"Con ngươi đen láy của Nhiếp Tử Hàng trầm xuống."Editor: CO6TINY 🍀Bước vào ngày thứ tư của kỳ phát tình, phản ứng của Nhiếp Tử Hàng ngày càng rõ rệt.
Sau gáy thỉnh thoảng lại cảm thấy đau nhức, tính khí càng dễ phát cáu.
Năm giờ chiều, hắn có cuộc họp với nhân viên bên văn phòng, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, đứa nào đứa nấy bị lôi ra mắng té tát một trận.
"Tôi không ở văn phòng, mấy cô cậu lại lười biếng ra đấy à? Tài liệu khách hàng thúc giục đều đổ hết lên đầu tôi, các cô các cậu giỏi đấy."
Vừa nói, vừa trực tiếp chia sẻ giao diện trò chuyện trên Fetion của mình, vuốt xuống từng cái một.
Các chấm đỏ dày đặc bên trên đều là tin nhắn giục đơn hàng.
"Tự mình xem đi, lúc cô cậu trì hoãn công việc, sếp như tôi đều phải đứng ra thu dọn tàn cục! Nhìn thấy hay chưa?"
Hơn chục con người trên màn hình, nhưng không ai dám mở miệng đáp lại.
"Hà Cao, khách hàng yêu cầu cậu soạn thư tư vấn pháp lý, tay cậu có tật hay não bị úng hả? Nửa ngày đã làm xong được, lại nhây tận ba ngày. Trước 8 giờ tối nay, tôi muốn nhìn thấy bản giấy chính thức, bản điện tử, bản quét điện tử, cả ba bản, nghe rõ chưa? "
Nam sinh tên Hà Cao gật đầu lia lịa: "Vâng vâng, bảo đảm hoàn thành trong tối nay!"
"Nhậm Toàn, cậu cũng thế, danh sách tài liệu ông chủ Cao cần, trong 8 giờ tối nay gửi vào nhóm khách hàng, tab tôi vào."
"Vâng, thưa sếp!"
Sau khi dặn dò từng người một xong, cả cuộc họp đều tràn ngập trong bầu không khí nghiêm túc. Ai nấy đều bày sẵn trận địa đón đầu địch, chỉ lo mình bị điểm danh.
Đương lúc này, đoạn chat Nhiếp Tử Hàng đang chia sẻ, đột nhiên hiện lên một tin nhắn.
Tên nhóm: Nhóm thụ lý tranh tụng - thu thập chứng cứ của Y tiên sinh.
Bên trong hiển thị tin nhắn do Trần Hâm gửi tới, là biểu tượng cảm xúc.
Những người khác cũng sửng sốt, ánh mắt ai nấy đồng loạt nhìn về góc dưới bên phải màn hình.
Chính là vị trí cửa sổ nhỏ của Trần Hâm.
Beta mặt baby, rõ ràng không nhận thấy có chuyện gì đang xảy ra, vẫn cứ cúi gằm đầu xuống.
Tuy máy ảnh không chụp được thứ cậu ta đang cầm trong tay, nhưng dùng ngón chân cũng đoán được, thằng độ đề ngu ngốc nhà mình đang nghịch điện thoại.
Quên đi, chắc đang thảo luận vấn đề công việc với Dư Cảnh Hiên.
Nhiếp Tử Hàng nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, quyết định không thèm để ý nữa.
Không ngờ, giây tiếp theo, trong nhóm nhỏ lại trồi lên tin khác.
Trần Hâm: [Chả hiểu sao sư phụ gần đây cáu bẳn lắm, quá ư đáng sợ... ]
Bỗng dưng trong tai nghe vọng lại tiếng hít thở của không ít người.
Nhiếp Tử Hàng nhíu mày, tỉnh bơ mở nhóm nghiên cứu vụ án của Dư Cảnh Hiên lên.
Lại có kha khá tin nhắn được gửi đến.
Trần Hâm: [khóc tu tu.jpg]
Trần Hâm: [Chả hiểu sao sư phụ gần đây cáu bẳn lắm, quá ư đáng sợ! Có người giục đơn không phải rất bình thường sao, bên A còn chưa tới thời gian hẹn, đã đổ xô tới giục người ta! Bệnh nặng lắm luôn! ]
Trần Hâm: [Sư phụ còn nói anh ấy đi thu dọn tàn cục cho từng đứa nữa chớ! Anh ấy tự tìm người cài đặt chương trình plug-in cho Fetion, mấy cuộc trò chuyện riêng tư đều kích hoạt tự động trả lời mà! Anh ấy có bao giờ tự mình trả lời tin nhắn đâu! Lau mông giúp? Có cái bip ấy! ]
Trần Hâm: [Kỳ phát tình của anh ấy sắp tới rồi, tâm tình không tốt, huhuhuh, bọn tui đáng thương lắm ấy, đứa nào cũng trở thành cái bao cát cho sư phụ trút giận này...]
Trần Hâm gửi từng tin tới, Nhiếp Tử Hàng yên lặng đọc.
Đồ đệ ngốc mắng hắn quá chuyên tâm, hoàn toàn không nhận ra cuộc họp đã chấm dứt.
Năm phút sau, một người khác trong nhóm cuối cùng cũng hồi âm lại.
Cá: [Xin lỗi Trần Hâm, hai hôm nay tôi hơi bận, còn đang tìm chứng cứ. Nhiếp tiên sinh giục cậu à?]
Cá: [ @Nhiếp Do tôi chưa làm tốt, anh đừng mắng cậu ấy. ]
Cá: [Xin lỗi... Vừa rồi tôi không nhìn rõ... Có phải Nhiếp tiên sinh mắng cậu vì chuyện khác không @Trần Hâm]
Trần Hâm: [??? ]
Trần Hâm: [Đệt mợ! ]
Cá:[......? ]
Trần Hâm: [Xin lỗi cảnh sát Dư, tôi gửi nhầm nhóm! Tôi cứ tưởng là nhóm tám nhảm bên đồng nghiệp! Anh cứ coi như chưa nhìn thấy gì hết nhá! Tôi lập tức xóa sạch tin nhắn đây! ]
[Gậy như ý như lai thần chưởng.jpg]
Từng tin nhắn một, đều được hiển thị rõ ràng trên màn hình chiếu.
Có người nhịn không được nữa, che mic bịt miệng cười thầm.
Nhiếp Tử Hàng nâng tay lên, vỗ bốp bốp hai cái liền lên ảnh đại diện của Trần Hâm.
Một hàng ký tự nhỏ lập tức xuất hiện bên dưới biểu tượng cảm xúc gậy như ý như lai thần chưởng: "Nhiếp" vỗ nhẹ "Trần Hâm", gọi một tiếng baba.
Nhiếp Tử Hàng nhướng mày.
Hừm?
Hắn quay sang nhìn vào cửa sổ video nhỏ của Trần Hâm, quả nhiên nhìn thấy đồ đệ ngốc ngẩng đầu đầy khiếp sợ.
Vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy gậy như ý hắn gửi hiện trên màn hình cuộc họp, sợ bay màu.
"Sư phụ! Đệ tử biết sai rồi, sư phụ! Em quỳ xuống ngay đây!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy
2. Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em
3. Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn NP Tỏ Tình
4. Nghe Tiếng Tuyết Rơi
=====================================
Nhiếp Tử Hàng cười lạnh một tiếng: "Miễn đi, trục xuất sư môn. Chờ ngươi mỗi ngày giẫn lẫy ta, khiến ta rút ngắn sinh mệnh à?"
Trần Hâm khóc tu tu không ngừng: "Sư phụ, đồ đệ thông minh lại đáng yêu như em, đuổi đi rồi, có tìm cũng không thấy đâu, oa oa oa. Đồ nhi còn chưa hiếu kính với sư phụ cho phải đạo nữa, còn chưa báo đáp cho người, sao có thể..."
Nhiếp Tử Hàng trực tiếp ngắt lời cậu ta: "Còn ở đó khóc tang nữa, hiện tại liền đá cậu ra ngoài."
Trần Hâm không nói nữa, khoa trương lau mắt.
Lau một hồi, bỗng chốc sửng sốt, bắt đầu ra sức làm dấu với hắn.
Thấy hắn không hề động đậy, dứt khoát mở phần mềm LED Scroller.
Tiếp đó, trên màn hình điện thoại di động chậm rãi hiện lên một hàng chữ: Sư phụ, điện thoại di động! Mau xem điện thoại của anh đi!
Nhiếp Tử Hàng cúi đầu, lúc này mới nhận ra Dư Cảnh Hiên gửi tin nhắn riêng cho hắn.
[Anh lại bắt nạt Trần Hâm nữa à? Đừng mắng cậu ấy mãi, cậu ấy làm việc rất thận trọng. ]
[Ở nhà một mình tâm tình không tốt, tôi có nấu chè đậu xanh hạt sen, mát gan lại giải sầu, vừa lúc gửi sang cho anh. Còn muốn ăn gì nữa không? ]
Mặt Nhiếp Tử Hàng dịu đi rõ rệt.
Sau đó... trong lúc mọi người đều đang há hốc mồm ra đấy, bên kia đã tắt tính năng chiếu màn hình.
"Được rồi, hôm nay họp tới đây thôi, nên làm gì thì về làm, trước 8 giờ vẫn chưa giao nộp tài liệu lên, đợi tiền thưởng tháng này bị trừ đi."
Dứt lời, cũng không quản có ai đáp lại không, đã trực tiếp rời khỏi cuộc họp.
Trong khung trò chuyện riêng tư, Trần Hâm kích động gửi liền mấy tin:
[Trời đất tác hợp nha sư phụ! Nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà!]
[Gửi chè hạt sen đồ ha, sống tới giờ này, em còn chưa có đãi ngộ như anh đâu! ]
[Người ngay không làm việc mờ ám! Em muốn gọi một tiếng sư mẫu!]
Nhiếp Tử Hàng phớt lờ, chuyển sang khung chat với Dư Cảnh Hiên.
Bên kia thấy hắn không phản hồi lại, cũng không gửi thêm tin nào khác.
[Còn có thể gọi món? ]
Một lúc sau, bên kia mới phản hồi lại: [Có thể nói rau hay thịt gì đó mà anh muốn ăn, nhưng không thể gọi tên chính xác của món đó. ]
Giọng điệu nghiêm túc như chính con người y.
Nhiếp Tử Hàng có thể tưởng tượng ra bộ dáng nghiêm túc lúc Alpha gõ chữ.
[Cảnh sát Dư nấu gì cứ mang cho tôi một ít. O cô đơn lẻ lỏi như tôi, miễn có thức ăn là được. Nếu cậu không ngại, trực tiếp sang nhà tôi cũng được, hai chúng ta cùng nhau làm. Đã tụ lại một chỗ, còn ai ăn nhà nấy làm gì. ]
[Được, chỉ cần Nhiếp tiên sinh không ngại. ]
[Tôi không ngại, còn chưa vào kỳ phát tình chính thức. Tối này ăn món gì? Tôi xuống chợ rau tầng dưới mua cho. ]
[Hay là một mặn một chay đi, anh mua ít tôm, làm nhanh. Món chay thì cứ mua rau gì cũng được, tôi đều biết nấu.]
[Cảm ơn cảnh sát Dư, tôi có lộc ăn thật ấy. Đừng lo, chờ cậu đi làm về, chắc chắn đã được cắt rửa xong, hành gừng tỏi cũng chuẩn bị sẵn sàng trên đĩa. ]
[Được. ]
Nhiếp Tử Hàng nhìn đồng hồ, đã năm rưỡi. Nửa giờ tới, Dư Cảnh Hiên sẽ tan ca. Thời gian eo hẹp, hắn trực tiếp thay đồ ra ngoài.
Vì sắp đến kỳ phát tình, hắn đã dán miếng ngăn mùi sau gáy.
Một đường thong thả đi bộ đến chợ rau.
Gần đến giờ cơm tối, chợ rau đương lúc nhộn nhịp, hắn đến khu gia vị trước, trực tiếp lấy hành gừng tỏi bày sẵn.
Mua gia vị xong, mới vòng đi lựa rau và thịt.
Cuối cùng, nhấc bao lớn bao nhỏ rời chợ.
Vừa tới trước cổng tiểu khu, đã nhìn thấy một mảnh hỗn loạn bên kia.
Tiếng kinh hô hết đợt này tới đợt khác truyền ra, tiếp đó, liền ngửi thấy pheromone tán tỉnh nồng nặc của Omega bay tứ tung.
Có Omega đang phát tình.
Đáng sợ hơn chính là, pheromone Omega mới bay ra chưa được bao lâu, đủ loại pheromone của Alpha cũng theo đó tràn ra ngoài.
"Mau báo cảnh sát! Alpha đang đánh nhau!"
Ai đó hét lên từ đám đông.
Ngay sau đó, có người thông báo qua loa: "Cảnh báo! Cảnh báo! Có một Omega phát tình, đã gây ra hỗn loạn, xin mời tất cả Alpha và Omega gần đó, sơ tán ngay lập tức! Xin mời tất cả Alpha và Omega ở gần đó, hãy sơ tán ngay lập tức! "
Bản thân Nhiếp Tử Hàng chính là Omega, còn là Omega sắp bước vào kỳ phát tình, nên hắn tự giác tránh sang một bên.
Khóe mắt thoáng thấy một chiếc xe điện, lao thẳng vào trong đám đông.
"Nhường đường cho, cảnh sát đây!"
"Tôi là cảnh sát theo dõi pheromone của thành phố H, cảnh hiệu 39520! Tất cả Alpha và Omega, lập tức sơ tán khỏi hiện trường!"
"Người không liên quan xin hãy tránh sang một bên, lập tức nhường đường cho cảnh sát, cảm ơn đã hợp tác!"
Giọng nói quen thuộc, truyền đạt từng câu từng chữ rõ ràng.
Đám đông đang hoảng loạn lập tức như tìm được chỗ dựa, mọi người tự giác hộ tống những Alpha và Omega bị pheromone ảnh hưởng rời đi, đồng thời nhường ra lối đi rộng rãi cho xe điện đi qua.
Nhiếp Tử Hàng nhìn thấy Dư Cảnh Hiên lẫn trong đám đông, hoàn toàn khác xa ngày thường.
Người đàn ông một thân cảnh phục, sau khi dựng xe điện xong, nhanh chóng nhảy xuống. Một tay tóm lấy Alpha đang định giở trò đồi bại với Omega xuống, đè đầu gối lên chân người kia, trực tiếp đem người đè xuống đất.
Sau đó, lấy thuốc ức chế từ trong túi ra, xịt vài lần lên tuyến thể của Alpha và Omega, thuần thục còng tay Alpha kia lại.
Mặc dù dáng người trông gầy gò mảnh khảnh, nhưng động tác của y rất gọn gàng dứt khoát, không có chút động tác dư thừa nào.
Thu dọn xong một người, những Alpha khác có lẽ đã cảm nhận được thân phận Alpha của Dư Cảnh Hiên, cho rằng y cũng tới đây để cướp bạn đời, lập tức đều vây lấy y.
Ba chọi một.
Nhiếp Tử Hàng bất giác nhíu mày.
Alpha trong kỳ mẫn cảm, bị pheromone ảnh hưởng, căn bản không hề có lý trí, tất cả công kích đều dựa vào bản năng.
Ý thức của Dư Cảnh Hiên tỉnh táo, chú ý không làm những người này bị thương, dần dần rơi vào thế bất lợi.
Dư Cảnh Hiên đang xử lí một Alpha trong số đó, chỉ hơi lơ là một chút, đã bất cẩn bị một Alpha khác đấm vào bụng.
Con ngươi đen láy của Nhiếp Tử Hàng trầm xuống.
Xoay người treo rau dưa đã mua lên cành cây được cắt tỉa gọn gàng bên đường, sải bước đi tới.
Editor: CO6TINY 🍀