Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

99 Ngày Làm Dâu

Đã bốn năm, cô nỗ lực để quên đi loại cảm giác này.

Thế nhưng mùa xuân vẫn cứ tới và mỗi khi đến mùa này, cô lại mơ hồ ngửi thấy mùi hổ phách dịu nhẹ, mùi hương khiến người khác ngạt thở, khiến cô nỗ lực dùng lớp lớp năm tháng che đậy khả năng bị vạch trần quá khứ đã qua.

Trên cửa sổ ánh lên đường nét gương mặt cô, thanh thuần ngây thơ sớm đã không còn, bốn năm sau cô đã cắt đi mái tóc dài dịu dàng mơ mộng của mình.

Tóc ngắn ngang gáy khiến cô nhìn qua càng thêm phong thái của một người phụ nữ trưởng thành.

Nhiều năm trôi qua, cô cho rằng khi tỉnh lại lần nữa, cô sẽ đau khổ, thậm chí thống hận, nhưng không có, cái gì cũng chưa từng có.

Cô chỉ muốn tịnh tâm cảm nhận thời gian qua đi, dụng tâm trải nghiệm thời gian đẹp đẽ mà trước đây cô chưa từng có cơ hội va chạm. Chỉ là cô muốn tưởng niệm cho phần dĩ vãng đã qua của mình.

Vì vậy, mới có ý tưởng về "Hào môn kinh mộng" này, đương nhiên đa phần câu chuyện đều là cảm nhận chân thực của cô, còn phần sau đề cập đến việc thay đổi tính cách và hành vi của nữ chính đều là cô hư cấu.

Hiện thực vẫn là hiện thực, tàn nhẫn quá sao còn cơ hội?

Cô thích trạng thái và cuộc sống hiện tại của mình. Rất nhiều thời điểm, văn chương mượt mà có thể lay động đến tâm hồn của con người.

Vì thế, cô tình nguyện dùng văn chương để quên hết mọi thứ, làm lại từ đầu.

Coi như...Là thay đổi hoa lệ cũng tốt, nói là trở về bình thường cũng không sao.

Sự thực đã chứng mình cô có thể dùng cách này để tưởng niệm cho đoạn tình yêu đã qua của mình. Nhờ phản ứng của người đọc mà cô cảm nhận bản thân mình vẫn còn sống.

____________________

Buổi ký tặng sôi động hơn bao giờ hết. Người đọc đợi ký tên nối đuôi nhau thành hàng dài.

Nụ cười dịu dàng luôn hiện trên môi Tô Nhiễm, cô kiên nhẫn ký tên mình lên từng cuốn, chụp hình chung với từng người đọc rồi gửi lời cám ơn đến họ.

"Chị Riva, quyển sách này chị viết rất hay. Bạn em ai đọc xong cũng mê hết. Chị, chị có thể viết cho em vài câu được không, thật sự em rất thích chị."

Một cậu thanh niên nhìn qua khoảng hai mươi tuổi gãi gãi đầu, đỏ mặt nhìn Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm mỉm cười, hỏi tên cậu ta, viết vài lời chúc, nụ cười chân thành vô cùng.

"Cám ơn em và bạn của mình. Hy vọng các em mỗi ngày đều vui vẻ nha."

Cô nào có tài đức gì mà có thể nhận được nhiều tình cảm của người đọc như vậy? Cô tự thấy mình không có bản lĩnh lớn đến thế nên mỗi lần ký tên cô đều cảm thấy được khích lệ và ấm áp vô cùng.

Nếu như cô không được nhìn thấy gương mặt vui cười của họ, cô không biết cuộc sống của mình sẽ thế nào, có phải vẫn là đám mây mù mịt của quá khứ hay không?

Cô không biết, vì lẽ đó cô quý trọng mỗi một cơ hội được gặp mặt người đọc.

Người thanh niên hưng phấn cầm lấy sách, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.

Sau đó, cậu ta mạnh dạn ôm chầm Tô Nhiễm chụp vài bức hình. Nhưng rồi bị người đọc xếp hàng phía sau thúc giục, cuối cùng cậu ta cũng lưu luyến rời đi.

Buổi ký tặng kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ, Tô Nhiễm đổi bút hết cây này đến cây khác, cô rất chu đáo không tùy tiện ném lung tung mà cẩn thận xếp ngay ngắn sang một bên.

Quản lý Helen đứng bên ngoài thấy vậy cũng cảm động, rất ít tác giả nào nghĩ đến vất vả của nhân viên như vậy.

Nhiều tác giả sau khi ký xong, hiện trường cứ như bị người ngoài hành tinh tập kích, nhân viên phải dọn dẹp cả buổi mới xong.

Guerlain đứng cạnh thấy cũng xót xa vô cùng. Hơn bốn tiếng đồng hồ ký tên không ngừng nghỉ, nụ cười của cô từ đầu đến luôn tự nhiên thoải mái như vậy, không chút nào là giả vờ đóng kịch.

Song gần đây Guerlain cũng quen dần với tác phong làm việc của cô. Là một tác giả có sách bán chạy toàn cầu, cũng có nghĩa cô phải đi khắp mọi nơi, đến từng quốc gia để ký tên.

Mấy ngày này, cô ngủ rất ít, hầu như chỉ nghĩ được khoảng ba bốn giờ. Hết thành phố này đến thành phố khác, người thường đã sớm chịu không nổi nhưng quãng thời gian dài như vậy, Guerlain chưa từng nghe Tô Nhiễm than mệt.

Trước mặt người đọc, cô luôn nhã nhặn như thế này, tựa như hoa cúc dại nở rộ nơi đồng quê, tỏa ra mùi thơm đạm nhạt như gió.

Sau khi kết thúc buổi ký tặng, giới truyền thông luôn chờ chực bên cạnh cũng bắt đầu phỏng vấn.

Cuộc phỏng vấn này vốn sẽ diễn ra trước khi ký tên, nhưng Tô Nhiễm khăng khăng ký tên tặng người đọc xong, mới tiếp nhận phỏng vấn.

Chỉ vỉ một nguyên nhân rất đơn giản, cả một đại đội người đọc xếp hàng dài chờ ký tên, còn giới truyền thông khi bắt đầu phỏng vấn sẽ hỏi đông hỏi tây lan man, thường làm trễ thời gian.

Guerlain cũng hết cách, hành động xếp giới truyền thông sau cùng này không phải lần một lần hai nữa rồi. Hầu như mỗi lần ký tên, cô đều sẽ kiên trì làm vậy.

Kể từ đó, giới truyền thông liền đóng cho cô cái mác "Tính tình lập dị", lấy người đọc làm đầu, trái lại thành đắc tội với giới truyền thông.

"Riva, nghe nói "Hào môn kinh mộng" của cô là cải biên dựa trên một câu chuyện có thật, chuyện này có đúng không?"

Quả nhiên, một phóng viên vì chờ đợi mà mất hứng, bắt đầu gây khó dễ.

Guerlain nghe thấy liền nhức đầu, trả lời phỏng vấn giới truyền thông là như vậy.

Nếu phóng viên này mở đầu đầy hào hứng thì những phóng viên khác tự nhiên cũng vui vẻ hùa theo. Đám người này cũng không phải loại người dễ đối phó.

Tô Nhiễm xoa nhẹ cổ tay mỏi nhừ, cười:

"Vị phóng viên này, tôi là tác giả 'Hào môn kinh mộng', sao ngay cả tôi cũng không biết tiểu thuyết này cải biên từ câu chuyện có thật vậy ạ? Tôi phải lĩnh giáo anh rồi."

Cô không chút nào ngại ngùng giúp nhân viên thu dọn khăn trải bàn trước mặt truyền thông, nhân viên vừa mừng lại vừa lo nhận lấy.

Guerlain bất đắc dĩ thở dài, con bé này lại giở tính rồi.

Các phóng viên xì xầm với nhau, có lẽ không ngờ cô trước mặt người đọc thì như làn gió xuân tươi mát nhưng thoáng cái lại không chút khách khi với giới truyền thông.

Phóng viên đặt câu hỏi có vẻ lúng túng, hắng giọng:

"Cô có nhắc tới gia đình điều chế hương trong sách của mình, làm tôi chợt nhớ đến già đình quyền thế Hòa Thị vì họ cũng lập nghiệp từ nghề điều chế hương."

Khóe miệng Tô Nhiễm khẽ trĩu xuống, nửa giây sau, khẽ nói:

"Vậy ạ? Nếu có cơ hội tôi phải ghé thăm nhà họ Hòa mới được, coi như thu thập thêm tư liệu sống."

Thái độ không hợp tác của cô khiến giới truyền thông thấy khó chịu. Một phóng viên khác lập tức hỏi tiếp:

"Riva, trong 'Hào môn kinh mộng', nữ chính cô đắp nặn là một nhà điều chế hương có khứu giác nhạy. Hơn nữa, những kiến thức về điều chế hương được viết đến khiến mọi người mở mang hiểu biết. Rất nhiều người đều suy đoán ngoài sáng tác cô còn làm thêm gì đó, chẳng hạn như nghiên cứu điều chế hương?"

"Giỏi tích lũy tư liệu sống để sáng tác là yêu cầu cơ bản đối với khả năng của tác giả. Tác giả sáng tác không phải là trò đùa, thứ gì đó viết ra không phải để cho có, hơn nữa cũng không thể phóng đại ảo tưởng. Chung quy, chức năng của tác giả là phải dẫn dắt người đọc, để họ hiểu thêm những lĩnh vực mà họ chưa từng biết đến. Bất kể tôi có làm nghề điều chế hương hay không, tôi cũng sẽ không liều lĩnh phỏng đoán cùng bịa đặt bản chất thực sự của nghề điều chế hương."

Tô Nhiễm nói nghiêm túc.

"Cô Riva, trạm tiếp theo cô muốn đi đâu?"

Ánh mắt Tô Nhiễm trở nên trầm tĩnh, nhẹ giọng nói hai chữ:

"Paris."

 

Đừng quên vote và bình luận cho Vãn Chước nhé!

Nhấn Mở Bình Luận