Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

99 Ngày Làm Dâu

Một chỗ khác ở thành phố.

Trong một cao ốc to lớn, chỉ còn một căn phòng sáng đèn.

Người đàn ông ngồi trên ghế da, ngón tay anh ta kẹp thuốc lá, gạt tàn trên bàn từ lâu đã đầy tràn tàn thuốc.

Bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ xuyên thấu qua cửa thủy tinh, chiếu lên ánh mắt cô độc lạnh lẽo của anh ta.

Người đàn ông lặng lẽ ngồi nghe thời gian tích tắc trôi qua như trái tim anh ta.

Điếu thuốc cháy đến phần cuối, đốt tới đầu ngón tay anh ta, run nhẹ rồi đầu thuốc rơi xuống.

Đồng Hựu gõ cửa đi vào, thấy vậy, khẽ nói:

"Anh Lệ, sao anh còn chưa đi nghỉ nữa ạ?"

"Mấy giờ rồi?" Lệ Minh Vũ trầm thấp hỏi, giơ tay lấy thêm một điếu thuốc, giọng anh nghe đầy mệt mỏi.

"Gần ba giờ sáng rồi ạ. Anh Lệ, sáng mai anh còn phải họp."

Đồng Hựu không biết vì sao anh luôn ngồi đợi ở phòng làm việc mà không đi nghỉ, anh đã ngồi đây suốt mấy tiếng đồng hồ.

Suy nghĩ một chút, Đồng Hựu nói thêm:

"Nếu không chúng ta hoãn hội nghị ngày mai lại ạ?"

"Không cần, cứ họp như thường lệ."

Lệ Minh Vũ thản nhiên nói, anh hít một hơi thuốc rồi phả ra, khói thuốc lượn vòng trong không trung cuốn lấy cơ thể anh dần tan đi.

Đồng Hựu thấy vậy bước lại, nhưng thấy trên bàn anh bày ra một quyển "Hào môn kinh mộng", khẽ thở dài một hơi:

"Anh Lệ, anh...không phải đang chờ phu nhân chứ ạ? Chị ấy chắc không tới đâu."

Anh chỉ biết hai người này đã được định trước phải dây dưa cùng nhau.

"Câu đi nghỉ đi." Không ngờ, Lệ Minh Vũ không giận, giơ tay ý bảo Đồng Hựu đi nghỉ.

Đồng Hựu đứng yên, không nhúc nhích.

Lệ Minh Vũ xoay người, liếc mắt nhìn anh.

"Sao vậy, còn việc khác?"

Sắc mặt Đồng Hựu do dự, chần chờ rồi khẽ nói:

"Cô Hòa, cô ấy..."

"Cô ta lại làm loạn?" Anh nhếch miệng, thờ ơ nói, ngón tay anh lướt qua bìa sách, vuốt nhẹ trên tên tác giả.

"Anh Lệ, anh thật sự không thể cứ như vậy. Anh càng thế này, cô Hòa lại càng quá đáng." Đồng Hựu có vẻ hơi bức xúc.

"Mặc kệ cô ta, cô ta muốn cái gì tôi rõ, không đáng bận tâm."

Ngữ khí Lệ Minh Vũ trầm tĩnh dửng dưng như thường, khép sách lại, chỉ vào nó:

"Sách này cậu xem chưa? Viết cũng không tệ."

Đồng Hựu bất đắc dĩ thở dài.

"Em xem rồi, nhưng em không biết phu nhân biết được đến đâu. Tình tiết viết trong đây đều là chuyện xảy ra với nhà họ Hòa, thậm chí còn có những chuyện xảy ra suốt bốn năm qua. Chị ấy làm sao biết được? Anh Lệ, chuyện này rất bất lợi với anh."

"Đúng vậy, Tô Nhiễm càng lúc càng khiến tôi nhìn cô ấy với con mắt khác xưa. Tôi cũng rất muốn biết sao cô ấy lại biết được nội tình." Lệ Minh Vũ bình thản nói, hút một hơi rồi nói thêm.

"Nhưng tiểu thuyết dẫu sao cũng là tiểu thuyết. Tình tiết hư cấu vẫn rất nhiều."

"Thực ra..." Đồng Hựu muốn nói lại thôi.

"Cậu nói đi."

Đồng Hựu liếm môi.

"Thực ra phu nhân, chị ấy thật sự rất yêu anh. Sao anh không kể với chị ấy những chuyện đã xảy ra. Hòa Thị vốn là..."

"Được rồi Đồng Hựu, có một số việc nói nhiều chẳng có lợi gì."

Lệ Minh Vũ đứng dậy, vóc dáng cao lớn ánh lên cửa sổ sát sàn, đôi mắt thoáng lạnh lẽo, thản nhiên nói:

"Không phải người nào cũng đáng để tin. Thế giới này vốn đầy rẫy lừa dối, một thế giới xen lẫn lợi ích và lừa dối, con người một khi đã quen bị lừa dối thì chẳng còn cách nào để tin tưởng vào cuộc đời nữa."

Đồng Hựu nhìn anh, ánh mắt ngưng trọng mà xót xa.

Lệ Minh Vũ xoay người, hai tay anh chống trên cửa sổ, bóng lưng cường tráng mãi mãi đều cô độc như vậy.

Ánh mắt anh nhìn bóng đêm dưới cửa sổ dần hiện ra cô đơn trống trải...

_______________________

Tô Nhiễm ngủ thẳng đến trưa, tối qua cô trằn trọc cả đêm, hầu như trời gần sáng cô mới ngủ.

Cô gõ cửa phòng dành cho khách nhưng không ai trả lời, biết Tiêu Diệp Lỗi đã ra ngoài. Cô rót một cốc nước trái cây, uể oải ngồi trên sofa, còn chưa kịp uống, điện thoại cô đã đổ chuông. Cô nghe máy, là Cách Lạc Băng.

Một chỗ khác trong điện thoại, giọng nói cô bé ngọt ngào như kem, nũng nịu nói:

"Mẹ Tô Nhiễm, mẹ tới căn tin cạnh nhà trẻ tìm con được không?"

Tô Nhiễm sửng sốt.

"Băng Nựu, sao con lại tới căn tin? Ai dẫn con đi?"

"Chú ạ, con không biết chú nhưng chú biết con, còn nói là biết mẹ nữa."

"Chú? Là chú hôm qua con gặp phải không?" Cô khó hiểu, muốn hỏi thêm nhưng bên kia đã cúp điện thoại.

"Alô?" Cô hoang mang.

Không phải Tiêu Diệp Lỗi, anh không thích trẻ con. Hơn nữa, anh cũng không cần đi gặp Băng Nựu. Trời ơi, chẳng lẽ Băng Nựu bị kẻ xấu bắt cóc?

Cô vội vàng gọi điện cho Mộ Thừa, trợ lý nghe máy nói anh đang mổ cho bệnh nhân.

Tô Nhiễm không có thời gian do dự, gấp rút mặc quần áo rồi ra cửa.

Căn tin nhà trẻ.

Vẫn chưa đến buổi trưa nên có rất ít người.

Trước mặt Cách Lạc Băng bày đủ loại kem thơm ngon, cô rướn mắt nhìn người đàn ông cao lớn dẫn mình ra đây, để kem sang một bên.

"Cháu làm sao tin chú biết mẹ Tô Nhiễm của cháu? Chú cúp điện thoại như vậy là không lịch sự."

"Mẹ Tô Nhiễm? Cô ấy là mẹ ruột của cháu?"

Người ngồi đối diện không phải ai khác, chính là Lệ Minh Vũ.

Nghe cô bé nói vậy, anh hơi nhướng người ra trước, quan sát cô bé ăn đến miệng dính đầy kem.

Mắt Cách Lạc Bằng xoay vòng, nghiêng đầu.

"Đương nhiên, mẹ Tô Nhiễm chính là mẹ cháu."

Anh nheo hai mắt.

"Vậy ba cháu là ai?"

"Hừ, sao cháu phải nói với chú? Cháu không biết chú là người tốt hay người xấu." Cách Lạc Băng làm mặt quỷ nhìn anh, tỏ thái độ không phối hợp.

Lệ Minh Vũ bật cười, cầm khăn lau miệng cho cô bé, nói.

"Vậy đi, cháu nói cho chú biết tất cả mọi chuyện liên quan đến Tô Nhiễm. Chú mời cháu ăn kem, muốn ăn bao nhiêu cũng được. Cháu chịu không?"

Cách Lạc Băng nhếch mày trợn mắt nhìn anh, cô bé nhăn mũi, chăm chú nhìn anh cả buổi rồi chợt thốt lên.

"Có phải chú muốn dẫn mẹ Tô Nhiễm đi không? Không cho cháu gặp mẹ nữa?"

Lệ Minh Vũ hơi sửng sốt, lập tức cong môi.

"Phải."

"Chú là sói xám [1] ! Là người xấu! Cháu không để chú dẫn mẹ Tô Nhiễm đi đâu? Hừ!" Cách Lạc Băng chợt hét to với anh, cô bé giận đến đỏ mặt.

[1] Sói xám: là hình ảnh thường gặp trong truyện dành cho thiếu nhi, thường diễn tả cái xấu như tham lam, độc ác, gian xảo,..

Lệ Minh Vũ ngỡ ngàng, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, nói:

"Thực ra cháu không nói, chú cũng biết ba cháu là ai."

"Cháu mới không tin." Cách Lạc Băng chu miệng.

"Nếu chú đoán sai, vậy chú mời cháu ăn hết toàn bộ kem có ở đây. Nhưng nếu chú đoán đúng, sau này cháu không được phép gọi Tô Nhiễm là mẹ nữa, biết chưa?" Lệ Minh Vũ nói nhẹ nhàng.

Cách Lạc Băng nghiêng đầu, trợn mắt nhìn anh rất lâu.

"Được, vậy chú nói ba cháu là ai?"

Lệ Minh cong môi.

"Ba cháu là Mộ Thừa, phải không?"

------------------------------

Đừng quên vote và bình luận cho Vãn Chước nhé!

Nay mưa gió quá, vì mất điện k thể đăng lên để kiểm duyệt được hôm nay mới có điện, giờ mới đăng chap được mong các bạn thông cảm ạ.

Mà tình hình mưa bão ở các bạn như nào? hãy bình luận cho mình và mọi người biết nhé! um, chứ chỗ của mình là ngập lụt cộng thêm cả mất điện nữa rất khổ cực luôn.

Bão đã đi qua nhưng để lại rất nhiều mất mát, đau thương cho người dân miền Trung chúng ta. Nhưng dù vậy chúng ta hãy cố lên rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

Nhấn Mở Bình Luận