Khu chung cư Hạnh Phúc
Mặc Thiên Tân lo lắng bất an đi đi lại lại trong phòng khách, trong lòng nóng như lửa đốt.
Câu cuối cùng mà ba nói là có ý gì? Ba muốn làm gì mẹ? Chẳng lẽ ba thật sự định làm Bá Vương ăn cơm?
Không được, phải có cách để cứu mẹ, thế nhưng… cách nào?
“Ai…” Cậu thở dài nặng nề, đầu cúi rụp xuống, chợt…
“Leng keng – Leng keng”
Chuông cửa thanh thúy vang lên, cắt đứt suy nghĩ lo phiền của cậu.
Bên ngoài là ai a?
Cậu gắt gao nhíu đôi lông mày, phiền muộn bước tới trước cửa phòng mở ra.
Hai mắt đen kịt trợn tròn, kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hàn đứng ở cửa.
“Ba?” Mặc Thiên Tân bật ra tiếng gọi ngạc nhiên, hai mắt chuyển tới Tử Thất Thất trong ngực anh, kinh hoảng nói: “Mẹ? Mẹ làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chỉ cần ngủ một giấc là được.”
Mặc Tử Hàn lãnh nói xong liền ôm Tử Thất Thất bước vào trong phòng, hai mắt nhìn quét qua căn phòng vừa nhỏ vừa chật hẹp, chuẩn xác tìm được phòng ngủ, đem Tử Thất Thất đặt lên giường.
“Ha ha…” Mặc Thiên Tân ở phía sau anh mừng thầm.
Mặc Tử Hàn xoay người nhìn cậu.
“Ba, con biết ba nhất định là mạnh miệng nhưng mềm lòng, tuy là ba thân ở trong hắc đạo, nhưng lại không bị nước bùn nhuộm, thánh khiết đứng ngạo nghễ bên trong vũng bùn dơ bẩn, con hiểu được nỗi khổ của ba, cũng biết trong lòng ba cất dấu một viên ôn nhu lương thiện lại chính trực, con rất sùng bái ba, ba quả thực là thần tượng của con, đối tượng con nôn mửa…”
“Cái gì?”
“A Sorry, thật không ý tứ, miệng con có thói quen hay tổn hại người, kỳ thực con muốn nói chính là, ba quả thực là thần tượng của con, là đối tượng để sùng bái, trong lòng con ba thật sự là nhất nhất nhất … tồn tại đặc biệt nhất.”
Mặc Tử Hàn đối với việc cậu thao thao bất tuyệt, ngoại trừ việc đổ mồ hôi ra thì không còn đánh giác khác, nhưng mà nhìn khuôn mặt cậu, thật giống như thấy được bản thân mình khi còn nhỏ.
Đây là con trai Mặc Tử Hàn anh?
Trong lòng… không khỏi xúc động!
“Tồn tại đặc biệt nhất?” Anh nghi ngờ lặp lại mấy chữ cuối cùng.
“Đúng rồi! Ba, trong lòng con ba chính là cái này, à… Nên hình dung như thế nào nhỉ? À… Ba chờ chút, con đưa ví dụ giải thích cho ba!”
Mặc Thiên Tân gợi lên chút tà ý, lập tức vui vẻ chạy ra khỏi phòng ngủ.
Mặc Tử Hàn nhìn cậu ra ngoài, hai mắt chậm rãi chuyển đến Tử Thất Thất, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của cô, mà ngoài ý muốn để lộ ra vẻ mặt ôn nhu trên mặt mình.
Một người phụ nữ đã sinh cho anh một đứa con, cũng dưỡng dục con thành xuất sắc như vậy là dạng phụ nữ như thế nào?
Không hiểu sao trái tim mơ hồ rung động, nhưng chỉ trong một chốc, anh hiểu phải có khoảng cách rõ ràng với người phụ nữ này.
“Uh…”
Tử Thất Thất đang mê man mơ hồ phát ra âm thanh, đôi lông mày gắt gao túc khởi, cánh môi phấn hồng run nhè nhẹ, nỉ non: “Mặc… Mặc… Tử… Hàn…”
Con ngươi Mặc Tử Hàn mở to.
Vì sao lại gọi tên của anh? Lại ở trong mộng?
Không nhịn được từng bước tiến lên…
“Ba” Mặc Thiên Tân đột nhiên vui vẻ chạy về phòng ngủ.
Mặc Tử Hàn lập tức thu lại chân đã bước được một nửa, sửa lại vẻ mặt kinh ngạc của mình.
“Ba xem cái này!” Mặc Thiên Tân đem tờ giấy cho anh.
Mặc Tử Hàn nghi hoặc tiếp nhận, cũng nghi ngờ nhìn một hàng dãy chữ phía trên:
“Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân”
“Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân”
“Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân”
“Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân”
“Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân”
“Đây là cái gì?” Anh nghi ngờ hỏi.
Mặc Thiên Tân vui vẻ nói: “Ba xem… Ở đây là trong biển người mênh mông, con liếc mắt một cái là tìm được ba, trong lòng con bà cũng chính là như vậy, riêng biệt, đặc biệt, nổi bật, lại tồn tại với phong cách khác người!”
Cái này…
Lửa giận Mặc Tử Hàn đãi phát.
Thì ra trong lòng cậu, anh chỉ là một… con lợn?
Mấy giây sau…
Mặc Thiên Tân ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trầm mặc của anh, nghi hoặc nói: “Ba, ba bị phù thũng sao?”
Phù thũng?
Mặc Tử Hàn lấy lại tinh thần nhưng vẫn trầm mặc như cũ.
Mặc Thiên Tân trong lòng mừng thầm, rồi vẻ mặt lại giả bộ vô tội, nói: “Không phải là ba hiểu lầm con chứ? Con thanh minh trước, con không có nói ba là trư đâu, đây chẳng qua chỉ là một phương thức so sánh đơn giản dễ hiểu, bởi vì chữ nhân viết dễ nhất, nhưng ba có khả năng đem những chữ ‘nhân’ ấy nhìn thành ‘trư’, đem chữ ‘trư’ nhìn thành ‘nhân’, cho nên… cho dù là ba ở giữa đàn lợn mênh mông, con vẫn như thường có thể liếc mắt tìm thấy ba.”
Lửa giận Mặc Tử Hàn xông lên tận trời, gân xanh trên trán tuôn ra.
Tiểu quỷ chết tiệt này… vừa trư vừa nhân, rốt cuộc là muốn châm chọc anh đến bao giờ?
Mặc Thiên Tân tiếp tục vẻ mặt ngây thơ, còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa nói: “Ba lại suy nghĩ bậy bạ nữa rồi, ba sao có thể là heo chứ? Ba tuyệt đối không có khả năng là heo, ba so với heo thông minh hơn!”
“Đủ rồi!” Mặc Tử Hàn gầm nhẹ.
Mặc Thiên Tân thu nhỏ miệng lại, kinh ngạc nhìn anh.
Tức giận rồi sao?
Rốt cuộc cũng tức giận? Như vậy kế tiếp ba sẽ làm gì?
Mặc Tử Hàn trừng mắt nhìn cậu, đôi lông ày gắt gao nhíu lại, rất rõ ràng lửa giận đã đạt cực hạn, thế nhưng đột nhiên… Anh nhắm hai mắt, nặng nề thở dài một hơi, nói: “Người ta đã mang về cho ngươi, ta cũng nên đi!”
Anh nói xong lập tức xoay người ra khỏi phòng ngủ.
“Hả? Ba phải đi? Không ngồi một chút sao? Không bằng uống chén trà?” Mặc Thiên Tân không ngừng đuổi theo sau, liên tục mời ở lại.
“Không cần!” Mặc Tử Hàn lãnh cự tuyệt.
“Nhưng mà…”
“Chăm sóc mẹ ngươi, tạm biệt!”
“Phịch” một tiếng vang lên, Mặc Tử Hàn biến mất khỏi căn nhà, phòng khách lại một mảnh yên lặng.
Mặc Thiên Tân nhìn chằm chằm cánh cửa đóng, khóe miệng bỗng gợi lên, trên khuôn mặt trẻ con vương đầy bộ dáng vui vẻ tươi cười, hưng phấn xoay người, vừa đi vừa nhảy về phòng ngủ, ghé vào bên giường nhìn khuôn mặt Tử Thất Thất đang ngủ.
“Mẹ, mẹ thấy không? Con vừa cố tình chọc giận ba, ba cũng không có nổi giận với con… Mẹ nói đây không phải là chứng minh, ba cũng rất thích con chứ?”
“Còn nữa, mẹ… Ba không những mang mẹ về, còn bảo con chăm sóc tốt cho mẹ, cho nên, ba cũng là một người đàn ông tốt chứ? Hay… mẹ chịu đựng, chịu đựng, miễn cưỡng, miễn cưỡng, coi như là thích ba, được không?”
“…” Tử Thất Thất trầm mặc ngủ say/
Mặc Thiên Tân nhíu mày, cầm lấy tay của cô, dùng sức lay động, nói: “Mẹ, mẹ đừng ngủ, trả lời con… có được hay không? Có được hay không? Có được hay không? Có được hay không?”
“Ừ…” Tử Thất Thất đang mê man nhíu mày, bật ra tiếng.
“OK” Mặc Thiên Tân sấn hỏa đả kiếp ( là lợi dụng lúc loạn để thao túng, lúc tình hình rối ren mà sắp xếp theo ý muốn.), vui vẻ nói: “Con nghe được rồi, mẹ đã đồng ý rồi, con cũng không ép mẹ, quyết định như vậy, ngoéo tay…”
Nói xong, mượn tay phải vô lực của cô, ôm lấy ngón út …
“Ngoéo tay… Thắt cổ… Một trăm năm… Không được thay đổi…”
Mặc Thiên Tân nhìn ngón út ôm lấy nhau, hạnh phúc mỉm cười.
Mẹ…
Mẹ biết không?
Nguyện vọng của con… chính là mẹ có thể hạnh phúc…
Đây mới là bí mật sâu nhất sâu nhất sâu nhất trong lòng con…
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!