặng, chiếc áo ngủ rơi thẳng xuống đất...
***
Ngày hôm sau, trời như bị trùm một chiếc khăn voan xám xịt, cơn mưa khó khăn lắm mới ngừng lặng lại đổ xuống. Cơn mưa ấy như muốn hủy diệt cả đất trời. Chỉ biết rằng sống tới giờ Lăng Song chưa bao giờ chứng kiến một cơn mưa lớn đến thế.
Hồ nước thường ngày phẳng lặng cũng nổi cơn sóng gió, chiếc thuyền gỗ bên hồ đã lật nhào từ lâu. Những cây gỗ xa hơn có những cành đã bị bẻ gãy, trở thành những mẩu gỗ nổi “chết yểu” trên bờ hồ. Trong thời tiết quỷ quái này, chẳng ai đi ra ngoài, càng không có ai ra hồ bắt cá. Nhà khách của bọn họ càng giống một nơi tránh bão duy nhất giữa đảo hoang trơ trọi, cách biệt với thế giới bên ngoài.
Hôm nay Lục Bắc Thâm cũng không đi đâu. Ăn cơm xong anh yên lặng ngồi trên ghế, nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Lăng Song ngồi bên anh. Rõ ràng là những giây phút cô ao ước mà chẳng hiểu vì sao lúc này đây cô cảm thấy vô cùng áp lực. Không biết anh nghĩ gì càng khiến cô hoang mang lo sợ.
Trong mơ hồ, cô cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, không có một giây nào cõi lòng cảm thấy yên ổn.
Cứ như vậy, hai người họ ngồi tới chập tối, nhưng nhìn ra ngoài kia cứ ngỡ đã đêm, trời tối tăm mịt mù. Đúng lúc này, Lục Bắc Thâm cuối cùng cũng động đậy. Anh cầm di động đi vào phòng khách, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại sau lưng anh. Lăng Song cảm thấy trái tim mình nhảy vọt lên tận cổ họng, thái dương giật liên hồi.
Lục Bắc Thâm đứng quay lưng về phía cửa, nghịch di động một lát. Khoảng mấy giây sau, anh hạ giọng nói vào trong di động: “Tối nay, khử Lục Bắc Thần!“.
Sau khi bỏ di động xuống, anh ở lại phòng khách một lúc, khi ra ngoài đã không thấy Lăng Song đâu nữa, chiếc ô ngoài cửa cũng biến mất.
Một tia chớp xẹt qua cửa sổ, sắc mặt Lục Bắc Thâm tái mét. Anh yên lặng đứng nhìn cánh cửa, dần dần đáy mắt chỉ còn lạnh lẽo. Anh cuộn tay lại gắt gao rồi bỗng đấm mạnh lên tường. Khớp ngón tay lập tức đỏ rực, anh thở hồng hộc từng hơi, hốc mắt đỏ lên rồi ướt đẫm... Vài phút sau, ánh mắt anh dần thay đổi, độc và dữ như một con sói. Anh thật sự gọi điện thoại, nói với đầu kia: “Ra tay đi“.
“Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt rồi à?”
“Ý của tôi là... bắt Cố Sơ.”
“Vì sao không trực tiếp giải quyết Lục Bắc Thần? Tới lúc này rồi mà cậu vẫn còn cái tính đàn bà đó hả?”
“Không.” Lục Bắc Thâm từ tốn nói: “Giết anh ta quá dễ dàng, nhưng bảo anh ta nghe lời thì không dễ. Chỉ khi nắm được điểm yếu của anh ta mới có thể thật sự khống chế anh ta“.
~