*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Khỏi bàn ra nữa, Alpha này, hắn muốn."Editor: CO6TINY🍀Nhiếp Tử Hàng bật hệ thống thông gió trong nhà lên, sau đó lao vào nhà bếp.
Trong nhà không có đồ ăn, chỉ có sủi cảo đông lạnh, hắn đun nước định nấu một ít cho Dư Cảnh Hiên.
Giờ đã gần cuối tháng 9, Thành phố H đã bước sang thu. Do ảnh hưởng của bão, nhiệt độ những ngày này không cao. Bé Cá ở bên ngoài hứng mưa gió suốt hai ngày qua, vừa hay húp chút canh nóng để ấm người.
Sau khi nước sôi, khói bốc lên nghi ngút.
Lúc Nhiếp Tử Hàng bỏ sủi cảo vào trong nồi, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Lúc này mới phát hiện, Dư Cảnh Hiên đang mặc thường phục đứng ở cửa, dù cũng không có, tóc tai bị mưa xối ướt nhẹp, tóc mái dính bết vào trán.
Chật vật nhếch nhác như thú nhỏ gặp nạn.
Đã như thế rồi, y còn muốn quay lại cục cảnh sát lấy chìa khóa...
Nhiếp Tử Hàng ấn cửa cái cạch, Alpha quen thuộc bước vào sân.
Lúc cửa phòng khách mở ra, Nhiếp Tử Hàng cũng bưng sủi cảo đã nấu xong lên bàn.
Pheromone Omega trong phòng hầu như đã tản đi gần hết, thay vào đó là mùi sủi cảo nóng hôi hổi vừa ra lò.
Nhiếp Tử Hàng ra khỏi bếp, nhìn thấy Alpha toàn thân ướt sũng, chân tay luống cuống đứng ở cửa.
Hai ngày không gặp, Dư Cảnh Hiên gầy đi mấy phần, đường nét bên hai gò má càng rõ rệt hơn, dưới hốc mắt còn có một quầng thâm xanh đen.
"Không mang ô?"
Nhiếp Tử Hàng lấy dép trong tủ ra, hỏi y.
Sắc mặt Dư Cảnh Hiên có chút mất tự nhiên: "Hôm đó đi làm tôi có chút...ngẩn người, quên mang theo. Ô ở chỗ làm đều bị mọi người mượn sạch rồi, thấy mưa bên ngoài cũng không lớn mấy, nên trực tiếp chạy về đây."
Tay Nhiếp Tử Hàng đang đặt dép lê xuống khựng lại.
Hôm đi làm đó, là ngày đầu tiên hắn đến kì. Hôm đó cớ gì Dư Cảnh Hiên lại ngẩn người, không cần nói cũng biết.
"Ăn cơm chưa? Tôi nấu sủi cảo rồi. Mau ăn đi, vừa hay húp chút canh nóng cho ấm người."
Vừa nói, hắn vừa tiến lên sờ sờ góc áo của Dư Cảnh Hiên: "Quần áo ướt cả rồi, tôi tìm cho cậu bộ đồ sạch thay ra trước."
Nói xong, vội vàng đi lên phòng ngủ trên lầu.
Dư Cảnh Hiên mới xỏ dép vào xong, vừa ngẩng đầu nhìn lên, đã chẳng thấy người đâu, chỉ còn sót lại bóng lưng đang chạy vội lên lầu.
Y thậm chí còn chưa kịp nói cảm ơn.
Mùi sủi cảo thơm nức tràn ngập khắp căn phòng, khiến bụng y đói cồn cào. Sáng nay y chỉ lót tạm vài cái bánh bao, sau đó nhịn đói tới giờ, bụng đã sớm trống rỗng.
Dè dặt được một lúc, đến cuối vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của đồ ăn, chậm rì rì xê dịch đền nhà bếp.
Nhiếp Tử Hàng cho cả há cảo và canh vào cùng một bát, bên trên có thoa một lớp dầu mè, còn rắc một nắm hành lá và rau mùi thái nhỏ, mùi thơm phức kích thích sự thèm ăn của mọi người.
Dư Cảnh Hiên múc một thìa canh, cũng chả rõ đã lâu không có gì bỏ bụng hay sao, vừa húp một miếng, vị giác liền mở ra.
Tiếp đó, nhúng sủi cảo vào nước chấm đã chuẩn bị sẵn, vội vàng nhét vào miệng.
Nhiếp Tử Hàng cầm đồ ngủ từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Alpha vừa mới ăn được một miếng sủi cảo trong bếp, lại vì quá nóng mà há miệng thở phì phò.
"Ăn từ từ thôi." Hắn khẽ nói.
Dư Cảnh Hiên quay đầu lại, sắc mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Tôi hơi đói."
Nhiếp Tử Hàng đặt đồ ngủ của mình lên ghế sô pha trong phòng khách, sau đó ngồi xuống đối diện.
"Đủ không? Không đủ tôi lại nấu thêm."
"Đủ rồi, cảm ơn Nhiếp tiên sinh."
"Đồ ngủ là của tôi. Kích cỡ cả hai cũng gần như nhau, mặc vào chắc không sao đâu."
"Ah, vâng...Cảm ơn anh."
Nói xong lại cúi đầu tiếp tục nhai.
Động tác ăn cơm của Alpha rất tao nhã, nhưng ăn rất nhanh. Trông thì có vẻ chậm chạp, nhưng thực ra, đã ăn từ miếng này đến miếng khác, chưa bao lâu đã ăn sạch sành sanh.
Chỉ là...
Ăn xong, cũng không thấy Dư Cảnh Hiên có bất cứ động tác gì.
Chỉ ôm cái bát rỗng, cọ cọ đầu ngón tay vào thành bát.
Không đứng dậy, cũng chẳng nói gì.
"Muốn nữa?"
Nhiếp Tử Hàng nhìn một hồi, rốt cuộc nhịn không được hỏi y.
Người đối diện lập tức cứng đờ.
Hơi ưỡn lưng lên.
"Cái đó... Nhiếp tiên sinh, trước đó quần áo của tôi đều ướt hết cả..."
"Ừ hửm?"
Dư Cảnh Hiên: "Quần cũng ướt... Tôi chỉ thay một bộ..."
Nhiếp Tử Hàng: "Ừ sao..?"
Không phải vừa vào cửa đã nói rồi à?
Nhưng Alpha sắp vùi đầu vào bát luôn rồi.
Một lúc lâu sau, y mới khe khẽ nói:
"Quần lót...cũng ướt...nhưng tôi chưa thay. Tôi thấy...hình như tôi làm ướt nệm ghế của anh mất rồi..."
"Chính là, có lẽ tôi vừa đứng dậy...trên nệm ghế, sẽ lưu lại vết...nước mưa còn cả nước sông, là do trong lúc hỗ trợ chống lũ bị ướt. Không có gì khác..."
Giọng càng lúc càng bé tí như muỗi kêu, càng giải thích càng khiến người ta nghĩ sai.
Nếu đổi lại là Omega khác, Nhiếp Tử Hàng sẽ hoài nghi người này cố ý dụ dỗ hắn.
Hắn không khỏi nghiêng người về trước, vỗ nhẹ gương mặt sụt mấy lạng thịt hai hôm nay của y: "Đồ ướt, thì mau đi tắm đi. Còn ở đó xoắn xuýt gì nữa, càng bôi càng đen, lo tôi vẫn chưa nghĩ nhiều phải không, hửm?"
Alpha lập tức bật người dậy, đi về phía phòng khách như thể đang chạy trốn.
Nhiếp Tử Hàng nhàn nhã thu dọn chén bát, bỏ vào máy rửa chén. Sau đó gọi với vào phòng khách: "Trong nhà tắm có máy giặt, cứ bỏ thẳng đồ cần giặt vào, bật chức năng giặt sấy nhanh, một tiếng sau là khô."
"Được, Nhiếp tiên sinh."
"Trong nhà không có đồ lót mới, tắm xong cứ để trống thế đi, chờ khô lại mặc sau."
"Vâng, Nhiếp tiên...ah, được..."
Lúc Dư Cảnh Hiên tắm xong, lau tóc đi ra, đã hơn ba giờ chiều.
Nhiếp Tử Hàng nằm trên sô pha, lại bắt đầu buồn ngủ.
Dư Cảnh Hiên hôm nay chưa xịt thuốc ức chế, hương hoa lan thoang thoảng như có như không trong phòng, khiến tinh thần bồn chồn nóng nảy hai hôm nay của hắn đều được trấn an.
"Cảnh sát Dư buồn ngủ, cứ nghỉ ở phòng cho khách một lúc, là cái phòng hôm bữa bôi thuốc ấy."
Nhiếp Tử Hàng nửa tỉnh nửa mê nói.
Giọng nói dịu dàng như nước của Alpha không xa không gần vọng đến: "Ah...được. Nếu Nhiếp tiên sinh buồn ngủ, thì vào phòng ngủ đi."
Nhiếp Tử Hàng nâng ngón tay chỉ vào cửa phòng khách: "Chỉ chợp mắt một lúc, không cần phiền phức như vậy. Cảnh sát Dư, cậu bấm cái nút bên cạnh đèn, là cái điều khiển rèm che kia. Dưới bồn rửa mặt có máy sấy tóc, muốn dùng cứ lấy. Cậu cứ tùy tiện đi, tôi ngủ không sợ tiếng ồn."
Sau đó, nghe thấy tiếng dép lê "loẹt quẹt", đi lại khẽ khàng trong phòng khách.
"Tách--" một tiếng, cả căn phòng tối sầm lại.
Cảm giác này quá đỗi kì diệu.
Trong phòng rất yên tĩnh, nếu không phải mùi hoa lan thoang thoảng như có như không đâu đây, thậm chí không hề cảm nhận được sự hiện diện của một người khác.
Nhưng máy giặt vẫn chạy ầm ầm, máy sấy tóc cũng đang bật.
Tất cả những âm thanh nho nhỏ này, nhắc nhở hắn, còn có một người khác trong phòng.
Là hắn mời người ta vào, Alpha thơm nhẹ kia.
Mà bản thân hắn, là một Omega. Kỳ phát tính sắp kết thúc, nhưng pheromone vẫn xao động nóng nảy như cũ.
Chậc.
Hắn quay người, thầm hỏi chính mình: Nhiếp Tử Hàng, sao mày gan thế hả.
Tiếng máy sấy tóc cách đó không xa không biết từ lúc nào đã dừng lại.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa vọng lại gần.
Chóp mũi ngửi thấy hương hoa lan nhàn nhạt thoảng qua.
Hắn kinh ngạc mở mắt, vừa hay nhìn thấy Alpha cầm chăn đi tới, nhẹ nhàng đắp lên cho hắn.
"Xin lỗi Nhiếp tiên sinh, đánh thức anh rồi à. Trời lạnh, anh đắp chăn xong hẵng ngủ tiếp."
Sống bao nhiêu năm trời, Nhiếp Tử Hàng chưa bao giờ được chăm sóc tỉ mỉ từng li từng tí như vậy, trong lòng không ngừng dao động.
Chăn mềm như nhung.
Đắp lên người cũng ấm vô cùng.
Mùi hương của y rất thơm...
Khỏi quanh co vòng vèo làm gì nữa, Alpha này, hắn muốn.
Editor: CO6TINY🍀