Giang Đại Hữu chắp tay sau lưng đi trên bờ ruộng, ông ấy vừa đi họp xã về.
Năm nay được mùa, thu hoạch của ruộng không tệ, trong buổi họp, lãnh đạo xã còn khen ngợi, quyết định năm nay sẽ đặt trọng điểm khảo sát vào thôn Tam Thuỷ.
Giang Đại Hữu được khen đến phổng mũi trước mặt nhiều người nên vui sướng vô cùng, khuôn mặt cũng sáng hẳn lên.
Ông ấy vừa đi vừa chào hỏi người trong thôn.
Khi ra đến bờ ruộng thì gặp bác sĩ Hoàng đi từ đối diện đến.
Giang Đại Hữu ngừng bước, chào bác sĩ Hoàng.
"Ông anh, tôi mới đến nhà tìm anh mà không gặp được, không ngờ lại gặp anh trên đường."
"Bác sĩ Hoàng, có việc gì gấp sao?" Giang Đại Hữu là bí thư thôn, trong thôn có việc gì đều tìm ông ấy nên tập mãi thành quen.
"Mấy ngày trước tôi có lên huyện một chuyến anh nhớ không? Tôi có gặp người nọ bảo con gái nhà họ thích Giang Triều nhà anh, muốn tính chuyện hôn nhân với nhà anh.
Nếu nhà anh cũng có ý này thì hãy đến thành Đông tìm nhà Chu Căn Sinh chuyên làm giấy thơm! Trước khi về tôi để hỏi thăm dùm anh rồi, nhà họ giàu có, trong sạch, con gái tên là Chu Lan Lan làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng cung ứng và tiếp thị của huyện.
Ngoại hình và tính cách đều tốt, năm nay mười bảy tuổi, tôi thấy rất xứng đôi với Giang Triều nhà anh."
Giang Đại Hữu nghe vậy như mở cờ trong bụng, chuyện hôn nhân của Giang Triều luôn khiến ông ấy lo lắng.
Nói điều kiện nhà ông ấy không tốt nên không tìm được con dâu cũng không sao, nhưng không phải như vậy, làng trên xóm dưới có biết bao cô gái thích Giang Triều, mà tên nhóc đó kén cá chọn canh nên nhìn ai cũng không vừa mắt.
Mấy năm nay, vì chuyện của anh mà ông ấy đã gặp hết những thiếu nữ đến tuổi cập kê trong ngoài thôn.
Đang sốt ruột mà được bác sĩ Hoàng cho biết tin này, điều kiện cực kì tốt, nhà ở trên huyện mà lại thích người nhà quê bọn họ, tính ra thì là bọn họ trèo cao.
Hai người hàn huyên vài câu, Giang Đại Hữu như gắn tên lửa vào chân chạy về nhà.
Tối đó, Giang Đại Hữu cố tình dời băng ghế cạnh cửa ra chặn ngang cửa.
Giang Triều còn chưa bước vào cửa nhà, ông ấy đã gọi: "Giang Triều, con vào nhà chính với cha.
Chúng ta nói chuyện một lát."
Giang Triều đến nước bọt cũng chưa kịp uống đã bị cha già bắt vào nhà.
Giang Đại Hữu nghiêm chỉnh ngồi trước sảnh, bên cạnh để tẩu thuốc phiện: "Con chọn một ngày rảnh rỗi lên huyện với cha một chuyến." Nói rồi ông ấy nhìn Giang Triều một lượt, không khỏi gật đầu hài lòng.
Đứa con trai này của ông ấy cả ngoại hình và tài năng đều không tệ, quả thật xứng đáng với một cô gái điều kiện tốt hơn.
Giang Triều bị cha nhìn bằng ánh mắt như muốn nuốt vào bụng chợt cảm thấy lạnh sống lưng, anh thấy hình như cha đang có âm mưu gì đó! Vì vậy anh lựa lời dễ nghe, cẩn thận nói: "Cha, cha cũng biết dạo này đang thu hoạch mà.
Mọi người đều không dám trễ nải, ngày nào cũng bận luôn tay, không rảnh được phút nào."
Giang Đại Hữu thở phì phì: "Việc đó không quan trọng, đến lúc đó bảo Thạch Đầu thế chỗ con là được.
Thằng nhóc đó lanh lợi làm được việc."
"Cha, rốt cuộc cha muốn con lên huyện làm gì?" Giang Triều nhíu mày, nghĩ không ra.
Gần đây trong nhà không có việc gì phải lên huyện giải quyết cả, cha cũng không phải người đáng tin, không thể nào lãng phí cả ngày để làm chuyện tào lao được.
Ý định của Giang Đại Hữu là lừa Giang Triều lên huyện trước, gặp con gái nhà người ta rồi tính sau.
Không chừng gặp nhau rồi, hai đứa vừa mắt nhau cũng có thể lắm.
Vậy thì tốt hơn là chưa thấy mặt con gái nhà người ta đã từ chối thẳng thừng.
Nhưng mà đương nhiên mưu mẹo trước mặt Giang Triều hoàn toàn vô dụng, thằng nhóc này vốn không hề tin.
Nếu lừa không được thì chi bằng nói thẳng ra luôn: "Hôm nay cha gặp bác sĩ Hoàng, anh ta nói với cha trên huyện có một cô gái có ý với con, muốn chúng ta lên đó gặp mặt.
Nếu hai bên đều bằng lòng thì định ngày làm cho xong việc."
Giang Đại Hữu cẩn thận quan sát nét mặt của Giang Triều.
Ông ấy còn chưa giới thiệu đến điều kiện của nhà gái, Giang Triều đã nhíu mày, thẳng thừng từ chối: "Không rảnh, không đi."
Ông ấy không khỏi tức giận, trước đây anh chưa lớn tuổi, không bằng lòng con gái người ta ông ấy cũng không ý kiến.
Nhưng anh cũng không nhìn lại xem bây giờ mình bao nhiêu tuổi rồi, hơn hai mươi tuổi rồi mà thường ngày đến bạn thân cũng không có.
Người khác nhìn vào còn tưởng là do ông ấy làm chậm trễ một đứa con tốt như vậy.
Ông ấy đập tay xuống bàn, mắt trợn lên giận dữ: "Hôm nay cha đã nói rồi không muốn đi cũng phải đi, nếu không thì tôi không có đứa con trai như anh!"
"Cha, cha không nói lý." Giang Triều đứng bật dậy, vóc dáng anh cao lớn, vừa đứng thẳng dậy đã cao ngang ngửa trụ trong nhà chính, hoàn toàn không cùng tầm mắt với cha mình.
So ra thì thấy khí thế của người đang ngồi sụt giảm đôi chút.
"Được lắm! Tôi không nói lý!" Giang Đại Hữu chợt nổi điên, chỉ vào mặt Giang Triều mà mắng: "Nếu tôi thật sự không nói lý thì con anh đã gọi tôi là ông nội rồi.
Tôi không nói lý, tôi nói lý với anh quá nên mới làm cho anh không phân biệt được rốt cuộc ai là cha, ai là con."
"Cha tụi nhỏ, có chuyện gì mà không bình tĩnh nói, không cần phải nổi giận như thế làm gì." Từ phòng trong vọng ra giọng nói hiền lành của Dư Tú Lệ.
Giang Đại Hữu đang nóng giận nên sao nghe nổi khuyên can, quát to: "Bà đừng nhúng tay vào.
Bình thường do bà chiều nó quá nên thằng nhóc này mới không biết lớn nhỏ.
Hôm nay tôi không dạy dỗ nó một trận thì tôi là cháu nó."
"Cha nói con thì nói chứ đổ lên người mẹ làm gì?" Giang Triều dựa người vào tường, chẳng hề sợ mắng chửi của cha, ánh mắt không hề lung lay.
Ý định không thể rõ hơn nữa, nói sao cũng sẽ không đi.
Ai cũng bảo Giang Đại Hữu và Giang Triều không có chỗ nào giống nhau, cho dù là tính cách hay ngoại hình nhưng tật xấu cố chấp thì lại vô cùng giống.
Giang Đại Hữu bị Giang Triều chống đối mất hết mặt mũi.
Cơn giận bốc cao, ông ấy tiện tay quơ trên mặt bàn, cầm lấy tẩu thuốc phiện ném về phía Giang Triều.
Tẩu thuốc phiện bay ra ngoài, tạo thành hình vòng cung trên không trung.
Giang Đại Hữu nghĩ với thân thủ nhanh nhẹn của Giang Triều nhất định có thể né được, vì vậy ra tay tàn nhẫn, dùng hết sức lực như dồn hết lửa giận vào vật trên tay.
Nhưng Giang Triều lại như thể bị choáng đứng tại chỗ, ánh mắt không hề né tránh, chân như đã mọc rễ, không có ý định tránh đi.
"Bụp" một tiếng, tẩu thuốc phiện cứng cáp đập vào đầu Giang Triều.
Một tiếng rên nhỏ khẽ bật ra từ hàm răng cắn chặt của anh.
Tẩu thuốc phiện lăn xuống đất bất thường, bên trên có vết máu, máu tươi tuôn ròng ròng từ nơi rách da, chảy dọc xuống thái dương.
Giang Triều căng mặt, không chút quan tâm đến vết thương trên trán, còn Giang Đại Hữu thì lại hoảng loạn trước.
Cơn giận lúc nãy trôi tuồn tuột mà lại mạnh miệng không để ý.
Mùi thuốc súng trong nhà chính đã tràn ra bên ngoài, cha con hai người cãi nhau đã thu hút Giang Tiểu Mai đến, cô ấy dựa vào khe hở trên cửa, nhìn cha con hai người đấu khẩu đầy tò mò.
Cho đến cuối cùng, cha cô ấy ra tay.
Nhìn thấy Giang Triều bị đánh vỡ đầu, máu tuôn không ngừng.
Giang Tiểu Mai sợ mất mật, cô ấy sợ anh trai mình xảy ra chuyện bèn vội vàng chạy về phía phòng mình, đứng trước cửa gọi to: "Chị An Khê, anh em bị đánh vỡ đầu rồi, chảy máu nhiều lắm, chị mau nghĩ cách đi!"
Chị An Khê giỏi như vậy, nhất định sẽ có cách.
Giang Tiểu Mai xoa tay, trong mắt ngập tràn lo lắng.
Có lẽ vì khoảng cách tuổi tác giữa hai người không nhiều, trong nhà này quan hệ của cô ấy với anh hai là tốt nhất.
Giang Tiểu Mai nhìn thấy anh bị thương nên đầu óc hỗn loạn, đặt hết hi vọng lên người An Khê.
An Khê ra khỏi phòng, còn chưa kịp hiểu rõ tình huống trước mắt đã bị Giang Tiểu Mai vô cùng lo lắng kéo về phía nhà chính.
Nghe cô ấy kể thì có vẻ Giang Triều bị thương khá nặng, hơn nữa còn mất máu nghiêm trọng.
Cô cũng hơi lo lắng, nhưng mà có bột mới gột nên hồ, cho dù là cô mà tay không đến thì cũng vô dụng.
Vì vậy cô vội dừng bước, chào Giang Tiểu Mai rồi chạy về phòng.
Cô lấy băng gạc và thuốc cầm máu trong ba lô, vốn mấy thứ này cô chuẩn bị để đối phó với tình huống đột phát, không ngờ sẽ phải dùng trên người Giang Triều trước.
Hơn nữa cô cũng không ngờ rằng một Giang Triều việc gì cũng làm được lại bị thương..