Sự xuất hiện của La Trì đã chứng thực một sự thật, anh ấy không những đã lấy được tài liệu của Chloe từ chỗ Lục Bắc Thần, còn sai người theo dõi Lục Bắc Thần. Vào giây phút anh ấy xông vào, Lục Bắc Thần đã hiểu tất cả.
Anh muốn thả Bắc Thâm đi, nhưng La Trì rõ ràng không cho phép anh làm vậy.
Cố Sơ nghe xong càng khóc dữ hơn: “Anh gánh thay? Anh ta đã giết người! Không thể tha thứ cho họ được, họ còn là hung thủ giết chết Tư Tư! Tội này anh gánh thế nào! Lục Bắc Thần, anh định gánh kiểu gì!“.
Lục Bắc Thần sửng sốt, ngay sau đó nhớ tới những nghi hoặc của anh và La Trì sau khi Cố Tứ chết. Thì ra đây chính là mục đích lớn nhất của Cố Tứ. Vì hắn biết ý đồ thật sự của Lục Bắc Thâm, biết Lục Bắc Thâm sẽ làm cho Lục Môn sóng gió bão bùng. Thế nên, cho dù cuối cùng Lục Bắc Thâm và Quỷ Mã lợi dụng cái chết của Cố Tư để trừ khử hắn, hắn cũng cam lòng. Hắn quá căm hận nhà họ Lục, thế nên chắc chắn sẽ hy sinh tất cả để đạt được mục đích trả thù của mình, bao gồm cả tính mạng.
La Trì cũng hiểu rõ tất cả. Đầu tiên anh ấy bàng hoàng, sau đó là giận dữ, chỉ muốn lập tức giết chết Lục Bắc Thâm ngay. Nhưng lúc này đây anh ấy đang chấp pháp, anh ấy chỉ còn cách dùng họng súng ép anh ta đầu hàng, ngoài ra không thể làm gì khác.
Nhưng Lục Bắc Thâm không cho La Trì cơ hội ấy. Anh ta đã như cá nằm trong lưới. Nhân lúc Lục Bắc Thần chắn trước mặt mình, anh ta đè họng súng lên thái dương của anh, một tay kia găm vào cổ: “La Trì! Anh muốn mạng của tôi lắm phải không? Được, tới đây, đừng tưởng tôi không dám ra tay. Tôi đánh cược xem trong lòng các người, giáo sư Lục quan trọng nhường nào“.
“Bắc Thần...” Cố Sơ hận đến tột cùng.
Lăng Song sốt sắng: “Bắc Thâm, đừng làm vậy!“.
La Trì không ngờ Lục Bắc Thâm có thể làm vậy, vẫn cầm súng chỉ tay anh ta: “Anh đã bị tâm thần rồi. Đó là anh trai của anh, ban nãy còn chắn cho anh một phát đạn!“.
“Anh ta là anh trai tôi, càng là kẻ địch. Các người đều muốn lấy mạng tôi, mỗi người đứng ở đây! Bao gồm cả anh ta!” Lục Bắc Thâm thầm quát lên, giữ chặt Lục Bắc Thần, đi ra ngoài cửa, “Không sợ anh ta gặp chuyện thì mấy người cứ tìm tôi!“.
“Bắc Thâm...” Lăng Song đau lòng khốn khổ.
La Trì và mọi người dĩ nhiên không dám mang tính mạng của Lục Bắc Thần ra đùa, chỉ có thể ngoan ngoãn nhường đường, nhưng vẫn không hề bỏ súng xuống. Lục Bắc Thâm lùi về một vị trí an toàn, nhìn Lăng Song tròn nửa phút rồi khẽ lên tiếng: “Cố gắng mà sống!“.
Lăng Song bật khóc, giãy giụa đứng dậy.
Nhưng rất nhanh, Lục Bắc Thâm đã giải Lục Bắc Thần lên một chiếc xe cảnh sát, lao vút đi. La Trì vung tay: “Đuổi theo!“.
Trời càng tối, mưa càng dữ.
Trên đường núi không ngừng có đá sạt lở. Trên đường, một chiếc xe cảnh sát đang chạy, vài chiếc đuổi theo sau. Xa xa, mưa và bóng tối nuốt trọn bóng tối, chỉ có những ngọn đèn xe đang hộc tốc bám riết nhau.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Nhưng nguy hiểm cũng tới ngay sau đó. Mưa quá lớn khiến sườn núi sạt lở nghiêm trọng. Đúng vào lúc chiếc xe đi đầu rẽ ngoặt, một đám đá lở từ trên đổ xuống, một giây sau đã chôn vùi chiếc xe ấy.
Khi La Trì và mọi người đuổi tới nơi, cả một khối đá lớn đã bao trọn chiếc ô tô. Mấy chiếc xe kia lần lượt dừng lại, không dám tiến lên. Cố Sơ loạng choạng chạy ra khỏi xe, nhìn thấy cảnh trước mắt chỉ còn biết thét gào: “Bắc Thần!“.
Ngay sau đó là Lăng Song, thấy vậy hai chân cũng mềm nhũn, ngã rạp ra đất.
La Trì ra lệnh cho cấp dưới: “Mau, xin cứu trợ, khẩn trương!“.
***
Trong xe tối đen như mực, chỉ còn nghe được tiếng thở yếu ớt của hai người.
Dưỡng khí, càng lúc càng ít ỏi.
Lục Bắc Thâm yên lặng nằm đó. Vào giây phút xe bị đất đá nhấn chìm, có một cành cây gãy xuyên qua cửa xe, đâm vào người anh ta. Giây phút này, anh ta bỗng không cảm thấy đau nữa. Anh ta biết, Lục Bắc Thần vẫn còn sống, có điều sớm muộn hai người cũng sẽ chết trong đây.
“Anh có thể chạy thoát mà...” Anh ta khó khăn lên tiếng.
Lục Bắc Thần gắng gượng chút ý thức mỏng manh còn sót lại, cười khổ: “Chạy gì cơ?“.
“Rõ ràng anh biết là khẩu súng trong tay em đã hết đạn.”
“Biết.”
Hai người lại rơi vào im lặng. Có lẽ, cả hai đều đang cố gắng tranh thủ những phút được sống cuối cùng.
Rất lâu sau, Lục Bắc Thâm lên tiếng: “Anh phải biết... người em hận nhất chính là anh“.
Lục Bắc Thần không nói gì.
“Anh không được chết. Cứ chết như vậy, anh sẽ vĩnh viễn không biết được em hận anh bao nhiêu đâu.” Lục Bắc Thâm cố gắng gọi anh dậy.
Giọng Lục Bắc Thần đã rất yếu rồi, “Anh biết em hận Lục Môn... Em hận anh? Đúng, em nên hận anh, anh không tìm được em“.
“Không. Em hận anh, vì từ nhỏ tới lớn em luôn phải sống dưới cái bóng của anh. Mọi người đều nói anh xuất sắc hơn em. Nhưng Lục Bắc Thần à... anh chỉ sinh sớm hơn em có năm phút thôi mà.” Nước mắt Lục Bắc Thâm đã trào ra: “Em vào Lục Môn, vẫn vậy, họ đều cho rằng anh mới là người đáng được vào Lục Môn hơn cả. Giống như, chỉ có anh xứng làm người nhà họ Lục vậy. Em tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh. Nhưng anh... đã quên mất mẹ phải chết như thế nào rồi. Anh nghe theo sự sắp đặt của Lục Môn, họ bảo gì thì anh làm nấy. Thậm chí, vì lợi ích, anh còn đổi cả quỹ tài chính vốn thuộc về em sang tên anh. Anh lấy danh nghĩa của em sửa đổi văn kiện, anh tưởng em không biết hả? Đại ca... nếu anh thích cái quỹ tài chính đó có thể nói với em mà, em có ý kiến gì đâu... Nhưng, vì sao anh phải hại em trai mình chứ? Anh vĩnh viễn không biết mấy năm qua ở Lục Môn em đã chịu bao nhiêu tủi nhục đâu, thế mà anh lại vì đám người đó vào sinh ra tử. Em là em trai anh mà, em trai anh...“.
“Anh không...” Lục Bắc Thần muốn giải thích nhưng tiếc rằng ý thức càng lúc càng mơ hồ. Anh không biết thì ra em trai mình giấu trong lòng bao nhiêu tủi hổ như vậy, còn muốn nói với nó chuyện quỹ tài chính chỉ là hiểu lầm. Không sai, chính anh đã bắt chước chữ ký của nó, nhưng lúc đó vì quỹ tài chính không ai quản lý nên anh buộc phải làm vậy. Anh suy nghĩ rất rõ ràng, khi nào Bắc Thâm quay lại anh sẽ trả lại quỹ tài chính cho nó, vì nó vốn thuộc về Bắc Thâm. Mà thực tế là, anh cũng đã làm vậy rồi.
“Em thề em sẽ sống mạnh mẽ hơn anh.” Lục Bắc Thâm cười, “Để tất cả những người khi trước xem thường em biết rằng em giỏi hơn Lục Bắc Thần“.
“Sự thật em đúng là giỏi hơn anh, em đã khiến cả Lục Môn hoang mang đứng ngồi không yên rồi.”
Lục Bắc Thâm bật cười thành tiếng, nhưng nước mắt cứ lã chã rơi không thể nào ngừng nổi. Cả máu trên người anh ta cũng đang chầm chậm thấm xuống lớp bùn đất lạnh lẽo. “Em chưa từng nghĩ sẽ giết Cố Tư. Nhưng em đã đứng bên bờ vực thẳm rồi, hết cách rồi. Con đường này, ngay từ ban đầu em đã biết là sai trái, nhưng đôi chân em đã không thể ngừng được nữa, chỉ có thể tiếp tục lún sâu vào sai lầm, không quay đầu được nữa. Vì sao trên đời đã có anh lại còn sinh ra em? Lục Bắc Thần, so với Cố Tư, anh có biết đã bao nhiêu lần em muốn trừ khử anh không?”
“Thế nên... vụ tai nạn lần trước là do em thực hiện, người mạo danh Cố Sơ gửi tin nhắn cho anh vốn không phải là Cố Tứ.” Tới đây, Lục Bắc Thần đã hiểu ra tất cả, “Nếu không nhờ mẩu tin nhắn trong điện thoại của dì Tần, tới bây giờ anh vẫn chưa biết em trai anh còn là một hacker tài năng“.
Tần Tô nhận được tin nhắn của Giang Nguyên mà tử mạng. Nhưng sự thật là Giang Nguyên chưa hề gửi bất kỳ tin nhắn nào.
Lục Bắc Thâm trầm mặc rất lâu, vết thương trên người đã khiến thần trí anh ta có phần mơ màng, nhưng cuối cùng vẫn nói được một câu: “Nhưng, cuối cùng em vẫn không thể ra tay với anh, đây chính là em, một người... ngay từ đầu đã định sẵn sẽ thất bại. Anh có tin không? Em không muốn giết những người ấy, càng không muốn giết Tần Tô, em đã từng... rất cố gắng muốn cứu mạng bà ấy“.
“Em... nói sao?”
Lục Bắc Thâm không nói nữa. Anh ta chỉ cười, cười đến chảy nước mắt. Đúng thế, Quỷ Mã muốn giết Tần Tô, nhưng anh ta thì không. Hôm đó anh ta đã sai người lén bỏ cỏ Thiên Hồn vào phòng bà ấy, mục đích chính là dọa bà bỏ đi. Những gì anh ta làm chỉ có vậy, tiếc là ý trời không như thế.
“Bắc Thâm... Em nói đi, nói cho anh biết đi.” Lục Bắc Thần khó khăn lay người nó, lay mới biết người nó đầy vết thương, máu nhuộm đỏ cả tay anh.
Có lẽ Lục Bắc Thâm không muốn giải thích nữa. Có lẽ anh ta cũng không còn sức để giải thích gì nữa, chỉ yên lặng rướn môi cười. Anh ta nhìn đất đá dần dần lấp đầy khoang xe, dưỡng khí mỗi lúc một ít ỏi. Cả hai người đều bắt đầu khó thở.
Lại một lúc lâu trôi qua.
“Mệt rồi...” Lục Bắc Thâm yếu ớt lên tiếng: “Anh ơi, em mệt rồi...“.
Lục Bắc Thần cố gắng nắm lấy tay nó, nói từng chữ một: “Có mệt, cũng phải sống tiếp...“.
“Không đâu, giải thoát rồi.” Tiếng của Lục Bắc Thâm càng lúc càng nhỏ đi: “Cuối cùng em cũng được... giải thoát rồi“.
Trên đỉnh đầu loáng thoáng vọng xuống tiếng quát của La Trì: “Đào! Tiếp tục đào cho tôi!“.
***
“Hai ca phẫu thuật phải tiến hành đồng thời!”
“Phòng mổ đã chuẩn bị xong rồi!”
“Máu không đủ.”
“Bác sỹ Smith, tình hình của hai nạn nhân rất không lạc quan.”
Qua mấy tiếng đồng hồ cứu trợ, chiếc xe bị đất đá vùi lấp cuối cùng cũng được nhấc lên. Cả hai đều rơi vào trạng thái hôn mê, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Phần đầu Lục Bắc Thần có máu, trên người Lục Bắc Thâm thì đầy vết thương, cộng thêm việc bị đất đá chôn, vết thương của họ đã ở trong trạng thái nhiễm trùng cấp. Smith vốn dĩ có kế hoạch khẩn trương tới Cống Tốt cũng may có mặt tại hiện trường, thấy vậy lập tức yêu cầu hỗ trợ y tế.
Khi vào phòng mổ, Cố Sơ kéo tay Smith, cô cũng muốn vào đó. Smith nhìn cái bụng của cô, vô cùng khó xử. Cố Sơ nói: “Cháu là vợ của anh ấy, có quyền được cùng anh ấy trải qua cửa ải khó khăn này“.
“Nhưng cháu phải chuẩn bị tâm lý.” Smith nét mặt nặng nề, “Vết thương trên vai Vic chỉ là chuyện nhỏ, tụ máu trong não mới là chuyện lớn. Nó hôn mê bất tỉnh, tim đập rất yếu, có lẽ trong quá trình va đập, tụ máu đã vỡ ra. Đây là vấn đề chú lo lắng nhất từ trước đến nay“.
Cố Sơ túm chặt cánh tay Smith, nghiến răng nói: “Cháu biết chứ. Chú quên à, cháu là bác sỹ ngoại khoa“.
Quá trình cấp cứu không mấy thuận lợi. Bên phía Lục Bắc Thâm thì vết thương quá nghiêm trọng, máu liên tục thiếu. Các bác sỹ đang cố gắng hết sức để duy trì tính mạng cho anh ta. Còn bên kia, Smith dẫn theo đoàn bác sỹ chuyên nghiệp đã mở hộp sọ cho Lục Bắc Thần. Tình huống khiến ông lo lắng nhất đã xảy ra. Tụ máu vẫn chèn ép hệ thống thần kinh của anh bao lâu nay sau cơn va đập đã vỡ ra, vẫn chưa đủ đạt tới mức thấm hút tự nhiên, nên ca phẫu thuật càng thêm vẫn khó khăn...
~